Đấu La Đại Lục 2

Chương 692 : Chân tâm đại mạo hiểm (3)

Ngày đăng: 23:28 06/08/20

Sau khi xông qua rừng cây, hắn liền thấy một màn kinh khủng. Một con rết to lớn đang công kích Chu Lộ.
Chiều cao con rết chừng hơn ba mét, thân mình mọc lên không biết bao nhiêu đôi chân. Trên thân thể màu xanh ngọc bích bốc lên khí độc màu xanh, tuy đang ở khoảng cách rất xa, nhưng Đái Hoa Bân vẫn có thể ngửi được một mùi hôi thối nồng nặc.
Chu Lộ lúc này đang bằng vào thân thủ linh hoạt mà đọ sức cùng con rết lớn. Chỉ là, nguyên bản trên hai gò má thanh tú lại có một vết thương kéo dài xuống dưới, một mực kéo dài đến toàn bộ cánh tay phải. Lúc này, cánh tay phải của nàng đã mềm nhũn rũ xuống. Tiếng kêu thảm thiết lúc trước hiển nhiên là do vết thương này.
Mặc dù Đái Hoa Bân căn bản là không biết loại hồn thú này là gì, nhưng vừa thấy Chu Lộ thụ thương, hai mắt hắn lập tức đỏ thẫm, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng hổ khiếu.
Năm vòng hồn hoàn lập tức bay lên, thân thể vốn cường tráng của hắn cũng lập tức bành trướng, bởi vì bản thân còn cách khá xa nên hắn há miệng, đồng thời hồn hoàn thứ hai sáng lên, một đạo bạch quang đã phóng tới đầu hồn thú dạng rết.
Con rết này nhìn qua rất kỳ quái, vừa cảm nhận được uy hiếp đến từ cách đó không xa, đột nhiên bắn người lên như một cái lò xo vô cùng dẻo dai, vậy mà liền dùng đầu của mình đi chặn lại trùng kích đến từ Bạch Hổ Liệt Quang Ba.
Bạch quang tứ tán, con rết chỉ là bị đánh hơi lệch sang một bên một chút. Sau đó nó liền nhúc nhích thân thể, nửa thân sau đơn giản đánh ra một cái, lần nữa công kích vể phía Chu Lộ. Nó rõ ràng có hứng thú đối với Chu Lộ càng lớn hơn so với Đái Hoa Bân.
Mà Đái Hoa Bân lúc này đã dùng tốc độ cao nhất vọt tới, hồn hoàn thứ nhất, thứ ba, thứ năm lập tức sáng lên. Bạch Hổ Hộ Thân Chướng, Bạch Hổ Kim Cương Biến, Bạch Hổ Ma Thần Biến. Tam đại biến thân điệp gia sở trường nhất của vũ hồn Bạch Hổ nhất mạch.
Chỉ thấy hắn lập tức biến thân cao vượt qua hai mét năm, dáng người cao to, cực kỳ cường tráng. Thân mình bao trùm lấy bộ lông màu trắng lóe lên ánh sáng chói mắt, cặp hổ trảo giống như từng lưỡi dao sắc bén, tốc độ, sức mạnh đều tăng lên tới cực hạn. Thân hình lóe lên một cái đã đến bên cạnh Chu Lộ, hổ trảo đột nhiên vung lên, công kích thẳng đến con rết lớn.
Con rết hé miệng, phun ra một đạo khói độc màu xanh lá dày đặc trên Bạch Hổ Hộ Thân Chướng của Đái Hoa Bân, phát ra tiếng vang "xèo xèo". Đái Hoa Bân chỉ cảm thấy tốc độ tiêu hao hồn lực của bản thân bạo tăng.
Nhưng đôi hổ trảo của hắn cũng vỗ trúng thân thể con rết. Lần này, con rết cũng không dễ dàng ứng đối như trước.
Đái Hoa Bân cảm giác được bản thân phảng phất đập vào một cây cột kim loại. Tuy con rết to lớn co dãn lập tức bắn người lên, nhưng móng vuốt Bạch Hổ vẫn kịp lưu lại vài đạo vết thương thật sâu trên thân thể cứng cỏi của nó.
Hồn hoàn thứ tư trên người Đái Hoa Bân lại sáng lên, lập tức, vô số lưu tinh vũ tập trung bắn về phía con rết.
Hắn không hổ là một trong những nhân vật kiệt xuất nhất trong thế hệ mới của học viện Sử Lai Khắc, khả năng dùng hồn kỹ nối tiếp hồn kỹ phải nói là tuyệt hảo, có thể tiến nhập nội viện, lại có người nào là dạng xoàng xĩnh sao?
Một bên vừa công kích con rết, Đái Hoa Bân vừa quay đầu hướng Chu Lộ hỏi:
- Lộ Lộ, ngươi thế nào?
Chu Lộ nhìn thấy hắn, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, thân thể mềm mại có chút lung lay ngồi bệt xuống:
- Ta dường như trúng độc. Ngươi cẩn thận một chút.
- Để ta giết nó trước rồi giúp ngươi trị liệu.
Đái Hoa Bân lần nữa nổi giận gầm lên một tiếng, Chu Lộ thụ thương làm hắn cực kỳ đau đớn trong lòng. Nhất là sau khi hắn vừa mới nhận rõ tình cảm của bản thân đối với nàng.
Đái Hoa Bân toàn thân phát lực, thân thể bỗng nhiên bắn lên, cơ hồ trong nháy mắt đã đến trước mặt con rết lớn, đôi hổ trảo lại vung lên, nhanh như thiểm điện công kích về hướng nó.
Con rết cũng khá cao minh, thân thể dài ba mét là vũ khí tốt nhất của nó, mỗi một chân đều giống như lưỡi dao sắc bén, tận dụng ưu thế của bản thân liên tiếp chặn lại công kích từ hổ trảo. Nhưng Đái Hoa Bân vì cứu Chu Lộ, lúc này căn bản không để ý tới kỹ xảo gì nữa, nương theo hiệu quả điệp gia của tam đại hồn kỹ tăng phúc của vũ hồn Bạch Hổ, căn bản đang cứng đối cứng.
Tiếng va chạm chói tai không ngừng vang lên, vết thương trên người con rết bắt đầu trở nên càng ngày càng nhiều, mà bờm sư tử cùng Bạch Hổ Hộ Thân Chướng trên người Đái Hoa Bân đều trở thành năng lực phòng ngự hữu hiệu nhất của hắn. Trong lúc cứng đối cứng, mặc dù hồn lực tiêu hao rất nhanh, nhưng không có bất luận dấu hiệu thụ thương gì cả.
Ầm ầm!
Hổ chưởng đem con rết đánh bay. Lúc này con rết đã là vết thương chồng chất, tựa hồ rốt cục ý thức được không ổn, thân thể khẽ cong lên, nhanh chóng bỏ chạy về phương xa.
Đái Hoa Bân không rảnh để đuổi theo nó, lập tức quay người trở lại bên cạnh Chu Lộ.
Lúc này Chu Lộ đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê. Sau khi Đái Hoa Bân ngồi xuống trước người nàng, mới ý thức tới vấn đề nghiêm trọng.
Độc tố của con rết vô cùng kịch liệt, lúc này, toàn thân Chu Lộ đều hiện lên hắc khí, nhất là miệng vết thương trên bộ mặt và cánh tay phải càng là như vậy. Da thịt bắt đầu hư thối, cơ bắp bên trong đều biến thành màu đen. Hồn lực của Chu Lộ chỉ có thể miễn cưỡng ức chế độc tính không lan tràn đến đại não và trái tim. Nhưng cho dù như thế, nàng nhìn qua đều muốn không chịu nổi.
Làm sao bây giờ? Mặc dù sức chiến đấu của Đái Hoa Bân đủ mạnh mẽ, nhưng ở phương diện trị liệu thì hắn tuyệt không am hiểu a! Mắt thấy Chu Lộ biến thành dạng này, trong lúc nhất thời không khỏi suýt nữa cắn nát hàm răng.
- Lộ Lộ, ngươi cố chịu đựng.
Đái Hoa Bân gầm lên một tiếng, tay phải đột nhiên vung lên, đem miệng vết thương cơ bắp và da thịt trên cánh tay Chu Lộ cắt mất. Tay còn lại thì khôi phục thành hình người, giúp nàng phong bế huyết mạch, để tránh huyết dịch chảy quá nhiều.
Nhưng mà, sau khi cắt bỏ cơ bắp cùng da thịt, Đái Hoa Bân không khỏi hít sâu một hơi, bởi vì xương cốt bên trong cánh tay Chu Lộ đều đã biến thành màu đen, hiển nhiên là độc đã thấm vào xương cốt.
Làm sao bây giờ? Không thể do dự nữa.
Đái Hoa Bân hít sâu một hơi, mắt hổ rưng rưng, tay phải đột nhiên vung ra, hổ trảo sắc bén lập tức chém xuống. . .
----------------------------------------------
Từ Tam Thạch ánh mắt có chút mê ly xuất hiện trên một con đường, xung quanh đều là đoàn người hối hả.
A, địa phương này làm sao nhìn qua lại quen thuộc đây?
Hắn kinh ngạc phát hiện, bản thân phảng phất về tới thế giới chân thật, hơn nữa hết thảy những người này đều có một loại cảm giác quen thuộc không hiểu.
Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, ngày đã ngã về tây, lúc này đã là chạng vạng tối.
- Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia. Người như thế nào còn ở lại chỗ này đây? Nơi ở của ngài đều đã sắp xếp xong. Nhanh cùng tiểu nhân đi thôi. Hôm nay là lễ thành nhân của người a!
Một gã sai vặt có chút hèn mọn bước nhanh tới, thở hồng hộc đi đến trước mặt Từ Tam Thạch.
- Trần Văn, tiểu tử ngươi sao lại ở chỗ này?
Từ Tam Thạch nhìn thấy người này, trong lòng lại nóng lên. Bởi vì gia hỏa nhìn qua vô cùng hèn mọn này, đúng là hảo bằng hữu cùng hắn chơi đùa từ nhỏ đến lớn, cũng là thư đồng của hắn, hai người thuở nhỏ liền ở cùng nhau, tình cảm như huynh đệ. Chỉ bất quá bản thân tư chất của Trần Văn không tốt, vũ hồn sau khi thức tỉnh cũng không có hồn lực. Sau khi tu vi Từ Tam Thạch tăng lên, hơn nữa sau đó tiến nhập học viện Sử Lai Khắc, lúc này mới liên hệ ít đi. Mà hiện tại ở nơi này nhìn thấy Trần Văn, hắn không khỏi vui mừng quá đỗi.
- Nhị thiếu gia, ngươi làm sao thế? Ta không ở nơi này thì ở nơi nào đây? Mau cùng ta đi thôi, nếu không sẽ trễ. Ngươi còn không biết chứ hôm nay ta đã tìm cho ngươi một cái cực phẩm, tuyệt đối khiến ngươi hài lòng. Ngươi không phải lúc nào cũng nói phải nhanh thể nghiệm cảm giác mỹ diệu một chút sao? Hôm nay là sinh nhật mười lăm tuổi của ngươi, gia chủ tự mình giúp ngươi chuẩn bị xong. Ngươi như thế nào ngược lại không nóng nảy a?
Nghe được lời của hắn, lại thêm thời điểm mình nói chuyện cảm giác được không đúng, Từ Tam Thạch đột nhiên cúi đầu xuống, nhìn lại thân thể của mình.
Hắn hoảng hốt phát hiện, thân hình của mình trở nên thấp bé một chút, ngay cả trang phục trên người đều không giống với lúc ở trong Càn Khôn Vấn Tình Cốc.
Sinh nhật mười lăm tuổi, sinh nhật mười lăm tuổi. Chẳng lẽ, chẳng lẽ ta. . . . .
Lập tức, Từ Tam Thạch chỉ cảm thấy trong đầu lập tức có tiếng sấm sét vang dội, cho dù với nội tâm bình thường trầm ổn của hắn, giờ khắc này cũng không nhịn được tê cả da đầu, có cảm giác tê liệt khó khống chế. Giống như Bối Bối ở trên người hắn thả ra một cái Lôi Đình Vạn Quân.
Đây là ngày sinh nhật mười lăm tuổi của ta, là sinh nhật mười lăm tuổi của ta trời ạ! Ta, ta vậy mà trở về, hơn nữa biến trở về bộ dáng năm đó. Chuyện này làm sao có thể? Làm sao có thể a!
Nhìn vào Từ Tam Thạch vẫn như cũ ngây người, Trần Văn vội vàng chạy tới, lôi kéo hắn đi. Mà Từ Tam Thạch lúc này đã hoàn toàn lâm vào trong ký ức, ánh mắt đờ đẫn theo hắn xông lên, trong lúc nhất thời, đại não hỗn loạn tưng bừng.
Hắn đương nhiên nhớ kỹ ngày sinh nhật mười lăm tuổi này a! Ngay tại ngày này, hắn lần thứ nhất gặp được nàng. . .
Mà ở nơi này đúng là quê hương của hắn, hắn và nàng vốn xuất từ một tòa thành thị. Hắn là người của đế quốc Thiên Đấu, gia môn càng là một trong những ẩn thế tông môn của đế quốc Thiên Đấu, Huyền Minh Tông. Làm một hài tử có hi vọng kế thừa vị trí gia chủ nhất, thuở nhỏ hắn liền được gia tộc toàn lực bồi dưỡng. Thời điểm mười hai tuổi tiến vào học viện Sử Lai Khắc, lập tức cùng Bối Bối bỗng nhiên nổi tiếng, trở thành nhân tài kiệt xuất trong đồng lứa.
Sinh nhật mười lăm tuổi, đúng là thời điểm sau ba năm hắn tiến vào học viện Sử Lai Khắc.
Rất nhanh, sau khi bị Trần Văn kéo lấy, Từ Tam Thạch đi tới một cái địa phương. Không khí nơi này có chút mập mờ, đèn lồng phía ngoài đều mang màu hồng phấn. Đi vào trong đó, lại có đình đài lầu các, giả sơn lưu thủy, vô cùng nhã trí.
Địa phương này, quả thật là địa phương này. Ta thật sự trở về. Chẳng lẽ, Càn Khôn Vấn Tình Cốc cho ta một lần cơ hội làm lại sao?
Ánh mắt của Từ Tam Thạch bỗng nhiên trở nên sắc bén, trong nháy mắt này, hắn đột nhiên cảm thấy đại não của bản thân lập tức thanh tỉnh.
Ngẩng đầu hướng bầu trời nhìn lại, lúc này, trên không trung hiện lên một vầng trăng sáng. Nhưng ở trong mắt Từ Tam Thạch, vầng trăng này lại tựa hồ như biến thành tổ hợp Kim Dương Ngân Nguyệt.
Nếu như, nếu như ngươi thật có thể cho ta cơ hội làm lại một lần, coi như để cho ta sống ít đi mười năm ta cũng nguyện ý. Năm đó, năm đó cũng bởi vì một ngày này hồ đồ, mới khiến cho tình yêu cách trở, thậm chí cho đến hôm nay vẫn như cũ tràn đầy ám ảnh. Không chỉ là nàng, bản thân ta cũng như thế a!
- Đến rồi nhị thiếu gia, ngay bên trong.
Trần Văn nở nụ cười phơi phới. Chỉ chỉ một căn phòng trong góc ở phía trước không xa.
Là nơi này, chính là chỗ này. Lập tức, Từ Tam Thạch trở nên có chút miệng đắng lưỡi khô. Hết thảy tựa hồ giống như hắn tưởng tượng, hắn đã trở về. Thật sự trở về quá khứ.