Đấu La Đại Lục 2

Chương 679 : Quá mức mạo hiểm lại là… (2)

Ngày đăng: 23:28 06/08/20

Đái Hạo cưỡi Bạch Hổ Câu phía trước, tốc độ cũng không tính là rất nhanh, phía sau là Bạch Hổ Thân Vệ.
Mỗi người đều ngồi cưỡi lấy chiến mã vảy rồng. Lại thêm một thân áo giáp màu trắng, trong hoàn cảnh ban đêm đặc biệt chói sáng. Tiếng leng keng chỉnh tề của kim loại vang lên trong Minh Đấu sơn mạch.
Đế quốc Tinh La vì đề phòng đế quốc Nhật Nguyệt tùy thời có khả năng phát động xâm lược chiến tranh, nên đã bố trí ở Minh Đấu sơn mạch một chi đại quân. Bạch Hổ Công Tước tọa trấn Minh Đấu sơn mạch, là thống soái quân khu Tây phương. Đồng thời còn kiêm nhiệm chức vụ thống soái của tam quân. Có thể nói là đệ nhất trọng thần trong quân đội của đế quốc Tinh La.
Minh Đấu sơn mạch là giao giới giữa đế quốc Tinh La và quốc Thiên Hồn, đế quốc Nhật Nguyệt, một mực kéo dài ngàn dặm về hướng Nam. Bởi vì đây là nơi năm đó Nhật Nguyệt đại lục cùng Đấu La Đại Lục va chạm nên mới gọi là Minh Đấu.
Địa thế của Minh Đấu sơn mạch hết sức phức tạp, quái thạch chập chùng, thực vật lại ít. Chính nhờ nương tựa theo tấm chắn thiên nhiên này mà đế quốc Tinh La có thể giảm thiểu áp lực khi đối đầu với đế quốc Nhật Nguyệt. Hơn nữa bản thân đế quốc Tinh La có đất đai trù phú, mặc dù là một trong tam quốc của đại lục, nhưng chỉnh thể diện tích so với đế quốc Nhật Nguyệt còn muốn lớn hơn mấy phần. Dưới sự trấn giữ của trọng binh, khiến đế quốc Nhật Nguyệt chưa từng chiếm qua tiện nghi gì.
Bất quá, Minh Đấu sơn mạch mặc dù có lợi thế phòng ngự, nhưng cũng bởi vì địa thế của nó mà bố trí đại quân cũng vô cùng khó khăn. Lại thêm chỉnh thể dãy núi có dạng hẹp dài, kéo dài nghìn dặm, tự nhiên cũng khiến bố trí thủ quân tương đối phân tán.
Bạch Hổ Công Tước Đái Hạo thường thường đi tuần tra, dò xét các nơi trú quân của quân khu Tây phương, hắn luôn có tiếng tăm trị quân nghiêm cẩn. Những năm gần đây, hắn đem quân khu Tây phương làm thành một cái thùng sắt, bình thường cùng quân đội của đế quốc Nhật Nguyệt đóng quân tại một bên khác của Minh Đấu sơn mạch tiếp xúc quy mô nhỏ, xưa nay chưa bao giờ chịu thiệt thòi. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến đế quốc Nhật Nguyệt cho tới nay cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lần này, Đái Hạo đi tuần, chính là muốn dò xét ba khu quân doanh cách hắn ba trăm dặm về phương nam. Còn về phần xuất phát trong đêm tối, cũng vì để kịp trở về soái doanh của bản thân vào sáng sớm.
----------------------------------------
- Ta...
Điều cuối cùng mà Hoắc Vũ Hạo nghe được là thanh âm băng lãnh vô tình tuyên bố bản thân hắn và Vương Đông Nhi trực tiếp tiến vào quá mức mạo hiểm, cho dù là với bản tính trầm ổn của hắn cũng không nhịn được muốn mắng chửi người.
Chuyện này cũng quá không công bằng đi. Hắn cảm thấy, Càn Khôn Vấn Tình Cốc quỷ dị này tựa hồ như đang đặc biệt nhằm vào bản thân mình. Bản thân cũng rõ ràng không có nhường a! Thực tế thì cho dù chân chính liều mạng, bản thân chưa chắc là đối thủ Vương Thu Nhi. Chẳng lẽ nhất định bản thân phải liên thủ với Đông Nhi, đem Thu Nhi đánh bại, khiến nàng tiến vào quá mức mạo hiểm mới được sao? Đây là cái đạo lí gì?
Nhưng mà, cho dù nhiều phiền muộn chăng nữa thì hắn cũng không có cơ hội thổ lộ. Hắn và Vương Đông Nhi lúc này đã bị bao bọc bởi kim quang.
Hết thảy xung quanh đều trở nên không rõ rệt, cảm giác vặn vẹo thống khổ phảng phất như muốn đem thân thể hắn xé nát. Hoắc Vũ Hạo thật vất vả mới từ loại thống khổ này thoát ra, lại phát hiện bản thân lại đang ngồi trên lưng ngựa.
Khoái mã đang chạy băng băng, suýt nữa đem hắn trực tiếp hất bay, may là hắn lập tức khoát tay, vội vàng bắt lấy yên ngựa, mới xem như ổn định lại thân mình.
Đây là nơi nào?
Hoắc Vũ Hạo nhìn về phía trước, hắn phát hiện bốn phía xung quanh bản thân đều có người, hơn nữa đều mặc lấy áo giáp màu trắng, dưới chân cưỡi chiến mã vảy rồng khiến hắn cảm thấy có chút quen thuộc, dòng người lướt qua trong đêm tối, mang theo ánh sáng lờ mờ.
Hắn theo bản năng quay đầu nhìn bên cạnh, liếc mắt liền thấy được Vương Đông Nhi. Thật sự cũng bởi vì bọn hắn hai quá mức chói mắt trong đội kỵ mã. Vương Đông Nhi còn đỡ, tối thiểu cũng ăn mặc áo giáp màu trắng, nhưng Hoắc Vũ Hạo vẫn đang trong bộ dáng hồn đạo khí hình người. Làm hắn kỳ quái là, trọng lượng tối thiểu của món hồn đạo khí hình người này ít nhất năm trăm cân trở lên, nhưng chiến mã dưới chân lại chạy như không chút nào tốn sức.
- Vũ Hạo, chúng ta đang ở đâu đây?
Vương Đông Nhi nghi ngờ hỏi.
Hoắc Vũ Hạo cười khổ trả lời:
- Ta cũng không biết a! Đây hẳn là cái gọi là quá mức khảo hạch thì phải?
Đúng lúc này, thanh âm bình thản đồng thời vang lên trong đầu hai người.
- Quá mức khảo hạch bắt đầu, khảo hạch đề mục, cứu viện. Các ngươi đang cùng theo Bạch Hổ Công Tước trên đường đi dò xét quân doanh, lát nữa sẽ xuất hiện địch tập kích. Hiện tại, bề ngoài của các ngươi đều là hình dạng của Bạch Hổ Thân Vệ, sẽ không ai nhận ra tướng mạo và trang bị đặc thù của các ngươi. Khảo hạch yêu cầu, các ngươi nhất định phải trợ giúp Bạch Hổ Công Tước khi bị địch nhân tập kích, đồng thời bảo hộ hắn thuận lợi chạy trốn về tới quân doanh. Đồng thời, còn phải đảm bảo Đái Hoa Bân, Chu Lộ trong đội ngũ còn sống. Khi nào cả ba người bọn hắn toàn bộ trở về soái doanh của Bạch Hổ Công Tước mới tính là khảo hạch thành công. Bất kỳ người nào tử vong, khảo hạch thất bại, trừng phạt là tử vong. Khảo hạch hiện tại bắt đầu.
- ......
Nghe xong nội dung khảo hạch, phản ứng của Hoắc Vũ Hạo cũng chỉ là ba đầu hắc tuyến hiện lên trán.
Khảo hạch này là cái quái gì thế? Chẳng những muốn hắn cứu người, còn muốn hắn làm bảo mẫu. Hơn nữa, để cho người phải cứu lại là hắn...
Mà khảo hạch căn bản không có nhắc nhở hữu dụng gì cả, địch nhân là người nào không biết, địch nhân có bao nhiêu người cũng không rõ ràng. Thực lực của đối thủ ngược lại là có thể đoán được mấy phần. Dám đến ám sát Bạch Hổ Công Tước thì thực lực nhất định không yếu, tất nhiên là cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La làm chủ đạo. Dù sao thì Bạch Công tước chính là cường giả cấp bậc Hồn Đấu La, hơn nữa thân là Công Tước đế quốc, thống soái tam quân, các loại hồn đạo khí và thực lực của cận vệ bên người hắn chắc chắn sẽ không quá yếu. Thực lực phe mình càng mạnh, cũng liền mang ý nghĩa thực lực địch nhân càng mạnh.
Càng làm cho Hoắc Vũ Hạo tức giận là nhiệm vụ lại còn yêu cầu bọn hắn cứu viện Đái Hoa Bân và Chu Lộ, hơn nữa còn không thể thất bại. Chết một người thì coi như khảo hạch xong rồi. Nói cách khác, hiện tại Đái Hạo, Đái Hoa Bân, Chu Lộ, vận mệnh ba người này đã trói buộc cùng bọn hắn.
Liên quan đến Đái Hạo, cảm xúc của Hoắc Vũ Hạo khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, nhưng hắn dù sao cũng đã trải qua kế hoạch rèn luyện Cực Hạn Đan Binh. Luận tâm chí kiên nghị, tính cách kiên cường, không phải một người như Đái Hoa Bân có thể so sánh.
Sau khoảnh khắc phẫn nộ, phiền muộn ngắn ngủi, hắn lập tức liền tỉnh táo lại, tiến hành phán đoán thế cục hiện tại. Đồng thời, Tinh Thần Tham Trắc cũng lập tức triển khai, hướng toàn quân bao trùm, dò xét tình thế trước mắt của phe mình.
Vương Đông Nhi lúc này cũng đã khôi phục tỉnh táo, khi nàng cảm nhận được Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo liên lạc đến, lập tức trong lòng biết chắc Hoắc Vũ Hạo lúc này đã tỉnh táo lại. Chỉ cần hắn có thể tỉnh táo liền tốt.
Vương Đông Nhi biết ân oán gút mắc giữa Hoắc Vũ Hạo và Bạch Hổ Công Tước, cho nên nghe thấy người cần cứu vớt là Đái Hạo, trong nội tâm nàng cũng giật cả mình, theo bản năng lập tức hướng Hoắc Vũ Hạo nhìn lại. Quả nhiên, vẻ mặt của Hoắc Vũ Hạo rõ ràng có chút không đúng. Nhưng rất nhanh, nàng lập tức vui mừng phát hiện, vẻ mặt của hắn đã khôi phục bình thường. Nghĩa là, tâm tình của hắn đã có thể tỉnh táo lại.
Vũ Hạo thật là càng ngày càng thành thục a! Đối mặt với biến hóa đột nhiên xuất hiện như thế này cũng có thể lập tức ổn định lại.
- Vũ Hạo, hồn lực của ngươi như thế nào?
Trước khi tới đây, Hoắc Vũ Hạo vừa mới cùng Vương Thu Nhi đại chiến một trận a!
Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:
- Trạng thái đỉnh phong. Cuối cùng thì Càn Khôn Vấn Tình Cốc cũng không tính là quá keo kiệt, nếu như thật sự không giúp ta khôi phục trạng thái đỉnh phong. Chúng ta chỉ sợ ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có.
Rất nhanh, Tinh Thần Tham Trắc đã phản hồi trong đầu hắn.
Bạch Hổ Công Tước dẫn theo bốn tên cận vệ đi đầu tiên. Thông qua Tinh Thần Tham Trắc, Hoắc Vũ Hạo mơ hồ có thể cảm nhận được thực lực của bốn tên cận vệ ít nhất cũng là Hồn Đế trở lên. Lại thêm Bạch Hổ Công Tước có tu vi Hồn Đấu La. Tuyệt đối là một cỗ lực lượng không yếu.
Mà tiểu đội Bạch Hổ Thân Vệ bên cạnh hắn, tuyệt đại đa số vậy mà cũng đều là hồn sư, mặc dù không tính quá mạnh, nhưng trong đó một vài tên tiểu tổ trưởng cũng ít nhất đều có tu vi hai, ba hoàn.
Đối với quân đội thông thường mà nói, chi Bạch Hổ Thân Vệ này tuyệt đối là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, bọn hắn di chuyển thành dòng lũ sắt thép, coi như là hồn sư có tu vi bốn, năm hoàn đều chưa hẳn dám va chạm chính diện.
Nhưng mà, Bạch Hổ Thân Vệ dù sao không có khả năng đều hồn sư a! Tại bất luận quốc gia nào mà nói thì số lượng hồn sư đều vấn đề. Cho dù là đế quốc Nhật Nguyệt tập hợp nhân lực cả nước thì cũng chỉ có thể tạo thành vài quân đoàn hồn đạo sư mà thôi.
Tình huống giống như Minh Đô hội tụ nhiều đỉnh cấp hồn sư như thế, ở trên đại lục là cực kỳ hiếm thấy. Trận chiến tập kích hoàng cung Minh Đô trước đó, chỉ sợ đã có hơn một phần ba cường giả trên đại lục tụ tập ở đó.
Sau khi dò xét thực lực tổng hợp phe mình, Hoắc Vũ Hạo cũng có một chút nhận xét riêng, sau đó hắn lập tức liền tìm kiếm mục tiêu trong đám người.
May mắn thay, không gian quỷ dị cuối cùng cũng không quá mức hà khắc đối với bọn hắn, rất nhanh sau đó, Hoắc Vũ Hạo đã tìm được hai người Đái Hoa Bân và Chu Lộ. Lập tức cũng đem Tinh Thần Tham Trắc kéo dài đến, cộng hưởng cùng bọn hắn.
Đái Hoa Bân vẫn đang sốt ruột trong lòng, hắn vừa mới có thể nói chuyện, đang muốn nghĩ biện pháp thông báo phụ thân sắp có địch tập, đột nhiên Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo đã đến.
Đái Hoa Bân và Chu Lộ chỉ cảm thấy trong đầu hơi loạn một chút, nguyên bản đêm tối lập tức trở lên rõ ràng, thậm chí có thể cảm giác được tửng biến hóa nhỏ trong phạm vi đường kính vài trăm mét, loại cảm giác dò xét lập thể như đang quan sát từ không trung nhất thời làm bọn hắn kinh dị không thôi.
Ngay sau đó, ý niệm tinh thần của Hoắc Vũ Hạo liền tiến vào trong đầu của bọn họ.
- Đái Hoa Bân, Chu Lộ. Ta là Hoắc Vũ Hạo. Ta và Đông Nhi cùng các ngươi tham gia vào khảo hạch quá mức mạo hiểm. Bất luận chúng ta trước đó từng có qua khúc mắc như thế nào, ta tin tưởng đối mặt cục diện như vậy, các ngươi cũng đều hiểu được nên làm như thế nào. Dù sao, chuyện này có quan hệ đến sinh mệnh của phụ thân Đái Hoa Bân.
- Thứ các ngươi đang cảm nhận được là do ta thông qua Tinh Thần Cộng Hưởng liên hệ với các ngươi. Tiếp đó, Tinh Thần Cộng Hưởng vẫn sẽ một mực tồn tại. Từ giờ trở đi, nếu như các ngươi tin tưởng ta, nhất định phải nghe theo chỉ huy của ta. Chỉ có như thế này, chúng ta mới có cơ hội cứu phụ thân ngươi, hiểu chưa?
Mặc dù người đó cũng là phụ thân của Hoắc Vũ Hạo, nhưng mà, trong lòng hắn chưa bao giờ tán thành qua người này, người mà mà hắn chỉ thấy được trong khoảnh khắc ngắn ngủi vào năm năm trước, khi cùng Đái Thược Hành đi vào quân doanh. Cho nên, hắn tuyệt không cho rằng người này là phụ thân của hắn.