Đấu La Đại Lục 2
Chương 574 : Đường Môn Chiến Bản Thể Tông (2)
Ngày đăng: 23:27 06/08/20
Dịch: HảiFull
Chỉ là tên này? Sắc mặt của người thanh niên bên phía Tuyết Ma Tông lập tức trở nên hòa hoãn. Cho dù nói như thế nào đi nữa thì tên Hoắc Vũ Hạo này cũng chỉ là một Hồn Vương mà thôi. Khi Tuyết Ma Tông đánh giá thực lực của thành viên Đường Môn, nói về thực lực cá nhân, tối đa Hoắc Vũ Hạo cũng chỉ ở vị thứ tư mà thôi. Hơn nữa, Hoắc Vũ Hạo còn là một Khống Chế Hệ chiến Hồn Sư, bản thân lại bị khuyết tật. Khả năng uy hiếp của Hoắc Vũ Hạo cũng không được đánh giá cao.
Bên trong khu chờ chiến của Tuyết Ma Tông, Duy Na hơi nhíu mày, nàng cũng cảm thấy khó hiểu, tại sao Đường Môn lại cử Hoắc Vũ Hạo ra thi đấu đầu tiên đây? Nhìn biểu hiện vừa rồi của bọn họ, hẳn là đã đoán ra điều gì mới đúng. Chẳng lẽ Khống Chế Hệ chiến Hồn Sư như Hoắc Vũ Hạo không cần chiến đấu trong đoàn chiến?
Nghĩ tới đây, trên mặt nàng lại lộ ra thần sắc đăm chiêu. Lại nhớ đến sự giảo hoạt của Hoắc Vũ Hạo trong việc đàm phán buôn bán hồn đạo khí. Đáy lòng Duy Na không khỏi sinh ra một loại dự cảm không lành.
Trên đài thi đấu, hai bên cũng đã đi tới trung tâm đài đấu, đến hai bên Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến.
- Hai bên báo danh.
Trịnh Chiến trầm giọng nói.
- Đường Môn, Hoắc Vũ Hạo.
- Tuyết Ma Tông, Vương Ngạn Phong.
Tên đội viên này của Tuyết Ma Tông thân cao một thước chín có hơn, vóc người to con, khiến đồng phục màu trắng căng cả lên. Một đầu tóc ngắn, hai tròng mắt lấp lánh hữu thần, mặc dù tướng mạo cũng không phải là anh tuấn, nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác hết sức trầm ổn. Nhất là ánh mắt sắc bén, tựa hồ có thể xuyên thấu nhân tâm. Mặc dù còn chưa bắt đầu tranh tài, nhưng Hoắc Vũ Hạo đã có thể từ trên người hắn cảm nhận được một cỗ khí thế mạnh mẽ.
Trịnh Chiến nhìn hai người, trầm giọng nói:
- Hai bên lui về phía sau. Chuẩn bị tranh tài. Ta nhấn mạnh, trong trận đấu tận lực không nên ra tay độc ác. Sau khi ta phán đoán một phương không đủ thực lực chiến tiếp, có thể lập tức can thiệp trận đấu.
Hoắc Vũ Hạo mặc dù chỉ có cánh tay phải có thể cử động, nhưng khống chế xe lăn lại có vẻ rất linh hoạt, thôi động bánh xe của mình chậm rãi đi đến đầu bên kia của sàn đấu.
Vương Ngạn Phong cũng không lên tiếng, chẳng qua là hướng Hoắc Vũ Hạo gật đầu một cái, đồng dạng đi về phía còn lại.
Rất nhanh, hai bên đã tới vị trí chỉ định, đồng dạng xoay người lại, đối mặt lẫn nhau.
Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến giơ tay phải lên cao, hét lớn một tiếng:
- Tranh tài bắt đầu.
Vương Ngạn Phong di chuyển trước tiên, mũi chân điểm trên mặt đất một cái, cả người đã phóng về hướng Hoắc Vũ Hạo, động tác của hắn có vẻ rất nhanh nhẹn, nhưng lại không bạo lực như Vương Thu Nhi. Trong cả quá trình thực hiện động tác lại làm cho người ta có một loại cảm giác hư vô.
Nhìn qua hắn xông lên phía trước, trong nháy mắt này, cho dù là lấy tu vi tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo, đều có loại cảm giác không cách nào tỏa định đối thủ.
Trong lúc thân thể của đối thủ đang di chuyển tốc độ cao. Hoắc Vũ Hạo lập tức làm ra phán đoán.
Hai bên cơ hồ đồng thời thả ra vũ hồn, Hoắc Vũ Hạo bên này, rất quy củ là hai vàng, hai tím, một đen, tổng cộng năm vòng hồn hoàn. Mọi người Đường Môn vừa nhìn thấy bộ dáng của hắn, cũng biết hồn kỹ Mô Phỏng đã phát động. Đối với màu sắc hồn hoàn của Hoắc Vũ Hạo, trừ Vương Đông Nhi ra, chỉ sợ cũng không có ai thật rõ ràng.
Dưới chân Vương Ngạn Phong dâng lên sáu vòng hồn hoàn, hai vàng, hai tím, hai đen. Sáu vòng hồn hoàn vừa xuất hiện, trên người hắn tỏa ra khí thế cũng lập tức trở nên càng thêm cường thịnh.
Hoắc Vũ Hạo ngồi ở đó vẫn không nhúc nhích, tay phải chỉ về phía trước, một đạo thân ảnh yêu kiều nhất thời từ mi tâm của hắn bay ra, trong giây lát biến thành một bộ dáng bé gái, lặng lẽ huyền phù ở ngoài hai mét trước người Hoắc Vũ Hạo. Còn không phải là Tiểu Tuyết Nữ sao?
Tiểu Tuyết Nữ vừa xuất hiện, nhiệt độ xung quanh thân thể Hoắc Vũ Hạo nhất thời giảm xuống với tốc độ kinh người.
Tốc độ Vương Ngạn Phong vọt tới trước tựa hồ đột nhiên giảm xuống, hắn rõ ràng đã thả ra vũ hồn, nhưng từ ngoài mặt nhìn vào lại không thấy nửa điểm dị dạng.
Vũ hồn của hắn là cái gì?
Nếu như không phải Hoắc Vũ Hạo trước lúc tranh tài đã đoán được một chút gì đó, lúc này thật đúng là không cách nào đoán được.
Mắt thấy Vương Ngạn Phong còn cách Tiểu Tuyết Nữ đã không tới ba mươi mét . Đúng lúc này, hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, đột nhiên nhảy về phía trước, hai chân vững vàng rơi xuống đất. Hai nắm tay giơ lên cao, sau đó ngang nhiên đập xuống.
Lúc này khoảng cách giữa hắn và Hoắc Vũ Hạo cùng Tuyết Nữ còn tới ba mươi mét, quả đấm của hắn dĩ nhiên không thể nào trúng vào hai người bọn họ. Đập xuống chính là mặt đất.
Chỉ thấy một tầng quang mang màu đồng xanh tràn ngập trên hai nắm tay của hắn, trong nháy mắt hai đấm đập trúng mặt đất, thế nhưng lại không có nửa điểm thanh âm xuất hiện. Ngược lại là một cỗ khí lãng màu xanh nhất thời cuốn tới Tiểu Tuyết Nữ cùng Hoắc Vũ Hạo.
Khí lực thật mạnh!
Hoắc Vũ Hạo trong lòng nghiêm nghị. Một kích của đối thủ không chỉ là lực lượng cùng hồn lực thuần túy, mà còn có khống chế tinh tế về mặt kỹ xảo và lực lượng, có thể nói là tập hợp lực lượng cùng kỷ xảo trên một đòn. Quả nhiên không hổ là thiên tài của Bản Thể Tông a! Hai đấm đều là vũ hồn? Trong thế hệ trẻ tuổi của Bản Thể Tông, Vương Ngạn Phong hẳn cũng là một trong những người nổi bật nhất.
Đối mặt với khí lãng màu xanh, hai mắt Hoắc Vũ Hạo híp lại, Tiểu Tuyết Nữ không trực tiếp đi ngăn cản, ngược lại đem thân thể mềm mại bay về sau, rơi vào trên bả vai Hoắc Vũ Hạo.
Tay phải của Hoắc Vũ Hạo giơ lên, lòng bàn tay hướng ra ngoài, một tầng kim sắc quang mang mãnh liệt đột nhiên từ trên người hắn sáng lên.
Ngay sau đó, một tầng quang ảnh màu vàng liền tràn ra từ người hắn, nhìn qua cũng không nhanh, nhưng vừa vặn xuất hiện ngay trước khí lãng màu xanh.
Xoẹt!
Khí lãng màu xanh đánh tới quang ảnh màu vàng, nhất thời giống như bị tách thành hai mảnh. Hung hăng đánh sâu vào vòng phòng hộ phía sau Hoắc Vũ Hạo, khiến cho mảng lớn gợn sóng dập dờn trên vòng phòng hộ.
Từ dao động hồn hoàn nhìn lại, hai bên cũng không sử dụng bất kỳ hồn kỹ nào mà đã giao phong xong đợt thứ nhất. Thần sắc của những đội viên khác trong khu chờ chiến đều cảm thấy rùng mình. Nhất là bên phía Tuyết Ma Tông, trên mặt rất nhiều người cũng toát ra vẻ kinh ngạc.
Bởi vì cái gọi là người trong nghề vừa ra tay đã rõ, Hoắc Vũ Hạo cũng không sử dụng năng lực của sinh vật triệu hoán, mà đơn thuần lấy tự thân hồn lực cùng Vương Ngạn Phong đối kháng. Hơn nữa nhìn qua không tốn sức chút nào đã phá vỡ công kích của Vương Ngạn Phong, chuyện này đối với bọn họ có kích thích tương đối lớn.
Một chưởng vừa đánh ra của Hoắc Vũ Hạo cũng không có thu hồi, biến chưởng thành quyền, đột nhiên oanh kích về phía trước. Nhất thời, một đạo kim sắc quyền kình ngang nhiên phóng ra, đánh thẳng tới Vương Ngạn Phong.
Đây là hồn lực thuần túy chiến đấu a! Cũng không phải là hồn kỹ.
- Hắn thế nhưng cũng có thể đem tinh thần lực cùng hồn lực kết hợp, đây là chiến kỹ truyền thừa của người nào?
Duy Na tự nhủ với bản thân.
Trong mắt Vương Ngạn Phong cũng toát ra vẻ giật mình, năng lực lúc này của Hoắc Vũ Hạo so với bọn hắn nghiên cứu lúc trước cũng không giống nhau a! Đây là năng lực mà một tên Khống Chế Hệ chiến Hồn Sư có thể thể hiện ra sao? Đây không phải là phương thức chiến đấu mà Bản Thể Tông chúng ta am hiểu nhất sao?
Từng tên đệ tử của Bản Thể Tông đều có một cái tín điều trọng yếu nhất, chính là vĩnh viễn không nên dễ dàng sử dụng hồn kỹ của bản thân. Bởi vì mỗi một lần sử dụng hồn kỹ, cũng sẽ bị đối phương quen thuộc một lần. Chỉ có ở thời khắc mấu chốt mới sử dụng hồn kỹ để quyết định chiến cục, khi đó mới có thể che dấu tốt nhất năng lực của bản thân.
Nguyên nhân chính là như thế, Bản Thể Tông tại phương diện nghiên cứu chiến kỹ có thể nói là có một không hai đương thời. Ở phương diện này, coi như là Sử Lai Khắc học viện cũng xa xa không cách nào so sánh. Đây càng là thứ tạo nên thanh danh cường đại của Bản Thể Tông.
Hoắc Vũ Hạo hiện tại sử dụng, rõ ràng cũng là một loại chiến kỹ, hơn nữa từ mới vừa rồi ngăn cản công kích của bản thân mà nói, chiến kỹ này tương đối không tầm thường a! Lại có thể trong thời gian ngắn như vậy mà phát động phản kích. Quả nhiên lợi hại.
Trong lòng than thở, nhưng đồng thời Vương Ngạn Phong ra tay cũng không chậm. Chân phải ngang nhiên tiến tới một bước, khiến cho khí thế của mình lần nữa tăng lên, đồng thời hai đấm đập xuống, mang theo ánh sáng màu đồng xanh chói mắt trực tiếp đánh tới kim sắc quyền kình.
Phanh!
Trong tiếng nổ vang trầm thấp. Vầng sáng màu vàng cùng màu đồng xanh đồng thời khuếch tán, Hoắc Vũ Hạo ngồi trên xe lăn vẫn không nhúc nhích. Mà Vương Ngạn Phong nghiêng người về sau, dưới chân cũng lui về phía sau một bước.
Lần này, trong khu chờ chiến bên kia, Tuyết Ma Tông, hoặc là nói là sắc mặt của mọi người Bản Thể Tông không khỏi lần nữa phát sinh biến hóa.
Hai đấm đối một quyền, hơn nữa Hoắc Vũ Hạo dùng kình lực phát ra công kích, Vương Ngạn Phong dùng bản thể phòng ngự, người ăn thiệt thòi lại là Vương Ngạn Phong. Chuyện này có nghĩa, trên tu vi, Vương Ngạn Phong lại không bằng Hoắc Vũ Hạo.
Điều này sao có thể a! Bọn họ chính là cường giả Bản Thể Tông, hơn nữa Vương Ngạn Phong còn là Hồn Đế, Hoắc Vũ Hạo chỉ là Hồn Vương.
Kết quả như thế, làm cho người biết chuyện đều có loại cảm giác không dám tin tưởng.
Cảm giác của bản thân Vương Ngạn Phong là cường liệt nhất. Sau khi hắn đứng vững, cơ hồ không chút do dự lập tức phản kích, chạy thẳng tới Hoắc Vũ Hạo. Hai cánh tay mở ra, hồn hoàn đầu tiên trên người rốt cục sáng lên, hai tay lập tức tăng vọt đến kích thước gấp ba lúc trước. Mang theo ánh sáng màu đồng xanh đánh thẳng về đầu Hoắc Vũ Hạo.
Bản Thể Tông sở dĩ nghiên cứu chiến kỹ, cùng tự thân vũ hồn của bọn họ cũng có quan hệ rất lớn. Lấy thân thể làm vũ hồn, như vậy, đại đa số hồn kỹ đều để tăng phúc cho bộ vị đó của thân thể. Nếu không có chiến kỹ ưu tú phối hợp, liền không cách nào đem ưu thế lớn nhất của bản thân hoàn toàn phát huy.
Hoắc Vũ Hạo sắc mặt không đổi, hai tròng mắt đã hoàn toàn biến thành màu vàng. Trong Tinh Thần Tham Trắc bao trùm, lộ tuyến hồn lực vận chuyển cùng với hồn lực ba động mạnh yếu của đối thủ hoàn toàn không cách nào che dấu.
Ở trong mắt Vương Ngạn Phong, tia sáng trong mắt thanh niên ngồi trên xe lăn chợt đại thịnh, sau đó hít sâu một hơi.
Đơn giản một lần hô hấp lại mang cho Vương Ngạn Phong cảm giác như cá voi hút nước, trong phút chốc, hắn chỉ cảm thấy không khí trước người phảng phất như biến mất, chẳng những không ngăn cản hắn đi tới, ngược lại cổ hấp lực này càng làm hắn phóng về phía trước với tốc độ nhanh hơn.
Đừng xem đây chỉ có một điểm biến hóa nhỏ, nhưng trên thực tế, tiết tấu thay đổi, lại làm Vương Ngạn Phong khổ không nói nên lời, khí thế trong nháy mắt giảm xuống mấy phần.
Tay phải của Hoắc Vũ Hạo đồng thời chuyển động, đầu tiên là bàn tay thu lại trước người, lòng bàn tay hướng vào người Vương Ngạn Phong, ngay sau đó, bàn tay đẩy về phía trước. Bàn tay tựa như bạch ngọc, trong nháy mắt bắn ra kim quang mãnh liệt.
Một chưởng này mang cho Vương Ngạn Phong cảm giác giống như sóng lớn mãnh liệt, một chưởng đánh ra khiến thiên địa có mấy phần biến sắc, chính là Quân Lâm Thiên Hạ oai.
Chỉ là tên này? Sắc mặt của người thanh niên bên phía Tuyết Ma Tông lập tức trở nên hòa hoãn. Cho dù nói như thế nào đi nữa thì tên Hoắc Vũ Hạo này cũng chỉ là một Hồn Vương mà thôi. Khi Tuyết Ma Tông đánh giá thực lực của thành viên Đường Môn, nói về thực lực cá nhân, tối đa Hoắc Vũ Hạo cũng chỉ ở vị thứ tư mà thôi. Hơn nữa, Hoắc Vũ Hạo còn là một Khống Chế Hệ chiến Hồn Sư, bản thân lại bị khuyết tật. Khả năng uy hiếp của Hoắc Vũ Hạo cũng không được đánh giá cao.
Bên trong khu chờ chiến của Tuyết Ma Tông, Duy Na hơi nhíu mày, nàng cũng cảm thấy khó hiểu, tại sao Đường Môn lại cử Hoắc Vũ Hạo ra thi đấu đầu tiên đây? Nhìn biểu hiện vừa rồi của bọn họ, hẳn là đã đoán ra điều gì mới đúng. Chẳng lẽ Khống Chế Hệ chiến Hồn Sư như Hoắc Vũ Hạo không cần chiến đấu trong đoàn chiến?
Nghĩ tới đây, trên mặt nàng lại lộ ra thần sắc đăm chiêu. Lại nhớ đến sự giảo hoạt của Hoắc Vũ Hạo trong việc đàm phán buôn bán hồn đạo khí. Đáy lòng Duy Na không khỏi sinh ra một loại dự cảm không lành.
Trên đài thi đấu, hai bên cũng đã đi tới trung tâm đài đấu, đến hai bên Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến.
- Hai bên báo danh.
Trịnh Chiến trầm giọng nói.
- Đường Môn, Hoắc Vũ Hạo.
- Tuyết Ma Tông, Vương Ngạn Phong.
Tên đội viên này của Tuyết Ma Tông thân cao một thước chín có hơn, vóc người to con, khiến đồng phục màu trắng căng cả lên. Một đầu tóc ngắn, hai tròng mắt lấp lánh hữu thần, mặc dù tướng mạo cũng không phải là anh tuấn, nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác hết sức trầm ổn. Nhất là ánh mắt sắc bén, tựa hồ có thể xuyên thấu nhân tâm. Mặc dù còn chưa bắt đầu tranh tài, nhưng Hoắc Vũ Hạo đã có thể từ trên người hắn cảm nhận được một cỗ khí thế mạnh mẽ.
Trịnh Chiến nhìn hai người, trầm giọng nói:
- Hai bên lui về phía sau. Chuẩn bị tranh tài. Ta nhấn mạnh, trong trận đấu tận lực không nên ra tay độc ác. Sau khi ta phán đoán một phương không đủ thực lực chiến tiếp, có thể lập tức can thiệp trận đấu.
Hoắc Vũ Hạo mặc dù chỉ có cánh tay phải có thể cử động, nhưng khống chế xe lăn lại có vẻ rất linh hoạt, thôi động bánh xe của mình chậm rãi đi đến đầu bên kia của sàn đấu.
Vương Ngạn Phong cũng không lên tiếng, chẳng qua là hướng Hoắc Vũ Hạo gật đầu một cái, đồng dạng đi về phía còn lại.
Rất nhanh, hai bên đã tới vị trí chỉ định, đồng dạng xoay người lại, đối mặt lẫn nhau.
Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến giơ tay phải lên cao, hét lớn một tiếng:
- Tranh tài bắt đầu.
Vương Ngạn Phong di chuyển trước tiên, mũi chân điểm trên mặt đất một cái, cả người đã phóng về hướng Hoắc Vũ Hạo, động tác của hắn có vẻ rất nhanh nhẹn, nhưng lại không bạo lực như Vương Thu Nhi. Trong cả quá trình thực hiện động tác lại làm cho người ta có một loại cảm giác hư vô.
Nhìn qua hắn xông lên phía trước, trong nháy mắt này, cho dù là lấy tu vi tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo, đều có loại cảm giác không cách nào tỏa định đối thủ.
Trong lúc thân thể của đối thủ đang di chuyển tốc độ cao. Hoắc Vũ Hạo lập tức làm ra phán đoán.
Hai bên cơ hồ đồng thời thả ra vũ hồn, Hoắc Vũ Hạo bên này, rất quy củ là hai vàng, hai tím, một đen, tổng cộng năm vòng hồn hoàn. Mọi người Đường Môn vừa nhìn thấy bộ dáng của hắn, cũng biết hồn kỹ Mô Phỏng đã phát động. Đối với màu sắc hồn hoàn của Hoắc Vũ Hạo, trừ Vương Đông Nhi ra, chỉ sợ cũng không có ai thật rõ ràng.
Dưới chân Vương Ngạn Phong dâng lên sáu vòng hồn hoàn, hai vàng, hai tím, hai đen. Sáu vòng hồn hoàn vừa xuất hiện, trên người hắn tỏa ra khí thế cũng lập tức trở nên càng thêm cường thịnh.
Hoắc Vũ Hạo ngồi ở đó vẫn không nhúc nhích, tay phải chỉ về phía trước, một đạo thân ảnh yêu kiều nhất thời từ mi tâm của hắn bay ra, trong giây lát biến thành một bộ dáng bé gái, lặng lẽ huyền phù ở ngoài hai mét trước người Hoắc Vũ Hạo. Còn không phải là Tiểu Tuyết Nữ sao?
Tiểu Tuyết Nữ vừa xuất hiện, nhiệt độ xung quanh thân thể Hoắc Vũ Hạo nhất thời giảm xuống với tốc độ kinh người.
Tốc độ Vương Ngạn Phong vọt tới trước tựa hồ đột nhiên giảm xuống, hắn rõ ràng đã thả ra vũ hồn, nhưng từ ngoài mặt nhìn vào lại không thấy nửa điểm dị dạng.
Vũ hồn của hắn là cái gì?
Nếu như không phải Hoắc Vũ Hạo trước lúc tranh tài đã đoán được một chút gì đó, lúc này thật đúng là không cách nào đoán được.
Mắt thấy Vương Ngạn Phong còn cách Tiểu Tuyết Nữ đã không tới ba mươi mét . Đúng lúc này, hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, đột nhiên nhảy về phía trước, hai chân vững vàng rơi xuống đất. Hai nắm tay giơ lên cao, sau đó ngang nhiên đập xuống.
Lúc này khoảng cách giữa hắn và Hoắc Vũ Hạo cùng Tuyết Nữ còn tới ba mươi mét, quả đấm của hắn dĩ nhiên không thể nào trúng vào hai người bọn họ. Đập xuống chính là mặt đất.
Chỉ thấy một tầng quang mang màu đồng xanh tràn ngập trên hai nắm tay của hắn, trong nháy mắt hai đấm đập trúng mặt đất, thế nhưng lại không có nửa điểm thanh âm xuất hiện. Ngược lại là một cỗ khí lãng màu xanh nhất thời cuốn tới Tiểu Tuyết Nữ cùng Hoắc Vũ Hạo.
Khí lực thật mạnh!
Hoắc Vũ Hạo trong lòng nghiêm nghị. Một kích của đối thủ không chỉ là lực lượng cùng hồn lực thuần túy, mà còn có khống chế tinh tế về mặt kỹ xảo và lực lượng, có thể nói là tập hợp lực lượng cùng kỷ xảo trên một đòn. Quả nhiên không hổ là thiên tài của Bản Thể Tông a! Hai đấm đều là vũ hồn? Trong thế hệ trẻ tuổi của Bản Thể Tông, Vương Ngạn Phong hẳn cũng là một trong những người nổi bật nhất.
Đối mặt với khí lãng màu xanh, hai mắt Hoắc Vũ Hạo híp lại, Tiểu Tuyết Nữ không trực tiếp đi ngăn cản, ngược lại đem thân thể mềm mại bay về sau, rơi vào trên bả vai Hoắc Vũ Hạo.
Tay phải của Hoắc Vũ Hạo giơ lên, lòng bàn tay hướng ra ngoài, một tầng kim sắc quang mang mãnh liệt đột nhiên từ trên người hắn sáng lên.
Ngay sau đó, một tầng quang ảnh màu vàng liền tràn ra từ người hắn, nhìn qua cũng không nhanh, nhưng vừa vặn xuất hiện ngay trước khí lãng màu xanh.
Xoẹt!
Khí lãng màu xanh đánh tới quang ảnh màu vàng, nhất thời giống như bị tách thành hai mảnh. Hung hăng đánh sâu vào vòng phòng hộ phía sau Hoắc Vũ Hạo, khiến cho mảng lớn gợn sóng dập dờn trên vòng phòng hộ.
Từ dao động hồn hoàn nhìn lại, hai bên cũng không sử dụng bất kỳ hồn kỹ nào mà đã giao phong xong đợt thứ nhất. Thần sắc của những đội viên khác trong khu chờ chiến đều cảm thấy rùng mình. Nhất là bên phía Tuyết Ma Tông, trên mặt rất nhiều người cũng toát ra vẻ kinh ngạc.
Bởi vì cái gọi là người trong nghề vừa ra tay đã rõ, Hoắc Vũ Hạo cũng không sử dụng năng lực của sinh vật triệu hoán, mà đơn thuần lấy tự thân hồn lực cùng Vương Ngạn Phong đối kháng. Hơn nữa nhìn qua không tốn sức chút nào đã phá vỡ công kích của Vương Ngạn Phong, chuyện này đối với bọn họ có kích thích tương đối lớn.
Một chưởng vừa đánh ra của Hoắc Vũ Hạo cũng không có thu hồi, biến chưởng thành quyền, đột nhiên oanh kích về phía trước. Nhất thời, một đạo kim sắc quyền kình ngang nhiên phóng ra, đánh thẳng tới Vương Ngạn Phong.
Đây là hồn lực thuần túy chiến đấu a! Cũng không phải là hồn kỹ.
- Hắn thế nhưng cũng có thể đem tinh thần lực cùng hồn lực kết hợp, đây là chiến kỹ truyền thừa của người nào?
Duy Na tự nhủ với bản thân.
Trong mắt Vương Ngạn Phong cũng toát ra vẻ giật mình, năng lực lúc này của Hoắc Vũ Hạo so với bọn hắn nghiên cứu lúc trước cũng không giống nhau a! Đây là năng lực mà một tên Khống Chế Hệ chiến Hồn Sư có thể thể hiện ra sao? Đây không phải là phương thức chiến đấu mà Bản Thể Tông chúng ta am hiểu nhất sao?
Từng tên đệ tử của Bản Thể Tông đều có một cái tín điều trọng yếu nhất, chính là vĩnh viễn không nên dễ dàng sử dụng hồn kỹ của bản thân. Bởi vì mỗi một lần sử dụng hồn kỹ, cũng sẽ bị đối phương quen thuộc một lần. Chỉ có ở thời khắc mấu chốt mới sử dụng hồn kỹ để quyết định chiến cục, khi đó mới có thể che dấu tốt nhất năng lực của bản thân.
Nguyên nhân chính là như thế, Bản Thể Tông tại phương diện nghiên cứu chiến kỹ có thể nói là có một không hai đương thời. Ở phương diện này, coi như là Sử Lai Khắc học viện cũng xa xa không cách nào so sánh. Đây càng là thứ tạo nên thanh danh cường đại của Bản Thể Tông.
Hoắc Vũ Hạo hiện tại sử dụng, rõ ràng cũng là một loại chiến kỹ, hơn nữa từ mới vừa rồi ngăn cản công kích của bản thân mà nói, chiến kỹ này tương đối không tầm thường a! Lại có thể trong thời gian ngắn như vậy mà phát động phản kích. Quả nhiên lợi hại.
Trong lòng than thở, nhưng đồng thời Vương Ngạn Phong ra tay cũng không chậm. Chân phải ngang nhiên tiến tới một bước, khiến cho khí thế của mình lần nữa tăng lên, đồng thời hai đấm đập xuống, mang theo ánh sáng màu đồng xanh chói mắt trực tiếp đánh tới kim sắc quyền kình.
Phanh!
Trong tiếng nổ vang trầm thấp. Vầng sáng màu vàng cùng màu đồng xanh đồng thời khuếch tán, Hoắc Vũ Hạo ngồi trên xe lăn vẫn không nhúc nhích. Mà Vương Ngạn Phong nghiêng người về sau, dưới chân cũng lui về phía sau một bước.
Lần này, trong khu chờ chiến bên kia, Tuyết Ma Tông, hoặc là nói là sắc mặt của mọi người Bản Thể Tông không khỏi lần nữa phát sinh biến hóa.
Hai đấm đối một quyền, hơn nữa Hoắc Vũ Hạo dùng kình lực phát ra công kích, Vương Ngạn Phong dùng bản thể phòng ngự, người ăn thiệt thòi lại là Vương Ngạn Phong. Chuyện này có nghĩa, trên tu vi, Vương Ngạn Phong lại không bằng Hoắc Vũ Hạo.
Điều này sao có thể a! Bọn họ chính là cường giả Bản Thể Tông, hơn nữa Vương Ngạn Phong còn là Hồn Đế, Hoắc Vũ Hạo chỉ là Hồn Vương.
Kết quả như thế, làm cho người biết chuyện đều có loại cảm giác không dám tin tưởng.
Cảm giác của bản thân Vương Ngạn Phong là cường liệt nhất. Sau khi hắn đứng vững, cơ hồ không chút do dự lập tức phản kích, chạy thẳng tới Hoắc Vũ Hạo. Hai cánh tay mở ra, hồn hoàn đầu tiên trên người rốt cục sáng lên, hai tay lập tức tăng vọt đến kích thước gấp ba lúc trước. Mang theo ánh sáng màu đồng xanh đánh thẳng về đầu Hoắc Vũ Hạo.
Bản Thể Tông sở dĩ nghiên cứu chiến kỹ, cùng tự thân vũ hồn của bọn họ cũng có quan hệ rất lớn. Lấy thân thể làm vũ hồn, như vậy, đại đa số hồn kỹ đều để tăng phúc cho bộ vị đó của thân thể. Nếu không có chiến kỹ ưu tú phối hợp, liền không cách nào đem ưu thế lớn nhất của bản thân hoàn toàn phát huy.
Hoắc Vũ Hạo sắc mặt không đổi, hai tròng mắt đã hoàn toàn biến thành màu vàng. Trong Tinh Thần Tham Trắc bao trùm, lộ tuyến hồn lực vận chuyển cùng với hồn lực ba động mạnh yếu của đối thủ hoàn toàn không cách nào che dấu.
Ở trong mắt Vương Ngạn Phong, tia sáng trong mắt thanh niên ngồi trên xe lăn chợt đại thịnh, sau đó hít sâu một hơi.
Đơn giản một lần hô hấp lại mang cho Vương Ngạn Phong cảm giác như cá voi hút nước, trong phút chốc, hắn chỉ cảm thấy không khí trước người phảng phất như biến mất, chẳng những không ngăn cản hắn đi tới, ngược lại cổ hấp lực này càng làm hắn phóng về phía trước với tốc độ nhanh hơn.
Đừng xem đây chỉ có một điểm biến hóa nhỏ, nhưng trên thực tế, tiết tấu thay đổi, lại làm Vương Ngạn Phong khổ không nói nên lời, khí thế trong nháy mắt giảm xuống mấy phần.
Tay phải của Hoắc Vũ Hạo đồng thời chuyển động, đầu tiên là bàn tay thu lại trước người, lòng bàn tay hướng vào người Vương Ngạn Phong, ngay sau đó, bàn tay đẩy về phía trước. Bàn tay tựa như bạch ngọc, trong nháy mắt bắn ra kim quang mãnh liệt.
Một chưởng này mang cho Vương Ngạn Phong cảm giác giống như sóng lớn mãnh liệt, một chưởng đánh ra khiến thiên địa có mấy phần biến sắc, chính là Quân Lâm Thiên Hạ oai.