Đấu La Đại Lục 2
Chương 594 : Thế Cục Bế Tắc (hạ)
Ngày đăng: 23:28 06/08/20
Từ trong mắt Bối Bối, Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy sự tức giận. Ở chung lâu như vậy, làm sao hắn lại không biết vị đại sư huynh này ngoài mềm mỏng trong cứng rắn, từ trong tâm là người vô cùng kiêu ngạo. Tồn tại của Đường Môn chính là cầu nối gắn kết quan trọng nhất giữa hắn và Tiểu Nhã, bị người xem thường thì làm sao vô cảm được đây?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Không bị để ý cũng tốt, như vậy, khi chúng ta làm một số chuyện, ngược lại, bọn họ sẽ làm lá chắn cho chúng ta.
Bối Bối nhìn về phía hắn, hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, nhưng không hề nói tiếp.
Vương Thu Nhi vẫn trầm mặc đột nhiên đứng lên, nói:
- Lần này ta cùng Đại sư tỷ tới, cũng là vì muốn nói cho các ngươi một số thông tin chúng ta phát hiện ra. Những gì Công chúa Cửu Cửu nói chưa chắc là tất cả tin tức mà bọn họ điều tra được. Theo chúng ta biết, hiện nay đúng là Minh Đô bị phong tỏa rồi. Nhật Nguyệt Đế Quốc điều khiển mấy quân đoàn hồn đạo sư tạo thành phòng tuyến, hơn nữa còn có Hồn Đạo Sư đẳng cấp cao tọa trấn. Tất cả các chiến đội rời đi lúc trước hẳn là đều đã bị bọn họ khống chế. Thế nhưng, kỳ quái là,bọn họ không hề vây kín bốn phía Minh Đô, mà chỉ vây ba phía, để mở phía Tây, đây cũng chính là con đường xa nhất để chúng ta trở về học viện.
Tin tức Vương Thu Nhi mang tới đối với đám người Hoắc Vũ Hạo mà nói là vô cùng quan trọng. Theo một khía cạnh nào đó, Học Viện Sử Lai Khắc cùng Đường Môn chính là một thể thống nhất, nàng không hề giấu diếm mà mang tất cả tin tức điều tra được nói cho mọi người nghe.
Hoắc Vũ Hạo lập tức lấy ra một tấm địa đồ, đây là thứ lúc trước bọn họ mua khi tham gia trao đổi học viên. Mở địa đồ ra, nhìn về phía địa hình xung quanh Minh đô.
Địa thế xung quanh Minh Đô rất tốt, ba mặt đều là những giải bình nguyên rộng lớn, thích hợp trồng trọt, lại càng thích hợp hành quân. Chỉ có phía tây, là một vùng núi có tên là Nhật Nguyệt Sơn Mạch.
Dãy núi này cũng không tính là quá rộng lớn, chỉ vừa đủ phong tỏa ở phía tây Minh Đô. Tuy rằng Minh Đô không có tường thành nhưng có nói là dựa núi mà kiến tạo cũng không sai. Chỉ là, ba mặt còn lại đều quá trống trải, người vừa tới Minh Đô rất khó chú ý đến phía Tây.
Nhìn địa đồ, Hoắc Vũ Hạo không khỏi nhíu mày:
- Vây ba để một, dựa theo binh pháp mà xem, đây là vì sợ kẻ địch liều mạng nên cố ý để lại một lỗ hổng. Nhưng mà, theo đạo lý thì Nhật Nguyệt Đế Quốc căn bản không cần làm như thế. Mục đích của bọn họ hẳn là muốn một mẻ lưới bắt hết chúng ta mới đúng, làm sao lại để ramột con đường sống? Hơn nữa, địa hình Sơn Mạch phức tạp, thích hợp ẩn nấp, tránh né, muốn phong kín núi thì sẽ khó hơn rất nhiều so với các vùng bình nguyên khác.
Bối Bối đứng ở bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, sau nhìn sang tấm địa đồ nói:
- Hơn nữa, Nhật Nguyệt Sơn Mạch này kề sát Minh Đô, chắc chắn sẽ không phải nơi có nhiều Hồn Thú sinh sống, nó là một Sơn Mạch bình thường mới đúng.
Trong mắt mọi người không khỏi toát ra vẻ khó hiểu.
Vương Thu Nhi nói:
- Những nghi vấn này chúng ta đều đã nghĩ đến, hiện nay, tình huống có khả năng nhất chính là Nhật Nguyệt Đế Quốc biết học viện cùng Bản Thể Tông liên hợp, tạo thành lực lượng mạnh mẽ nên mới cố ý để cho chúng ta một con đường chạy thoát, nhưng lại khiến cho chúng ta phải đi một quãng xa mới có thể trở về, dụng ý kéo dài thời gian. Về phần tại sao kéo dài, cũng không rõ ràng lắm. Dù sao, Học Viện chúng ta cùng Bản Thể Tông và người của Tinh La Đế Quốc gộp lại, sẽ có hơn mười Phong Hào Đấu La. Nhật Nguyệt đế quốc muốn đem chúng ta giữ lại thì nhất định phải bỏ ra cái giá khổng lồ, không hẳn bọn họ đã chịu đựng được. Bắt được thành viên của chiến đội khác thì đối với Đấu La Đại Lục tam quốc cũng là sự đả kích không nhỏ rồi.
Hoắc Vũ Hạo bỗng nhiên lắc đầu, nói:
- Không, không đúng.
Hô hấp của hắn thoáng trở nên gấp gáp nói:
- Không phải đơn giản như vậy. Tuy rằng các ngươi muốn đi đường vòng ở phía tây, nhưng đường vòng có thể quanh co bao nhiêu? Đừng nói cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La, cho dù là chúng ta, chỉ cần dựa vào hồn đạo khí phi hành cũng có thể rút ngắn lại lộ trình trong thời gian ngắn. Mà Nhật Nguyệt Đế Quốc có muốn hành động thì cũng không có khả năng làm được gì trong vài canh giờ ngắn ngủi. Nếu như bọn họ có thể thành công thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến chúng ta.
Nói tới chỗ này, hắn dường như cảm giác thấy bản thân đã nắm bắt được thứ gì đó.
- Ví dụ như chúng ta đứng ở góc độ của Nhật Nguyệt đế quốc mà suy xét, nếu muốn đối phó với những người đang tham gia giải đấu, vậy họ sẽ làm thế nào? Chỉ nắm chắc một số đội viên của học viện khác rồi buông tha cho những người có thực lực mạnh nhất sao?
Bối Bối lắc lắc đầu, nói:
- Nếu như là ta, chắc chắn sẽ không. Ta thà buông tha đám tôm tép nhỏ bé, cũng nhất định phải giữ lại các cường giả của Sử Lai Khắc học viện cùng Bản Thể Tông. Dù sao, bất kể Học Viện hay là Bản Thể Tông, cũng không thể dốc hết toàn lực, vậy thì phải làm cho sức mạnh đó phân tán đi. Sức chiến đấu của mười vị Phong Hào Đấu La đúng là mạnh mẽ, nhưng nơi này là Nhật Nguyệt đế quốc, bọn họ còn có tông môn của Tà Hồn Sư là Thánh Linh Giáo giúp đỡ. Hơn nữa chỉ cần Hồn Đạo Sư cao cấp liên hợp lại vẫn đủ để uy hiếp chúng ta. - Vũ Hạo nói rất đúng, nếu như bắt được mấy người chúng ta, kể cả Phong Hào Đấu La. Nhưng vậy, đối với thế lực khắp nơi mà nói, đó thật sự là sự đả kích rất lớn. Nếu ta là người lãnh đạo Nhật Nguyệt Đế Quốc, nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào để làm việc này, hơn nữa, phải giữ lại tất cả Phong Hào Đấu La.
Nói tới đây, Bối Bối dừng lại, hô hấp của hắn cũng trở nên hơi dồn dập. Hắn cùng Hoắc Vũ Hạo liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sự sợ hãi trong mắt nhau.
Tay phải của Hoắc Vũ Hạo rơi trên vị trí của Nhật Nguyệt Sơn Mạch, trầm giọng nói:
- Như vậy, ta lớn mật suy đoán rằng Nhật Nguyệt Sơn Mạch không chỉ là một con đường sống, mà rất có thể cũng là một con đường chết. Bọn họ cố ý để lại con đường này cho chúng ta, thậm chí cố ý khiến chúng ta sinh ra ảo giác về một con đường sống sót cho các cường giả, vì muốn dẫn chúng ta đi qua, sau đó tiêu diệt tất cả cường giả của chúng ta cùng một lúc ở chỗ này. Lòng dạ thật nham hiểm a.
Vương Thu Nhi cau mày nói:
- Đây chỉ là suy đoán của các ngươi mà thôi. Bên Nhật Nguyệt Sơn Mạch, chúng ta đã phái người đi điều tra, cũng không có vấn đề gì. Mặc dù bên kia có đội quân Nhật Nguyệt đế đóng nhưng nhất định sẽ không tạo được uy hiếp cho chúng ta. Có phải các ngươi căng thẳng quá độ hay không?
Hoắc Vũ Hạo như đang suy nghĩ điều gì, nói:
- Có lẽ vậy. Chúng ta không có năng lực đi trinh sát, nên sẽ không bình luận nhiều. Lấy cục diện trước mắt xem xét thì suy đoán này tương đối hợp lý. Thu Nhi, lần này Học Viện có những ai tới?
Vương Thu Nhi nói:
- Người của học viện tới không nhiều nhưng đều là cường giả. Huyền Lão đích thân đến, còn có mặt bốn vị Hải Thần các lão giả, cả viện trưởng hồn đạo hệ Tiên Lâm Nhi cũng tới, tất cả đều là Phong Hào Đấu La, tính cả Huyền Lão thì có đến bốn vị có thực lực siêu cấp Đấu La.
Vừa nghe nàng nói như thế, trong mắt Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông Nhi cùng Bối Bối đều toát ra vẻ khiếp sợ. Mặc dù bọn họ biết nhất định học viện sẽ có tiếp ứng, nhưng cũng không nghĩ đến lúc phát động thực lực lại mạnh mẽ đến như vậy.
Tính luôn cả Huyền Lão, Phong Hào Đấu La, có bốn vị là siêu cấp Đấu La, điều này có ý nghĩa gì? Mang ý nghĩa là một nửa sức mạnh cao cấp đều đến từ Sử Lai Khắc học viện. Như vậy, bên phía Học Viện chỉ còn lại Viện Trưởng hệ Vũ Hồn Ngôn Thiếu Triết trông giữ.
Một làn hơi ấm không hẹn mà cùng lan tỏa trong đáy lòng ba người, điều này chứng tỏ học viện coi trọng an toàn của bọn họ, làm sao bọn họ có thể không cảm động đây?
Vương Thu Nhi nói tiếp:
- Sở dĩ chúng ta suy đoán Nhật Nguyệt Đế Quốc cố ý chừa cho chúng ta lối thoát ở phía tây, cũng là bởi vì Huyền Lão đã từng tự mình đi kiểm tra thực hư. Thậm chí còn dò xét toàn bộ sơn mạch, mới có kết luận như vậy. Xem ra suy đoán của các ngươi không thể xảy ra được a.
Bối Bối gật gật đầu, nói:
- Hay là chúng ta lo lắng thái quá? Nếu như Huyền Lão đã tự mình đã điều tra qua, vậy thật sự là không có vấn đề gì rồi.
Lấy thực lực chín mươi tám cấp Phong Hào Đấu La của Huyền lão, nếu như điều tra không ra vấn đề, vậy thì còn có vấn đề gì nữa chứ?
Vương Đông Nhi khẽ vuốt cằm, tán thành cách nói của hắn. Đối với Huyền Lão, tất nhiên được bọn họ cực kỳ tín nhiệm.
Chỉ có Hoắc Vũ Hạo, mắt vẫn lộ ra vẻ suy nghĩ như trước, nhưng hắn không nói gì nữa.
Bối Bối nói:
- Dựa theo tính toán như thế, Tinh La Đế Quốc bên kia có ba vị Phong Hào Đấu La, chúng ta bên này có bốn vị, hơn nữa Bản Thể Tông chí ít cũng sẽ không ít hơn ba vị Phong Hào Đấu La. Đúng là vượt qua thực lực mười vị Phong Hào Đấu La! Sức mạnh cường đại như vậy, cho dù muốn ở Minh đô làm chút phá hoại thì chắc chắn thủ đô Nhật Nguyệt đế quốc sẽ rất đau đầu. Tuy là suy tính lời nói như thế, nhưng vẫn nên lưu lại một con đường cho chúng ta rời đi, cũng không phải là không có khả năng. Tiểu sư đệ, ngươi nói xem?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Có lẽ là vậy. Nhưng không biết tại sao, trước sau gì ta đều cảm thấy rất bất an. Nếu như dưới tình huống còn sống đường, hẳn không nên như vậy mới đúng. Nhưng Huyền Lão lại tự mình tra xét qua rồi, hi vọng không thành vấn đề. Thu Nhi, bên này muốn tiến hành phá hoại Nhật Nguyệt đế quốc, học viện bên kia nói thế nào?
Vương Thu Nhi lắc lắc đầu, vẻ mặt lạnh như băng trở nên nhu hòa mấy phần, nói: - Huyền Lão nói, cho dù có tiến hành phá hoại Minh đô hay không thì đều không quan trọng, quan trọng là ... Đem chúng ta mang trở về. Vòng bán kết ngày mai, sau đó là trận chung kết, bất luận thành tích thi đấu của chúng ta có thế nào, đều phải cùng đi. Đây là lời Huyền Lão muốn ta chuyển cáo cho các ngươi.
Hoắc Vũ Hạo hít sâu một cái, mũi có chút ê ẩm. - Ta sớm đã không còn nhà, từ lúc đi đến học viện thì nơi đó cũng đã là nhà của ta.
Vương Đông Nhi giơ tay đặt ở trên bả vai của hắn, nàng biết, ở phương diện này, tình cảm Hoắc Vũ Hạo là yếu ớt nhất.
Bối Bối mỉm cười nói:
- Ai nói ngươi không có nhà? Lẽ nào Đường Môn của chúng ta cũng không phải là nhà của ngươi sao? Nếu Huyền Lão đã có an bài thỏa đáng, đến thời điểm kia chúng ta cùng đi là được rồi. Về phần chuyện xấu đi phá hoại tại Minh đô, nhân gia ngược lại cũng chướng mắt chúng ta, dĩ nhiên chúng ta không cần tham gia." Hoắc Vũ Hạo cũng cười, hai sư huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, đều không nói gì nữa.
Trước đó không lâu, Trương Nhạc Huyên cùng hai vị công chúa đi ra, nhìn ra được, ba người họ nói chuyện cũng không vui vẻ gì. Trầm mặt hồi lâu, tuy rằng sắc mặt Duy Na có bình tĩnh, nhưng ánh mắt ôn nhu lại ít đi mấy phần. Sau khi ra ngoài ngay lập tức liền cáo từ rời đi.
Chính như trước đó, Bối Bối cùng Hoắc Vũ Hạo cho rằng như vậy, sau khi hai vị công chúa cùng Sử Lai Khắc học viện tiếp xúc sẽ thấy họ không có chú ý đến ý tứ của bọn hắn.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Không bị để ý cũng tốt, như vậy, khi chúng ta làm một số chuyện, ngược lại, bọn họ sẽ làm lá chắn cho chúng ta.
Bối Bối nhìn về phía hắn, hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, nhưng không hề nói tiếp.
Vương Thu Nhi vẫn trầm mặc đột nhiên đứng lên, nói:
- Lần này ta cùng Đại sư tỷ tới, cũng là vì muốn nói cho các ngươi một số thông tin chúng ta phát hiện ra. Những gì Công chúa Cửu Cửu nói chưa chắc là tất cả tin tức mà bọn họ điều tra được. Theo chúng ta biết, hiện nay đúng là Minh Đô bị phong tỏa rồi. Nhật Nguyệt Đế Quốc điều khiển mấy quân đoàn hồn đạo sư tạo thành phòng tuyến, hơn nữa còn có Hồn Đạo Sư đẳng cấp cao tọa trấn. Tất cả các chiến đội rời đi lúc trước hẳn là đều đã bị bọn họ khống chế. Thế nhưng, kỳ quái là,bọn họ không hề vây kín bốn phía Minh Đô, mà chỉ vây ba phía, để mở phía Tây, đây cũng chính là con đường xa nhất để chúng ta trở về học viện.
Tin tức Vương Thu Nhi mang tới đối với đám người Hoắc Vũ Hạo mà nói là vô cùng quan trọng. Theo một khía cạnh nào đó, Học Viện Sử Lai Khắc cùng Đường Môn chính là một thể thống nhất, nàng không hề giấu diếm mà mang tất cả tin tức điều tra được nói cho mọi người nghe.
Hoắc Vũ Hạo lập tức lấy ra một tấm địa đồ, đây là thứ lúc trước bọn họ mua khi tham gia trao đổi học viên. Mở địa đồ ra, nhìn về phía địa hình xung quanh Minh đô.
Địa thế xung quanh Minh Đô rất tốt, ba mặt đều là những giải bình nguyên rộng lớn, thích hợp trồng trọt, lại càng thích hợp hành quân. Chỉ có phía tây, là một vùng núi có tên là Nhật Nguyệt Sơn Mạch.
Dãy núi này cũng không tính là quá rộng lớn, chỉ vừa đủ phong tỏa ở phía tây Minh Đô. Tuy rằng Minh Đô không có tường thành nhưng có nói là dựa núi mà kiến tạo cũng không sai. Chỉ là, ba mặt còn lại đều quá trống trải, người vừa tới Minh Đô rất khó chú ý đến phía Tây.
Nhìn địa đồ, Hoắc Vũ Hạo không khỏi nhíu mày:
- Vây ba để một, dựa theo binh pháp mà xem, đây là vì sợ kẻ địch liều mạng nên cố ý để lại một lỗ hổng. Nhưng mà, theo đạo lý thì Nhật Nguyệt Đế Quốc căn bản không cần làm như thế. Mục đích của bọn họ hẳn là muốn một mẻ lưới bắt hết chúng ta mới đúng, làm sao lại để ramột con đường sống? Hơn nữa, địa hình Sơn Mạch phức tạp, thích hợp ẩn nấp, tránh né, muốn phong kín núi thì sẽ khó hơn rất nhiều so với các vùng bình nguyên khác.
Bối Bối đứng ở bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, sau nhìn sang tấm địa đồ nói:
- Hơn nữa, Nhật Nguyệt Sơn Mạch này kề sát Minh Đô, chắc chắn sẽ không phải nơi có nhiều Hồn Thú sinh sống, nó là một Sơn Mạch bình thường mới đúng.
Trong mắt mọi người không khỏi toát ra vẻ khó hiểu.
Vương Thu Nhi nói:
- Những nghi vấn này chúng ta đều đã nghĩ đến, hiện nay, tình huống có khả năng nhất chính là Nhật Nguyệt Đế Quốc biết học viện cùng Bản Thể Tông liên hợp, tạo thành lực lượng mạnh mẽ nên mới cố ý để cho chúng ta một con đường chạy thoát, nhưng lại khiến cho chúng ta phải đi một quãng xa mới có thể trở về, dụng ý kéo dài thời gian. Về phần tại sao kéo dài, cũng không rõ ràng lắm. Dù sao, Học Viện chúng ta cùng Bản Thể Tông và người của Tinh La Đế Quốc gộp lại, sẽ có hơn mười Phong Hào Đấu La. Nhật Nguyệt đế quốc muốn đem chúng ta giữ lại thì nhất định phải bỏ ra cái giá khổng lồ, không hẳn bọn họ đã chịu đựng được. Bắt được thành viên của chiến đội khác thì đối với Đấu La Đại Lục tam quốc cũng là sự đả kích không nhỏ rồi.
Hoắc Vũ Hạo bỗng nhiên lắc đầu, nói:
- Không, không đúng.
Hô hấp của hắn thoáng trở nên gấp gáp nói:
- Không phải đơn giản như vậy. Tuy rằng các ngươi muốn đi đường vòng ở phía tây, nhưng đường vòng có thể quanh co bao nhiêu? Đừng nói cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La, cho dù là chúng ta, chỉ cần dựa vào hồn đạo khí phi hành cũng có thể rút ngắn lại lộ trình trong thời gian ngắn. Mà Nhật Nguyệt Đế Quốc có muốn hành động thì cũng không có khả năng làm được gì trong vài canh giờ ngắn ngủi. Nếu như bọn họ có thể thành công thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến chúng ta.
Nói tới chỗ này, hắn dường như cảm giác thấy bản thân đã nắm bắt được thứ gì đó.
- Ví dụ như chúng ta đứng ở góc độ của Nhật Nguyệt đế quốc mà suy xét, nếu muốn đối phó với những người đang tham gia giải đấu, vậy họ sẽ làm thế nào? Chỉ nắm chắc một số đội viên của học viện khác rồi buông tha cho những người có thực lực mạnh nhất sao?
Bối Bối lắc lắc đầu, nói:
- Nếu như là ta, chắc chắn sẽ không. Ta thà buông tha đám tôm tép nhỏ bé, cũng nhất định phải giữ lại các cường giả của Sử Lai Khắc học viện cùng Bản Thể Tông. Dù sao, bất kể Học Viện hay là Bản Thể Tông, cũng không thể dốc hết toàn lực, vậy thì phải làm cho sức mạnh đó phân tán đi. Sức chiến đấu của mười vị Phong Hào Đấu La đúng là mạnh mẽ, nhưng nơi này là Nhật Nguyệt đế quốc, bọn họ còn có tông môn của Tà Hồn Sư là Thánh Linh Giáo giúp đỡ. Hơn nữa chỉ cần Hồn Đạo Sư cao cấp liên hợp lại vẫn đủ để uy hiếp chúng ta. - Vũ Hạo nói rất đúng, nếu như bắt được mấy người chúng ta, kể cả Phong Hào Đấu La. Nhưng vậy, đối với thế lực khắp nơi mà nói, đó thật sự là sự đả kích rất lớn. Nếu ta là người lãnh đạo Nhật Nguyệt Đế Quốc, nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào để làm việc này, hơn nữa, phải giữ lại tất cả Phong Hào Đấu La.
Nói tới đây, Bối Bối dừng lại, hô hấp của hắn cũng trở nên hơi dồn dập. Hắn cùng Hoắc Vũ Hạo liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sự sợ hãi trong mắt nhau.
Tay phải của Hoắc Vũ Hạo rơi trên vị trí của Nhật Nguyệt Sơn Mạch, trầm giọng nói:
- Như vậy, ta lớn mật suy đoán rằng Nhật Nguyệt Sơn Mạch không chỉ là một con đường sống, mà rất có thể cũng là một con đường chết. Bọn họ cố ý để lại con đường này cho chúng ta, thậm chí cố ý khiến chúng ta sinh ra ảo giác về một con đường sống sót cho các cường giả, vì muốn dẫn chúng ta đi qua, sau đó tiêu diệt tất cả cường giả của chúng ta cùng một lúc ở chỗ này. Lòng dạ thật nham hiểm a.
Vương Thu Nhi cau mày nói:
- Đây chỉ là suy đoán của các ngươi mà thôi. Bên Nhật Nguyệt Sơn Mạch, chúng ta đã phái người đi điều tra, cũng không có vấn đề gì. Mặc dù bên kia có đội quân Nhật Nguyệt đế đóng nhưng nhất định sẽ không tạo được uy hiếp cho chúng ta. Có phải các ngươi căng thẳng quá độ hay không?
Hoắc Vũ Hạo như đang suy nghĩ điều gì, nói:
- Có lẽ vậy. Chúng ta không có năng lực đi trinh sát, nên sẽ không bình luận nhiều. Lấy cục diện trước mắt xem xét thì suy đoán này tương đối hợp lý. Thu Nhi, lần này Học Viện có những ai tới?
Vương Thu Nhi nói:
- Người của học viện tới không nhiều nhưng đều là cường giả. Huyền Lão đích thân đến, còn có mặt bốn vị Hải Thần các lão giả, cả viện trưởng hồn đạo hệ Tiên Lâm Nhi cũng tới, tất cả đều là Phong Hào Đấu La, tính cả Huyền Lão thì có đến bốn vị có thực lực siêu cấp Đấu La.
Vừa nghe nàng nói như thế, trong mắt Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông Nhi cùng Bối Bối đều toát ra vẻ khiếp sợ. Mặc dù bọn họ biết nhất định học viện sẽ có tiếp ứng, nhưng cũng không nghĩ đến lúc phát động thực lực lại mạnh mẽ đến như vậy.
Tính luôn cả Huyền Lão, Phong Hào Đấu La, có bốn vị là siêu cấp Đấu La, điều này có ý nghĩa gì? Mang ý nghĩa là một nửa sức mạnh cao cấp đều đến từ Sử Lai Khắc học viện. Như vậy, bên phía Học Viện chỉ còn lại Viện Trưởng hệ Vũ Hồn Ngôn Thiếu Triết trông giữ.
Một làn hơi ấm không hẹn mà cùng lan tỏa trong đáy lòng ba người, điều này chứng tỏ học viện coi trọng an toàn của bọn họ, làm sao bọn họ có thể không cảm động đây?
Vương Thu Nhi nói tiếp:
- Sở dĩ chúng ta suy đoán Nhật Nguyệt Đế Quốc cố ý chừa cho chúng ta lối thoát ở phía tây, cũng là bởi vì Huyền Lão đã từng tự mình đi kiểm tra thực hư. Thậm chí còn dò xét toàn bộ sơn mạch, mới có kết luận như vậy. Xem ra suy đoán của các ngươi không thể xảy ra được a.
Bối Bối gật gật đầu, nói:
- Hay là chúng ta lo lắng thái quá? Nếu như Huyền Lão đã tự mình đã điều tra qua, vậy thật sự là không có vấn đề gì rồi.
Lấy thực lực chín mươi tám cấp Phong Hào Đấu La của Huyền lão, nếu như điều tra không ra vấn đề, vậy thì còn có vấn đề gì nữa chứ?
Vương Đông Nhi khẽ vuốt cằm, tán thành cách nói của hắn. Đối với Huyền Lão, tất nhiên được bọn họ cực kỳ tín nhiệm.
Chỉ có Hoắc Vũ Hạo, mắt vẫn lộ ra vẻ suy nghĩ như trước, nhưng hắn không nói gì nữa.
Bối Bối nói:
- Dựa theo tính toán như thế, Tinh La Đế Quốc bên kia có ba vị Phong Hào Đấu La, chúng ta bên này có bốn vị, hơn nữa Bản Thể Tông chí ít cũng sẽ không ít hơn ba vị Phong Hào Đấu La. Đúng là vượt qua thực lực mười vị Phong Hào Đấu La! Sức mạnh cường đại như vậy, cho dù muốn ở Minh đô làm chút phá hoại thì chắc chắn thủ đô Nhật Nguyệt đế quốc sẽ rất đau đầu. Tuy là suy tính lời nói như thế, nhưng vẫn nên lưu lại một con đường cho chúng ta rời đi, cũng không phải là không có khả năng. Tiểu sư đệ, ngươi nói xem?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Có lẽ là vậy. Nhưng không biết tại sao, trước sau gì ta đều cảm thấy rất bất an. Nếu như dưới tình huống còn sống đường, hẳn không nên như vậy mới đúng. Nhưng Huyền Lão lại tự mình tra xét qua rồi, hi vọng không thành vấn đề. Thu Nhi, bên này muốn tiến hành phá hoại Nhật Nguyệt đế quốc, học viện bên kia nói thế nào?
Vương Thu Nhi lắc lắc đầu, vẻ mặt lạnh như băng trở nên nhu hòa mấy phần, nói: - Huyền Lão nói, cho dù có tiến hành phá hoại Minh đô hay không thì đều không quan trọng, quan trọng là ... Đem chúng ta mang trở về. Vòng bán kết ngày mai, sau đó là trận chung kết, bất luận thành tích thi đấu của chúng ta có thế nào, đều phải cùng đi. Đây là lời Huyền Lão muốn ta chuyển cáo cho các ngươi.
Hoắc Vũ Hạo hít sâu một cái, mũi có chút ê ẩm. - Ta sớm đã không còn nhà, từ lúc đi đến học viện thì nơi đó cũng đã là nhà của ta.
Vương Đông Nhi giơ tay đặt ở trên bả vai của hắn, nàng biết, ở phương diện này, tình cảm Hoắc Vũ Hạo là yếu ớt nhất.
Bối Bối mỉm cười nói:
- Ai nói ngươi không có nhà? Lẽ nào Đường Môn của chúng ta cũng không phải là nhà của ngươi sao? Nếu Huyền Lão đã có an bài thỏa đáng, đến thời điểm kia chúng ta cùng đi là được rồi. Về phần chuyện xấu đi phá hoại tại Minh đô, nhân gia ngược lại cũng chướng mắt chúng ta, dĩ nhiên chúng ta không cần tham gia." Hoắc Vũ Hạo cũng cười, hai sư huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, đều không nói gì nữa.
Trước đó không lâu, Trương Nhạc Huyên cùng hai vị công chúa đi ra, nhìn ra được, ba người họ nói chuyện cũng không vui vẻ gì. Trầm mặt hồi lâu, tuy rằng sắc mặt Duy Na có bình tĩnh, nhưng ánh mắt ôn nhu lại ít đi mấy phần. Sau khi ra ngoài ngay lập tức liền cáo từ rời đi.
Chính như trước đó, Bối Bối cùng Hoắc Vũ Hạo cho rằng như vậy, sau khi hai vị công chúa cùng Sử Lai Khắc học viện tiếp xúc sẽ thấy họ không có chú ý đến ý tứ của bọn hắn.