Đấu La Đại Lục 2
Chương 648 : Chạy Đua Cùng Thời Gian (3)
Ngày đăng: 23:28 06/08/20
Đúng như Huyền Lão đã nói, bên trong Minh Đô quả nhiên đã giới nghiêm. Lượng lớn quân đội đã tiến vào chiếm giữ trong thành. Mặc dù ai cũng biết quân đội không có tác dụng gì đối với hồn đạo sư cường đại. Nhưng mà dù sao cũng còn hơn là không có, ít nhất có thể chèn ép không gian của bọn hắn.
Quá trình ra khỏi thành cũng không tính là quá mạo hiểm, bất lợi khi Minh Đô không có tường thành cũng liền hiện ra. Được sự giúp đỡ của Trương Nhạc Huyên, bọn hắn rất thuận lợi đi ra ngoại thành, cùng nhóm người Huyền Lão hội hợp cùng một chỗ.
Hoắc Vũ Hạo đã sớm nói cho mọi người, bên sân thi đấu có lượng lớn cường giả tà hồn sư, cho nên Huyền Lão cũng liền an bài mọi người nghỉ ngơi trong một rừng cây ở cách đó vài cây số. Còn Huyền Lão thì tự mình đi thăm dò, với tu vi của hắn, dĩ nhiên không sợ bị người phát hiện.
- Tiểu tử này hiện tại quả thật có mấy phần ra dáng Cực Hạn Đan Binh.
Huyền Lão ở phía xa nhìn vào Hoắc Vũ Hạo đang bận rộn trên sàn đấu, trong lòng âm thầm gật đầu. Lần này coi như hắn đã lập công lớn, sau khi trở về, cũng có thể không trừng trị hắn.
Đáng tiếc, bên Lão Độc Vật không đáng tin cậy. Bằng không, đem bọn hắn dẫn tới nơi này, ngược lại sẽ có thêm thu hoạch không nhỏ.
Vừa nghĩ, trong mắt Huyền Lão đã hiện lên mấy phần sát cơ.
Nếu như có thể đem những người của tam đại thế lực ngầm, Thánh Linh Giáo cùng với những trọng tài hồn đạo sư toàn bộ bao vây tiêu diệt, thì đả kích đối với đế quốc Nhật Nguyệt so với giết chết Từ Thiên Nhiên không nhỏ hơn bao nhiêu.
Nhưng Huyền Lão vô cùng rõ ràng, chuyện đó cũng chỉ là một viễn tưởng tốt đẹp mà thôi.
Ở đây có khoảng năm tà hồn sư cấp bậc Phong Hào Đấu La, còn có mấy tên hồn đạo sư cấp chín, có thể nói là cường giả đông đảo. Chỉ bằng vào những người tới lần này của học viện Sử Lai Khắc, coi như có thể chiến thắng bọn hắn, cũng sẽ không đạt được toàn thắng. Huống chi, muốn chuẩn bị cho một cuộc đại chiến cũng cần thời gian. Mà bên đế quốc Nhật Nguyệt đã biết rõ bọn hắn đi về phía Tây, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị trước.
Hơn nữa, ngay cả với tu vi của Huyền Lão cũng cảm thấy Nhật Nguyệt Thần Châm lơ lửng trên không trung rất nguy hiểm.
May mà Vũ Hạo mang tới tin tức kịp thời a! Để nhóm Vương Đông Nhi báo trước vị Phó Giáo Chủ của Thánh Linh Giáo cùng mấy tên trưởng lão đang ở đây. Bằng không, nói không chừng Huyền Lão thực sự suất lĩnh mọi người đi tập kích. Mà hiện tại bọn hắn đã tách ra khỏi Bản Thể Tông, một khi bị viện quân của đối thủ vây quanh, tất nhiên sẽ gặp phải tổn thất nặng nề.
Cân nhắc lợi hại xong, Huyền Lão vẫn lựa chọn ẩn nhẫn.
Mục đích hiện tại của hắn rất đơn giản, chỉ cần đem Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu tiếp ứng ra ngoài, thì kế hoạch hôm nay coi như là thành công. Chỉ cần chờ Hoắc Vũ Hạo phát ra tín hiệu màu xanh lá như lúc trước là được.
Từng cái họng pháo lộ ra trong hoàng cung của đế quốc Nhật Nguyệt lúc này đã thu trở về. Các loại quét dọn, sữa chữa cũng đang tiến hành trật tự, ngay ngắn.
Từ Thiên Nhiên vẫn như cũ đứng ở phía trước phế tích thư phòng, giáo chủ của Thánh Linh Giáo và Kính Hồng Trần đứng ở hai bên người hắn. Lúc này, nhóm tà hồn sư đã biến mất không thấy, không biết đi đến nơi nào. Vị Long Hoàng Đấu La càng sớm đã không thấy bóng dáng.
Một thị vệ mặc trang phục màu vàng nhạt nhanh chóng chạy đến bên cạnh Kính Hồng Trần, thấp giọng nói vài câu gì đó.
Kính Hồng Trần nhẹ gật đầu, đi đến bên cạnh Từ Thiên Nhiên, lên tiếng:
- Thái Tử Điện Hạ. Đã tăng cảnh giới của ba mặt Bắc, Đông, Nam lên cao nhất. Định Trang Hồn Đạo Pháo cấp chín cũng đã chuẩn bị xong. Chỉ cần bọn hắn dám phá vây từ ba hướng này, ngay lập tức sẽ đụng phải hỏa lực công kích mạnh nhất của chúng ta. Theo thám tử của chúng ta hồi báo, trước mắt thì bọn hắn đã chia binh hai đường. Để một nhóm người do học viện Sử Lai Khắc cầm đầu đi phía Tây. Mà nhóm người Bản Thể Tông, đế quốc Thiên Hồn, đế quốc Tinh La thì đi vào phủ Tử Tước ở thành Đông. Sau khi tiến vào phủ liền không có động tĩnh. Tựa hồ đang ẩn nấp.
- Ẩn nấp?
Từ Thiên Nhiên nhíu mày. Hai mắt híp lại, lên tiếng:
- Sai người tăng cường giám thị, nhất định phải tranh thủ bức bách bọn hắn cũng rút đi từ phía Tây. Bọn hắn chỉ sợ không chỉ là ẩn nấp đơn giản như thế. Giả sử bọn hắn và học viện Sử Lai Khắc xuất hiện bất đồng mà chia rẽ ra, vậy thì phương hướng bọn hắn phá vây không nhất định ở phía Tây. Quốc Sư, có thể phái người của ngài qua đó một chút được không?
- Được.
Giáo chủ của Thánh Linh Giáo nhẹ gật đầu, quay người đi vào góc khuất, chốc lát sau lại trở về.
- Ta đã sai người đi qua, không có những người của Sử Lai Khắc, bọn hắn muốn cưỡng ép phá vòng vây do người của ta và quân đoàn hồn đạo sư của đế quốc phối hợp thành, nhất định phải trả một cái giá vô cùng thê thảm. Kỳ thật, vừa rồi vì sao điện hạ không cho chúng ta toàn lực ứng phó? Nếu như toàn lực xuất thủ, lại thêm vào Thái Thượng trợ giúp, chúng ta có thể lưu lại hơn phân nữa những người này.
Ánh mắt của Từ Thiên Nhiên hơi đổi, mỉm cười nói:
- Nơi này chính là thủ đô của đế quốc, lại là hoàng cung Minh Đô. Nếu toàn lực ứng phó cùng bọn hắn cứng đối cứng, tất nhiên là có thể tạo thành tổn thất cực lớn cho bọn hắn. Nhưng thương vong bên chúng ta nhất định cũng sẽ không nhỏ. Hơn nữa, bọn hắn có rất nhiều cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La, một khi không để ý tới quy củ mà phát động công kích nội thành, sẽ khiến cho Minh Đô sinh linh đồ thán. Nếu vậy thì làm sao ta có thể giải thích với dân chúng? Chúng ta lần này chẳng những muốn trầm trọng đả kích bọn hắn, còn muốn tận khả năng tránh đi thương vong bản thân. Giáo chủ bồi dưỡng nhân tài cũng không dễ dàng a!
Hắn tự nhiên rất rõ ràng vì sao giáo chủ của Thánh Linh Giáo lại muốn trực tiếp động thủ. Hắn là người sẽ không bận tâm đến sinh linh đồ thán. Lượng lớn bình dân tử vong đối với tà hồn sư mà nói ngược lại sẽ có nhiều chỗ tốt. Hắn dĩ nhiên không sợ thiên hạ bất loạn, nhưng bản thân mình làm sao có thể để hắn được như ý? Thẳng thắn mà nói thì Từ Thiên Nhiên kỳ thật cũng không quá sợ người bên học viện Sử Lai Khắc, Bản Thể Tông vi phạm quy củ chiến đấu của Phong Hào Đấu La. Ngược lại càng sợ đám tà hồn sư thừa cơ tàn sát bình dân bá tánh.
Thánh Linh Giáo giáo chủ hừ lạnh, lên tiếng
- Nhất định không thể để cho đám người Đường Môn chạy thoát. Ta muốn đem bọn hắn biến thành thi khôi.
Hắn là cực hận người của Đường môn, những thanh niên tà hồn sư ưu tú tử vong mang cho hắn đả kích đau thấu tim gan a!
Từ Thiên Nhiên lên tiếng:
- Quốc Sư cứ việc yên tâm. Đám người học viện Sử Lai Khắc đã đi về phía Tây, dĩ nhiên chính là muốn từ phía Tây phá vây mà đi. Hơn nữa, bọn hắn không bỏ được vinh quang vạn năm của mình. Ngày mai, Sử Lai Khắc và Đường Môn còn có một trận chiến nữa. Bọn hắn ít nhất sẽ không rời đi trước. Những người đã rút ra khỏi nội thành trước đó chỉ sợ sẽ còn trở về. Bọn hắn không nỡ mất đi những nhân vật xuất sắc của thế hệ tuổi trẻ này. Chỉ cần bọn hắn đi về phía Tây, ta có thể cam đoan bọn hắn một người cũng chạy không thoát. Chúng ta chỉ phải trả cái giá thấp nhất là có thể đem bọn hắn lưu lại.
Thánh Linh Giáo chủ khẽ vuốt cằm, không còn lên tiếng.
.............................
Một chút thời gian cuối cùng!
Nhìn vào đống cát sắp chảy hết bên trong đồng hồ cát, Diệp Vũ Lâm cũng có chút khẩn trương. Trên tay Hoắc Vũ Hạo vẫn đang vội vàng bận rộn, hắn đã sắp hoàn thành lắp ráp ba cái pháp trận hạch tâm cuối cùng thành một.
Sẽ kịp sao?
Lúc này Hoắc Vũ Hạo, có thể nói là được vạn chúng chú mục, không biết bao nhiêu người thầm toát mồ hôi thay hắn.
Nhất là đám con bạc càng thêm lo lắng về thắng bại của trận đấu này, ai cũng miệng đắng lưỡi khô. Đương nhiên, tuyệt đại đa số người không có đặt trên Hoắc Vũ Hạo. Bọn hắn đều âm thầm hô hào trong lòng. Mặc dù bọn hắn không biết Hoắc Vũ Hạo đang chế tạo ra hồn đạo khí gì, nhưng cái đồ chơi này cực giống con người, nhìn kiểu nào cũng thấy có uy lực không tệ.
Diệp Vũ Lâm thu hồi cách âm hồn đạo khí lại, trầm giọng nói:
- Đồng hồ cát sắp kết thúc. Sau khi kết thúc, lão phu đếm ngược từ mười xong là chính thức hết thời gian.
Hắn bây giờ chỉ có thể tận khả năng của mình mà tranh thủ thêm một chút thời gian cho Hoắc Vũ Hạo.
Giọng nói của Diệp Vũ Lâm khiến động tác tay của Hoắc Vũ Hạo hơi dừng lại một chút, nhưng hắn rất nhanh liền tiếp tục.
Xoẹt!
Một đao xẹt qua, phác hoạ ra ba đường vòng cung hoàn mỹ, ánh sáng động lòng người của thanh Sinh Linh Thủ Vọng lấp lóe trong tay Hoắc Vũ Hạo. Mà pháp trận hạch tâm trước mặt hắn cũng lóe lên một vầng ánh sáng nhu hòa.
Xong rồi!
Cặp mắt của bảy vị trọng tài bên Diệp Vũ Lâm cùng với tám tên tuyển thủ dự thi còn lại trong nháy mắt đều trừng lớn. Cái pháp trận hạch tâm cuối cùng rốt cục cũng thành công ở thời điểm mấu chốt nhất.
Mà cũng ngay lúc này, thời gian đã đến!
- Bắt đầu đếm ngược. Mười!
Diệp Vũ Lâm cao giọng lên tiếng, hơn nữa, hắn còn cố ý kéo dài thanh âm của mình.
Hoắc Vũ Hạo kịp thời khắc thành công pháp trận hạch tâm, cuối cùng cũng thở dài một hơi. Suýt nữa quên mất hai chân của bản thân không đi đứng được, theo bản năng liền muốn đứng lên. Hai chân tự nhiên không chống đỡ được, thân thể nhấc lên một chút, suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Thấy cảnh này, Diệp Vũ Lâm không khỏi trầm xuống. Đúng a! Liên tục điêu khắc ra nhiều pháp trận hạch tâm dưới cường độ cao như thế, lại thêm trước đó chế tạo ra các loại linh kiện, tinh lực của hắn nhất định phải tiêu hao cực lớn. Hắn nào biết được Hoắc Vũ Hạo tập trung tinh thần cao độ mới bị thế a...
Hoắc Vũ Hạo lấy tay đỡ cạnh bàn mới không để cho mình ngã sấp xuống. Sau đó vội vàng cầm lấy hai cái pháp trận hạch tâm, liền chuyển hướng đi đến hồn đạo khí hình người của mình.
- Chín!
- Tám!
- Bảy!
Bất luận Diệp Vũ Lâm muốn thiên vị Hoắc Vũ Hạo đến cỡ nào, hắn cũng không thể nào thể hiện ra quá rõ ràng. Huống chi lần so tài này còn quan hệ đến tam đại thế lực ngầm.
- Sáu!
- Năm!
Động tác của Hoắc Vũ Hạo rất nhanh, tựa như hắn đang dùng thực tế để chứng minh cho Diệp Vũ Lâm thấy thiết kế hợp lý của hồn đạo khí hình người. Chỉ trong thời gian vài lần đếm ngược mà hắn đã đem chín cái pháp trận hạch tâm đều lắp đặt xong. Mà chín cái còn lại cũng đang được nhanh chóng lắp đặt.
- Bốn!
- Ba!
- Hai!
- Một!
- Thời gian đã hết. Toàn bộ dừng tay.
Diệp Vũ Lâm đã tận lực rồi, lúc nói đến câu sau cùng cũng đã cố gắng kéo dài âm điệu.
Răng rắc!
Hoắc Vũ Hạo rốt cục cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, ngay khi bốn chữ "thời gian đã hết" vừa vang lên, hắn cũng vừa vặn đưa pháp trận hạch tâm cuối cùng vào lồng ngực của hồn đạo khí hình người.
Hoắc Vũ Hạo dùng hai tay vịn vào đài chế tạo hồn đạo khí, rõ ràng có chút thở dốc. Hắn đúng là hơi mệt một chút, ngay cả tinh thần lực cường đại của hắn lúc này cũng có chút ủ rũ.
Trong ba canh giờ này, hắn so với người khác càng phải nỗ lực hơn rất nhiều, rất rất nhiều. Bắt đầu từ lúc hắn phân ra tinh thần thể, tiến về dưới mặt đất thương khố, thì hắn đã duy trì tiêu hao tinh lực của bản thân. Sau khi trở về lại hết sức chăm chú tiến vào cảnh giới tinh thần hợp nhất để chế tạo hồn đạo khí.
Quá trình ra khỏi thành cũng không tính là quá mạo hiểm, bất lợi khi Minh Đô không có tường thành cũng liền hiện ra. Được sự giúp đỡ của Trương Nhạc Huyên, bọn hắn rất thuận lợi đi ra ngoại thành, cùng nhóm người Huyền Lão hội hợp cùng một chỗ.
Hoắc Vũ Hạo đã sớm nói cho mọi người, bên sân thi đấu có lượng lớn cường giả tà hồn sư, cho nên Huyền Lão cũng liền an bài mọi người nghỉ ngơi trong một rừng cây ở cách đó vài cây số. Còn Huyền Lão thì tự mình đi thăm dò, với tu vi của hắn, dĩ nhiên không sợ bị người phát hiện.
- Tiểu tử này hiện tại quả thật có mấy phần ra dáng Cực Hạn Đan Binh.
Huyền Lão ở phía xa nhìn vào Hoắc Vũ Hạo đang bận rộn trên sàn đấu, trong lòng âm thầm gật đầu. Lần này coi như hắn đã lập công lớn, sau khi trở về, cũng có thể không trừng trị hắn.
Đáng tiếc, bên Lão Độc Vật không đáng tin cậy. Bằng không, đem bọn hắn dẫn tới nơi này, ngược lại sẽ có thêm thu hoạch không nhỏ.
Vừa nghĩ, trong mắt Huyền Lão đã hiện lên mấy phần sát cơ.
Nếu như có thể đem những người của tam đại thế lực ngầm, Thánh Linh Giáo cùng với những trọng tài hồn đạo sư toàn bộ bao vây tiêu diệt, thì đả kích đối với đế quốc Nhật Nguyệt so với giết chết Từ Thiên Nhiên không nhỏ hơn bao nhiêu.
Nhưng Huyền Lão vô cùng rõ ràng, chuyện đó cũng chỉ là một viễn tưởng tốt đẹp mà thôi.
Ở đây có khoảng năm tà hồn sư cấp bậc Phong Hào Đấu La, còn có mấy tên hồn đạo sư cấp chín, có thể nói là cường giả đông đảo. Chỉ bằng vào những người tới lần này của học viện Sử Lai Khắc, coi như có thể chiến thắng bọn hắn, cũng sẽ không đạt được toàn thắng. Huống chi, muốn chuẩn bị cho một cuộc đại chiến cũng cần thời gian. Mà bên đế quốc Nhật Nguyệt đã biết rõ bọn hắn đi về phía Tây, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị trước.
Hơn nữa, ngay cả với tu vi của Huyền Lão cũng cảm thấy Nhật Nguyệt Thần Châm lơ lửng trên không trung rất nguy hiểm.
May mà Vũ Hạo mang tới tin tức kịp thời a! Để nhóm Vương Đông Nhi báo trước vị Phó Giáo Chủ của Thánh Linh Giáo cùng mấy tên trưởng lão đang ở đây. Bằng không, nói không chừng Huyền Lão thực sự suất lĩnh mọi người đi tập kích. Mà hiện tại bọn hắn đã tách ra khỏi Bản Thể Tông, một khi bị viện quân của đối thủ vây quanh, tất nhiên sẽ gặp phải tổn thất nặng nề.
Cân nhắc lợi hại xong, Huyền Lão vẫn lựa chọn ẩn nhẫn.
Mục đích hiện tại của hắn rất đơn giản, chỉ cần đem Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu tiếp ứng ra ngoài, thì kế hoạch hôm nay coi như là thành công. Chỉ cần chờ Hoắc Vũ Hạo phát ra tín hiệu màu xanh lá như lúc trước là được.
Từng cái họng pháo lộ ra trong hoàng cung của đế quốc Nhật Nguyệt lúc này đã thu trở về. Các loại quét dọn, sữa chữa cũng đang tiến hành trật tự, ngay ngắn.
Từ Thiên Nhiên vẫn như cũ đứng ở phía trước phế tích thư phòng, giáo chủ của Thánh Linh Giáo và Kính Hồng Trần đứng ở hai bên người hắn. Lúc này, nhóm tà hồn sư đã biến mất không thấy, không biết đi đến nơi nào. Vị Long Hoàng Đấu La càng sớm đã không thấy bóng dáng.
Một thị vệ mặc trang phục màu vàng nhạt nhanh chóng chạy đến bên cạnh Kính Hồng Trần, thấp giọng nói vài câu gì đó.
Kính Hồng Trần nhẹ gật đầu, đi đến bên cạnh Từ Thiên Nhiên, lên tiếng:
- Thái Tử Điện Hạ. Đã tăng cảnh giới của ba mặt Bắc, Đông, Nam lên cao nhất. Định Trang Hồn Đạo Pháo cấp chín cũng đã chuẩn bị xong. Chỉ cần bọn hắn dám phá vây từ ba hướng này, ngay lập tức sẽ đụng phải hỏa lực công kích mạnh nhất của chúng ta. Theo thám tử của chúng ta hồi báo, trước mắt thì bọn hắn đã chia binh hai đường. Để một nhóm người do học viện Sử Lai Khắc cầm đầu đi phía Tây. Mà nhóm người Bản Thể Tông, đế quốc Thiên Hồn, đế quốc Tinh La thì đi vào phủ Tử Tước ở thành Đông. Sau khi tiến vào phủ liền không có động tĩnh. Tựa hồ đang ẩn nấp.
- Ẩn nấp?
Từ Thiên Nhiên nhíu mày. Hai mắt híp lại, lên tiếng:
- Sai người tăng cường giám thị, nhất định phải tranh thủ bức bách bọn hắn cũng rút đi từ phía Tây. Bọn hắn chỉ sợ không chỉ là ẩn nấp đơn giản như thế. Giả sử bọn hắn và học viện Sử Lai Khắc xuất hiện bất đồng mà chia rẽ ra, vậy thì phương hướng bọn hắn phá vây không nhất định ở phía Tây. Quốc Sư, có thể phái người của ngài qua đó một chút được không?
- Được.
Giáo chủ của Thánh Linh Giáo nhẹ gật đầu, quay người đi vào góc khuất, chốc lát sau lại trở về.
- Ta đã sai người đi qua, không có những người của Sử Lai Khắc, bọn hắn muốn cưỡng ép phá vòng vây do người của ta và quân đoàn hồn đạo sư của đế quốc phối hợp thành, nhất định phải trả một cái giá vô cùng thê thảm. Kỳ thật, vừa rồi vì sao điện hạ không cho chúng ta toàn lực ứng phó? Nếu như toàn lực xuất thủ, lại thêm vào Thái Thượng trợ giúp, chúng ta có thể lưu lại hơn phân nữa những người này.
Ánh mắt của Từ Thiên Nhiên hơi đổi, mỉm cười nói:
- Nơi này chính là thủ đô của đế quốc, lại là hoàng cung Minh Đô. Nếu toàn lực ứng phó cùng bọn hắn cứng đối cứng, tất nhiên là có thể tạo thành tổn thất cực lớn cho bọn hắn. Nhưng thương vong bên chúng ta nhất định cũng sẽ không nhỏ. Hơn nữa, bọn hắn có rất nhiều cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La, một khi không để ý tới quy củ mà phát động công kích nội thành, sẽ khiến cho Minh Đô sinh linh đồ thán. Nếu vậy thì làm sao ta có thể giải thích với dân chúng? Chúng ta lần này chẳng những muốn trầm trọng đả kích bọn hắn, còn muốn tận khả năng tránh đi thương vong bản thân. Giáo chủ bồi dưỡng nhân tài cũng không dễ dàng a!
Hắn tự nhiên rất rõ ràng vì sao giáo chủ của Thánh Linh Giáo lại muốn trực tiếp động thủ. Hắn là người sẽ không bận tâm đến sinh linh đồ thán. Lượng lớn bình dân tử vong đối với tà hồn sư mà nói ngược lại sẽ có nhiều chỗ tốt. Hắn dĩ nhiên không sợ thiên hạ bất loạn, nhưng bản thân mình làm sao có thể để hắn được như ý? Thẳng thắn mà nói thì Từ Thiên Nhiên kỳ thật cũng không quá sợ người bên học viện Sử Lai Khắc, Bản Thể Tông vi phạm quy củ chiến đấu của Phong Hào Đấu La. Ngược lại càng sợ đám tà hồn sư thừa cơ tàn sát bình dân bá tánh.
Thánh Linh Giáo giáo chủ hừ lạnh, lên tiếng
- Nhất định không thể để cho đám người Đường Môn chạy thoát. Ta muốn đem bọn hắn biến thành thi khôi.
Hắn là cực hận người của Đường môn, những thanh niên tà hồn sư ưu tú tử vong mang cho hắn đả kích đau thấu tim gan a!
Từ Thiên Nhiên lên tiếng:
- Quốc Sư cứ việc yên tâm. Đám người học viện Sử Lai Khắc đã đi về phía Tây, dĩ nhiên chính là muốn từ phía Tây phá vây mà đi. Hơn nữa, bọn hắn không bỏ được vinh quang vạn năm của mình. Ngày mai, Sử Lai Khắc và Đường Môn còn có một trận chiến nữa. Bọn hắn ít nhất sẽ không rời đi trước. Những người đã rút ra khỏi nội thành trước đó chỉ sợ sẽ còn trở về. Bọn hắn không nỡ mất đi những nhân vật xuất sắc của thế hệ tuổi trẻ này. Chỉ cần bọn hắn đi về phía Tây, ta có thể cam đoan bọn hắn một người cũng chạy không thoát. Chúng ta chỉ phải trả cái giá thấp nhất là có thể đem bọn hắn lưu lại.
Thánh Linh Giáo chủ khẽ vuốt cằm, không còn lên tiếng.
.............................
Một chút thời gian cuối cùng!
Nhìn vào đống cát sắp chảy hết bên trong đồng hồ cát, Diệp Vũ Lâm cũng có chút khẩn trương. Trên tay Hoắc Vũ Hạo vẫn đang vội vàng bận rộn, hắn đã sắp hoàn thành lắp ráp ba cái pháp trận hạch tâm cuối cùng thành một.
Sẽ kịp sao?
Lúc này Hoắc Vũ Hạo, có thể nói là được vạn chúng chú mục, không biết bao nhiêu người thầm toát mồ hôi thay hắn.
Nhất là đám con bạc càng thêm lo lắng về thắng bại của trận đấu này, ai cũng miệng đắng lưỡi khô. Đương nhiên, tuyệt đại đa số người không có đặt trên Hoắc Vũ Hạo. Bọn hắn đều âm thầm hô hào trong lòng. Mặc dù bọn hắn không biết Hoắc Vũ Hạo đang chế tạo ra hồn đạo khí gì, nhưng cái đồ chơi này cực giống con người, nhìn kiểu nào cũng thấy có uy lực không tệ.
Diệp Vũ Lâm thu hồi cách âm hồn đạo khí lại, trầm giọng nói:
- Đồng hồ cát sắp kết thúc. Sau khi kết thúc, lão phu đếm ngược từ mười xong là chính thức hết thời gian.
Hắn bây giờ chỉ có thể tận khả năng của mình mà tranh thủ thêm một chút thời gian cho Hoắc Vũ Hạo.
Giọng nói của Diệp Vũ Lâm khiến động tác tay của Hoắc Vũ Hạo hơi dừng lại một chút, nhưng hắn rất nhanh liền tiếp tục.
Xoẹt!
Một đao xẹt qua, phác hoạ ra ba đường vòng cung hoàn mỹ, ánh sáng động lòng người của thanh Sinh Linh Thủ Vọng lấp lóe trong tay Hoắc Vũ Hạo. Mà pháp trận hạch tâm trước mặt hắn cũng lóe lên một vầng ánh sáng nhu hòa.
Xong rồi!
Cặp mắt của bảy vị trọng tài bên Diệp Vũ Lâm cùng với tám tên tuyển thủ dự thi còn lại trong nháy mắt đều trừng lớn. Cái pháp trận hạch tâm cuối cùng rốt cục cũng thành công ở thời điểm mấu chốt nhất.
Mà cũng ngay lúc này, thời gian đã đến!
- Bắt đầu đếm ngược. Mười!
Diệp Vũ Lâm cao giọng lên tiếng, hơn nữa, hắn còn cố ý kéo dài thanh âm của mình.
Hoắc Vũ Hạo kịp thời khắc thành công pháp trận hạch tâm, cuối cùng cũng thở dài một hơi. Suýt nữa quên mất hai chân của bản thân không đi đứng được, theo bản năng liền muốn đứng lên. Hai chân tự nhiên không chống đỡ được, thân thể nhấc lên một chút, suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Thấy cảnh này, Diệp Vũ Lâm không khỏi trầm xuống. Đúng a! Liên tục điêu khắc ra nhiều pháp trận hạch tâm dưới cường độ cao như thế, lại thêm trước đó chế tạo ra các loại linh kiện, tinh lực của hắn nhất định phải tiêu hao cực lớn. Hắn nào biết được Hoắc Vũ Hạo tập trung tinh thần cao độ mới bị thế a...
Hoắc Vũ Hạo lấy tay đỡ cạnh bàn mới không để cho mình ngã sấp xuống. Sau đó vội vàng cầm lấy hai cái pháp trận hạch tâm, liền chuyển hướng đi đến hồn đạo khí hình người của mình.
- Chín!
- Tám!
- Bảy!
Bất luận Diệp Vũ Lâm muốn thiên vị Hoắc Vũ Hạo đến cỡ nào, hắn cũng không thể nào thể hiện ra quá rõ ràng. Huống chi lần so tài này còn quan hệ đến tam đại thế lực ngầm.
- Sáu!
- Năm!
Động tác của Hoắc Vũ Hạo rất nhanh, tựa như hắn đang dùng thực tế để chứng minh cho Diệp Vũ Lâm thấy thiết kế hợp lý của hồn đạo khí hình người. Chỉ trong thời gian vài lần đếm ngược mà hắn đã đem chín cái pháp trận hạch tâm đều lắp đặt xong. Mà chín cái còn lại cũng đang được nhanh chóng lắp đặt.
- Bốn!
- Ba!
- Hai!
- Một!
- Thời gian đã hết. Toàn bộ dừng tay.
Diệp Vũ Lâm đã tận lực rồi, lúc nói đến câu sau cùng cũng đã cố gắng kéo dài âm điệu.
Răng rắc!
Hoắc Vũ Hạo rốt cục cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, ngay khi bốn chữ "thời gian đã hết" vừa vang lên, hắn cũng vừa vặn đưa pháp trận hạch tâm cuối cùng vào lồng ngực của hồn đạo khí hình người.
Hoắc Vũ Hạo dùng hai tay vịn vào đài chế tạo hồn đạo khí, rõ ràng có chút thở dốc. Hắn đúng là hơi mệt một chút, ngay cả tinh thần lực cường đại của hắn lúc này cũng có chút ủ rũ.
Trong ba canh giờ này, hắn so với người khác càng phải nỗ lực hơn rất nhiều, rất rất nhiều. Bắt đầu từ lúc hắn phân ra tinh thần thể, tiến về dưới mặt đất thương khố, thì hắn đã duy trì tiêu hao tinh lực của bản thân. Sau khi trở về lại hết sức chăm chú tiến vào cảnh giới tinh thần hợp nhất để chế tạo hồn đạo khí.