Đấu La Đại Lục 2
Chương 736 : Mã Tiểu Đào (2)
Ngày đăng: 23:29 06/08/20
Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn bên đó mặc dù số lượng Tiên Phẩm Thảo Dược có thể hái là có hạn, nhưng vật đại bổ vẫn tương đối không ít, với thể chất của Ám Kim Khủng Trảo Hùng, ăn nhiều một chút cũng không thành vấn đề, cũng có thể thêm một bước đẩy mạnh tốc độ trưởng thành của bọn chúng. Tương lai bọn chúng chính là Thần Thú giữ nhà cho Đường Môn.
Không nghĩ tới, chính mình mới vừa đến đây, lập tức gặp được năm vị tà hồn sư này. Nhìn thấy bọn hắn cũng khiến Hoắc Vũ Hạo âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh.
Hai vị Phong Hào Đấu La, ba vị tà hồn sư cấp bậc Hồn Đấu La, cho dù đồng thời đối mặt năm vị Phong Hào Đấu La trở lên, bọn hắn đều có thể chống đỡ. Hơn nữa, tà hồn sư bố trí ở chỗ này chí ít nhiều đến mấy chục tên, còn không biết có cường giả tà hồn sư khác tọa trấn hay không. Bên ngoài còn có hai quân đoàn hồn đạo sư đang phòng ngự. Khoảng cách từ Nhật Thăng Thành đến Minh Đô lại không tính quá xa, tùy thời còn có thể từ Minh Đô bên đó triệu tập viện quân, đế quốc Nhật Nguyệt an bài quả thật cực kỳ nghiêm mật.
Biên cảnh bên đó nhất định đã khai chiến, nhưng đế quốc Nhật Nguyệt lại còn có bố trí như thế này. Lực lượng phòng ngự bậc này, cũng không phải thứ mà mọi người Đường Môn có thể đối kháng.
Hoắc Vũ Hạo vừa nghĩ, vừa khống chế tinh thần thể của mình bay đến phía trên một cái lồng giam, lặng yên giấu ở trong góc, đem tinh thần ba động của mình hoàn toàn khống chế lại, không dám có nửa điểm tiết ra ngoài.
.Tam trưởng lão, tứ trưởng lão vừa đi vừa nhìn vào thủy lao hai bên, con tin bên trong tự nhiên cũng nhìn thấy bọn hắn, từng đạo ánh mắt oán độc nhìn chằm vào đám người, nhưng những con tin này đều quá suy yếu, thậm chí ngay cả sức lực để chửi rủa cũng không có.
Tam trưởng lão vừa đi vừa nói:
- Khống chế không có vấn đề gì chứ? Dược vật còn đủ dùng hay không?
- Dược vật vẫn đủ, mỗi ngày chúng ta vẫn bỏ Diệt Hồn Tán vào trong nước. Ngâm mình trong nước chứa Diệt Hồn Tán, cho dù là Phong Hào Đấu La cũng đừng hòng ngưng tụ được hồn lực. Hơn nữa, bọn gia hỏa này đều đã thật lâu chưa từng ăn qua gì cả, cho dù với thể chất của hồn sư, bọn hắn hiện tại cũng toàn thân bủn rủn. Trước lúc chúng hôn mê sẽ được kịp thời bổ sung dinh dưỡng.
Chung Ly Thiên đáp lời.
Tam trưởng lão dừng bước, quay lại nhìn Chung Ly Thiên một chút, lên tiếng:
- A Thiên, đồ ăn vẫn phải cho bọn hắn ăn, dưới tác dụng của Diệt Hồn Tán, những người này căn bản lật không nổi sóng gió, cũng không thể để bọn hắn chết đói. Giáo chủ còn có đại dụng cho bọn chúng, giá trị của con tin vẫn còn rất nhiều. Ta hiểu huynh đệ các ngươi rất cần linh hồn cường đại, nhưng không phải hiện tại, hiểu chưa?
- Vâng, tam trưởng lão.
Chung Ly Thiên nhẹ gật đầu, nhưng dựa vào nét mặt của hắn liền có thể nhìn ra, đối với tam trưởng lão, hắn vẫn có chút xem thường. Bất quá, hiển nhiên hắn cũng phải cho tam trưởng lão mặt mũi, lập tức liền nói bổ sung:
- Ta hiện tại liền đi an bài, cho bọn hắn ăn một chút gì đó. Nhị đệ, tam đệ, chúng ta cùng đi thôi.
Vừa nói xong, hắn hướng tam trưởng lão và tứ trưởng lão nhẹ gật đầu, lập tức xoay người rời đi.
Nhìn vào ba người rời đi, đáy mắt của tứ trưởng lão hiện lên một tia lãnh ý, trầm giọng nói:
- Chung Ly tam huynh đệ ỷ là gia nô của giáo chủ, càng ngày càng không thể tưởng nổi. Chỉ là cho tù nhân ăn chút gì đó, còn cần ba huynh đệ bọn hắn tự đi sao? Đây rõ ràng là cho chúng ta cái hạ mã uy.
Tam trưởng lão lườm tứ trưởng lão một chút, khóe miệng toát ra một vẻ xem nhẹ:
- Tứ đệ, không nên nói lung tung. Chung Ly tam huynh đệ là thuộc hạ dòng chính của giáo chủ. Chúng ta cũng đồng dạng trung thành với giáo chủ, hết thảy lấy đại nghiệp của bản giáo làm trọng.
Hắn trên miệng mặc dù nói như vậy, nhưng trong ánh mắt rõ ràng cũng có mấy phần hàn ý hiện lên, hiển nhiên đối với cách làm của Chung Ly tam huynh đệ cũng hết sức bất mãn.
Hai người dọc theo bệ đá thủy lao đi vào trong một cái, vừa đi vừa về, sau đó mới đi ra ngoài.
Hoắc Vũ Hạo một mực đang yên lặng nhìn chăm chú bọn hắn, lập tức mừng thầm trong lòng, hai vị Phong Hào Đấu La này và Chung Ly tam huynh đệ có mâu thuẫn, hơn nữa, người khống chế thủy lao hẳn là Chung Ly tam huynh đệ. Chuyện này có thể là tình báo cực kỳ hữu dụng, nếu lợi dụng được sẽ để cho xác xuất thành công cứu người lớn hơn rất nhiều. Còn nữa, Diệt Hồn Tán là cái gì? Nước trong thủy lao liên thông với sông hộ thành, chẳng lẽ bọn hắn không sợ xói mòn dược hiệu sao?
Hoắc Vũ Hạo lặng yên liếc nhìn nơi này một chút, lần này đi cũng không uổng công, đã dò xét được rất nhiều thứ. Hắn cần trở về tiếp thu hết thảy, sau đó xác định phương pháp cứu người.
Trong lúc Hoắc Vũ Hạo chuẩn bị lấy một chút nước sông mang về, bỗng nhiên, bệ đá ở phía xa lại có động tĩnh. Chỉ nghe thấy tam trưởng lão và tứ trưởng lão đang đi ra phía ngoài đồng thời cung kính nói:
- Bái kiến Thánh Nữ.
Thánh Nữ? Còn có Thánh Nữ của Thánh Linh Giáo? Hoắc Vũ Hạo mơ hồ nhớ đến, Đường Nhã đã từng được xưng hô như vậy, nếu như Tiểu Nhã lão sư cũng ở đây thì sự tình càng không dễ làm, với năng lực hiện tại của bọn hắn, vẫn không thể nào đem Đường Nhã cứu đi được!
Hoắc Vũ Hạo vốn đang chuẩn bị rời đi, lúc này dừng lại, nhìn về hướng bệ đá bên đó. Chỉ thấy tam trưởng lão và tứ trưởng lão đã quay trở lại, phân biệt đứng sao hai bên, đi cùng với Chung Ly tam huynh đệ là một cô gái mặc váy dài màu đỏ sậm cô gái, đang đi về bên này.
Thời điểm Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy cô gái này, cả người hắn hoàn toàn ngốc trệ, ánh mắt cũng không cách nào dời khỏi người nàng. Thậm chí ngay cả tinh thần ba động của mình đều có chút hỗn loạn, không cách nào khống chế được.
- Ai!
Tam trưởng lão đột nhiên khẽ quát một tiếng, mặc dù hắn cũng không am hiểu khống chế linh hồn, nhưng trong các vị tà hồn sư nơi đây, tu vi của hắn mạnh nhất. Tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo bên này mới vừa xuất hiện hỗn loạn, hắn lập tức liền cảm giác được.
Bất quá, một tiếng quát chói tai này của hắn cũng đem Hoắc Vũ Hạo từ trong rung động và ngây người giật mình tỉnh lại, lập tức không còn dám có nửa phần dừng lại, tinh thần thể chợt lách người, nhanh chóng xông vào trong nước, bỏ chạy ra bên ngoài.
Vị Thánh Nữ mặc váy dài màu đỏ sậm hừ lạnh một tiếng, nâng lên tay phải, đi về hướng phía trước lăng không ấn xuống một chưởng, lập tức, một cỗ hào quang dày đặc màu đỏ sậm lập tức rơi vào vị trí Hoắc Vũ Hạo vừa chui vào trong nước, khí tức nóng bỏng khiến nước sông đục ngầu vậy mà lập tức hóa thành màu đỏ sậm, đồng thời có lượng lớn hơi nước trào ra ngoài.
Hoắc Vũ Hạo đang nhanh chóng bỏ chạy trong nước, bỗng cảm giác được một cỗ khí tức nóng bỏng từ phía sau lưng đánh tới. Nếu như lúc này hắn là bản thể thì đương nhiên không sợ. Có Cực Hạn Băng thủ hộ, bất luận năng lực thuộc tính hỏa gì đối với hắn đều rất khó tổn thương được.
Nhưng mà, vào giờ phút này hắn cũng chỉ là tinh thần thể a! Tinh thần thể căn bản không có cách nào mang theo hồn lực Cực Hạn Băng của hắn.
Sau khi tinh thần thể bị cỗ sức mạnh nóng bỏng xâm nhập vào, liền nhanh chóng suy yếu, ngay cả linh hồn căn nguyên cũng bị chấn động. Hoắc Vũ Hạo rõ ràng có thể cảm giác được, đối phương phóng ra nhiệt lưu màu đen vô cùng nóng bỏng, cũng có được khả năng truy tung cùng tỏa định linh hồn ba động. Bản thân căn bản không thể nào để đối thủ hủy diệt tinh thần thể này được, lập tức tiếp tục vọt ra ngoài.
- Tỷ tỷ!
Linh Hồn Trùng Kích mang theo âm thanh hô hoán thiết tha từ trên người tinh thần thể của Hoắc Vũ Hạo xông ra ngoài.
Nhiệt lưu vốn đang dữ dằn truy kích bỗng nhiên dừng lại, Hoắc Vũ Hạo lập tức thừa dịp cơ hội trong chớp nhoáng này, liền khống chế tinh thần thể gia tốc, xông ra phía ngoài hàng rào sắt, chui ra khỏi sông hộ thành rồi bay lên không, men theo đường cũ bỏ chạy.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bên trong thủy lao.
Mắt thấy Thánh Nữ tự mình xuất thủ, tam trưởng lão, tứ trưởng lão cùng Chung Ly tam huynh đệ đều ở một bên nhìn lấy. Bọn hắn vẫn rất có lòng tin đối với thực lực của Thánh Nữ.
Nhưng ngay sau đó bọn hắn lại nhìn thấy Thánh Nữ nhíu mày, lên tiếng:
- Kỳ quái, vừa rồi rõ ràng có sóng tinh thần xuất hiện, chẳng lẽ là chúng ta quá nhạy cảm? Phượng Hoàng Chi Hỏa của ta cũng không phát hiện ra cái gì.
Tam trưởng lão lên tiếng:
- Liệu có phải do oán khí trong thủy lao quá nặng, sinh ra tinh thần thể không có sinh mệnh?
Thánh Nữ quay người nhìn về phía Chung Ly tam huynh đệ, lên tiếng:
- Các ngươi cẩn thận kiểm tra một chút.
Đối với nàng, Chung Ly tam huynh đệ liền cung kính hơn rất nhiều, rất cung kính khom lưng một cái, lên tiếng:
- Vâng, Thánh Nữ.
Thánh Nữ xoay người, đi ra ngoài, vừa đi, trong mắt nàng vừa hiện lên một tia mờ mịt, còn có một điểm giãy dụa. Nhưng biến hóa không quá nhiều cảm xúc này trong giây lát liền bị ngọn lửa màu đỏ sậm sâu trong đáy mắt dập tắt.
Sau khi chui ra khỏi mặt nước, Hoắc Vũ Hạo một lần nữa đi dọc qua tường thành, dùng tốc độ nhanh nhất xông về tửu điếm, cùng bản thể dung hợp làm một.
Hào quang màu bích lục từ từ dâng lên, lúc này mới đem một tia khí tức nóng bỏng đầy tà dị lưu lại trong linh hồn xua tan.
Hoắc Vũ Hạo thở dài một hơi, sau đó chậm rãi mở ra hai tròng mắt.
Từ Tam Thạch và Diệp Cốt Y vẫn một mực thủ hộ bên cạnh hắn, thời điểm hắn vừa mở mắt ra, hai người lập tức thấy được sâu trong đôi mắt của Hoắc Vũ Hạo hiện lên một phần chấn kinh.
- Làm sao vậy, Vũ Hạo?
Từ Tam Thạch thấp giọng hỏi.
Hoắc Vũ Hạo từ trên giường nhảy xuống, hít sâu một hơi, đáp:
- Tiểu Đào tỷ, là Tiểu Đào tỷ.
- Tiểu Đào tỷ? Ngươi nói chính là. . . Mã Tiểu Đào?
Vẻ mặt của Từ Tam Thạch cũng lập tức lâm vào khiếp sợ, trợn mắt hốc mồm nhìn vào Hoắc Vũ Hạo, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Hoắc Vũ Hạo dùng sức gật đầu, mím bờ môi thật chặt, với sự điềm tĩnh của hắn, lúc này lại có chút không thể tự kiềm chế được.
- Là nàng, là tỷ tỷ của ta, nàng quả thật bị Thánh Linh Giáo bắt đi, còn trở thành Thánh Nữ.
Hắn nhớ kỹ khoảnh khắc lúc trước, người váy dài màu đỏ sậm, cao quý lãnh diễm, lại có ngọn lửa Phượng Hoàng nóng bỏng, còn không phải là Mã Tiểu Đào sao?
So với năm năm trước, hiện tại Mã Tiểu Đào nhìn qua càng thêm thành thục, dung nhan xinh đẹp nhiều hơn một phần màu đen mang vẻ thần bí cùng lạnh lẽo, dáng người cũng trở nên càng thêm khoa trương, bốc lửa. Địa vị của nàng lại còn siêu việt hai vị trưởng lão cấp bậc Phong Hào Đấu La. Thánh Nữ, cùng Tiểu Nhã lão sư đồng dạng được xưng là Thánh Nữ. Trên người nàng đến tột cùng xuất hiện biến hóa như thế nào đây?
Sư huynh đệ hai người đồng dạng không nói gì, một bên Diệp Cốt Y lại nghe không hiểu ra sao:
- Mã Tiểu Đào? Là ai?
Hoắc Vũ Hạo lời ít mà ý nhiều giải thích:
- Là học tỷ của chúng ta, cũng tốt nghiệp từ Sử Lai Khắc, về sau bởi vì vũ hồn của bản thân xảy ra vấn đề, bị tà hồn sư bắt đi, hiện tại giống như thần trí không rõ, trở thành Thánh Nữ của Thánh Linh Giáo.
Diệp Cốt Y đối với hết thảy tà hồn sư đều không có bất luận ấn tượng tốt, nhíu mày, lên tiếng:
- Thực lực của nàng. . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Lời tác giả: Vì sao Hoắc Vũ Hạo có thể đánh chết một tên tà hồn sư cấp bậc Hồn Đấu La, người được xưng có thể đánh ngang tay với Phong Hào Đấu La thông thường? Thứ nhất là do năng lực của tà hồn sư dựa trên cảm xúc oán hận chi phối, bị ảnh hưởng bởi chiến kỹ của Hoắc Vũ Hạo nên thua thiệt. Thứ nhì là năng lực của tà hồn sư dựa trên tinh thần lực, không có bao nhiêu tác dụng với Hoắc Vũ Hạo.
Không nghĩ tới, chính mình mới vừa đến đây, lập tức gặp được năm vị tà hồn sư này. Nhìn thấy bọn hắn cũng khiến Hoắc Vũ Hạo âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh.
Hai vị Phong Hào Đấu La, ba vị tà hồn sư cấp bậc Hồn Đấu La, cho dù đồng thời đối mặt năm vị Phong Hào Đấu La trở lên, bọn hắn đều có thể chống đỡ. Hơn nữa, tà hồn sư bố trí ở chỗ này chí ít nhiều đến mấy chục tên, còn không biết có cường giả tà hồn sư khác tọa trấn hay không. Bên ngoài còn có hai quân đoàn hồn đạo sư đang phòng ngự. Khoảng cách từ Nhật Thăng Thành đến Minh Đô lại không tính quá xa, tùy thời còn có thể từ Minh Đô bên đó triệu tập viện quân, đế quốc Nhật Nguyệt an bài quả thật cực kỳ nghiêm mật.
Biên cảnh bên đó nhất định đã khai chiến, nhưng đế quốc Nhật Nguyệt lại còn có bố trí như thế này. Lực lượng phòng ngự bậc này, cũng không phải thứ mà mọi người Đường Môn có thể đối kháng.
Hoắc Vũ Hạo vừa nghĩ, vừa khống chế tinh thần thể của mình bay đến phía trên một cái lồng giam, lặng yên giấu ở trong góc, đem tinh thần ba động của mình hoàn toàn khống chế lại, không dám có nửa điểm tiết ra ngoài.
.Tam trưởng lão, tứ trưởng lão vừa đi vừa nhìn vào thủy lao hai bên, con tin bên trong tự nhiên cũng nhìn thấy bọn hắn, từng đạo ánh mắt oán độc nhìn chằm vào đám người, nhưng những con tin này đều quá suy yếu, thậm chí ngay cả sức lực để chửi rủa cũng không có.
Tam trưởng lão vừa đi vừa nói:
- Khống chế không có vấn đề gì chứ? Dược vật còn đủ dùng hay không?
- Dược vật vẫn đủ, mỗi ngày chúng ta vẫn bỏ Diệt Hồn Tán vào trong nước. Ngâm mình trong nước chứa Diệt Hồn Tán, cho dù là Phong Hào Đấu La cũng đừng hòng ngưng tụ được hồn lực. Hơn nữa, bọn gia hỏa này đều đã thật lâu chưa từng ăn qua gì cả, cho dù với thể chất của hồn sư, bọn hắn hiện tại cũng toàn thân bủn rủn. Trước lúc chúng hôn mê sẽ được kịp thời bổ sung dinh dưỡng.
Chung Ly Thiên đáp lời.
Tam trưởng lão dừng bước, quay lại nhìn Chung Ly Thiên một chút, lên tiếng:
- A Thiên, đồ ăn vẫn phải cho bọn hắn ăn, dưới tác dụng của Diệt Hồn Tán, những người này căn bản lật không nổi sóng gió, cũng không thể để bọn hắn chết đói. Giáo chủ còn có đại dụng cho bọn chúng, giá trị của con tin vẫn còn rất nhiều. Ta hiểu huynh đệ các ngươi rất cần linh hồn cường đại, nhưng không phải hiện tại, hiểu chưa?
- Vâng, tam trưởng lão.
Chung Ly Thiên nhẹ gật đầu, nhưng dựa vào nét mặt của hắn liền có thể nhìn ra, đối với tam trưởng lão, hắn vẫn có chút xem thường. Bất quá, hiển nhiên hắn cũng phải cho tam trưởng lão mặt mũi, lập tức liền nói bổ sung:
- Ta hiện tại liền đi an bài, cho bọn hắn ăn một chút gì đó. Nhị đệ, tam đệ, chúng ta cùng đi thôi.
Vừa nói xong, hắn hướng tam trưởng lão và tứ trưởng lão nhẹ gật đầu, lập tức xoay người rời đi.
Nhìn vào ba người rời đi, đáy mắt của tứ trưởng lão hiện lên một tia lãnh ý, trầm giọng nói:
- Chung Ly tam huynh đệ ỷ là gia nô của giáo chủ, càng ngày càng không thể tưởng nổi. Chỉ là cho tù nhân ăn chút gì đó, còn cần ba huynh đệ bọn hắn tự đi sao? Đây rõ ràng là cho chúng ta cái hạ mã uy.
Tam trưởng lão lườm tứ trưởng lão một chút, khóe miệng toát ra một vẻ xem nhẹ:
- Tứ đệ, không nên nói lung tung. Chung Ly tam huynh đệ là thuộc hạ dòng chính của giáo chủ. Chúng ta cũng đồng dạng trung thành với giáo chủ, hết thảy lấy đại nghiệp của bản giáo làm trọng.
Hắn trên miệng mặc dù nói như vậy, nhưng trong ánh mắt rõ ràng cũng có mấy phần hàn ý hiện lên, hiển nhiên đối với cách làm của Chung Ly tam huynh đệ cũng hết sức bất mãn.
Hai người dọc theo bệ đá thủy lao đi vào trong một cái, vừa đi vừa về, sau đó mới đi ra ngoài.
Hoắc Vũ Hạo một mực đang yên lặng nhìn chăm chú bọn hắn, lập tức mừng thầm trong lòng, hai vị Phong Hào Đấu La này và Chung Ly tam huynh đệ có mâu thuẫn, hơn nữa, người khống chế thủy lao hẳn là Chung Ly tam huynh đệ. Chuyện này có thể là tình báo cực kỳ hữu dụng, nếu lợi dụng được sẽ để cho xác xuất thành công cứu người lớn hơn rất nhiều. Còn nữa, Diệt Hồn Tán là cái gì? Nước trong thủy lao liên thông với sông hộ thành, chẳng lẽ bọn hắn không sợ xói mòn dược hiệu sao?
Hoắc Vũ Hạo lặng yên liếc nhìn nơi này một chút, lần này đi cũng không uổng công, đã dò xét được rất nhiều thứ. Hắn cần trở về tiếp thu hết thảy, sau đó xác định phương pháp cứu người.
Trong lúc Hoắc Vũ Hạo chuẩn bị lấy một chút nước sông mang về, bỗng nhiên, bệ đá ở phía xa lại có động tĩnh. Chỉ nghe thấy tam trưởng lão và tứ trưởng lão đang đi ra phía ngoài đồng thời cung kính nói:
- Bái kiến Thánh Nữ.
Thánh Nữ? Còn có Thánh Nữ của Thánh Linh Giáo? Hoắc Vũ Hạo mơ hồ nhớ đến, Đường Nhã đã từng được xưng hô như vậy, nếu như Tiểu Nhã lão sư cũng ở đây thì sự tình càng không dễ làm, với năng lực hiện tại của bọn hắn, vẫn không thể nào đem Đường Nhã cứu đi được!
Hoắc Vũ Hạo vốn đang chuẩn bị rời đi, lúc này dừng lại, nhìn về hướng bệ đá bên đó. Chỉ thấy tam trưởng lão và tứ trưởng lão đã quay trở lại, phân biệt đứng sao hai bên, đi cùng với Chung Ly tam huynh đệ là một cô gái mặc váy dài màu đỏ sậm cô gái, đang đi về bên này.
Thời điểm Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy cô gái này, cả người hắn hoàn toàn ngốc trệ, ánh mắt cũng không cách nào dời khỏi người nàng. Thậm chí ngay cả tinh thần ba động của mình đều có chút hỗn loạn, không cách nào khống chế được.
- Ai!
Tam trưởng lão đột nhiên khẽ quát một tiếng, mặc dù hắn cũng không am hiểu khống chế linh hồn, nhưng trong các vị tà hồn sư nơi đây, tu vi của hắn mạnh nhất. Tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo bên này mới vừa xuất hiện hỗn loạn, hắn lập tức liền cảm giác được.
Bất quá, một tiếng quát chói tai này của hắn cũng đem Hoắc Vũ Hạo từ trong rung động và ngây người giật mình tỉnh lại, lập tức không còn dám có nửa phần dừng lại, tinh thần thể chợt lách người, nhanh chóng xông vào trong nước, bỏ chạy ra bên ngoài.
Vị Thánh Nữ mặc váy dài màu đỏ sậm hừ lạnh một tiếng, nâng lên tay phải, đi về hướng phía trước lăng không ấn xuống một chưởng, lập tức, một cỗ hào quang dày đặc màu đỏ sậm lập tức rơi vào vị trí Hoắc Vũ Hạo vừa chui vào trong nước, khí tức nóng bỏng khiến nước sông đục ngầu vậy mà lập tức hóa thành màu đỏ sậm, đồng thời có lượng lớn hơi nước trào ra ngoài.
Hoắc Vũ Hạo đang nhanh chóng bỏ chạy trong nước, bỗng cảm giác được một cỗ khí tức nóng bỏng từ phía sau lưng đánh tới. Nếu như lúc này hắn là bản thể thì đương nhiên không sợ. Có Cực Hạn Băng thủ hộ, bất luận năng lực thuộc tính hỏa gì đối với hắn đều rất khó tổn thương được.
Nhưng mà, vào giờ phút này hắn cũng chỉ là tinh thần thể a! Tinh thần thể căn bản không có cách nào mang theo hồn lực Cực Hạn Băng của hắn.
Sau khi tinh thần thể bị cỗ sức mạnh nóng bỏng xâm nhập vào, liền nhanh chóng suy yếu, ngay cả linh hồn căn nguyên cũng bị chấn động. Hoắc Vũ Hạo rõ ràng có thể cảm giác được, đối phương phóng ra nhiệt lưu màu đen vô cùng nóng bỏng, cũng có được khả năng truy tung cùng tỏa định linh hồn ba động. Bản thân căn bản không thể nào để đối thủ hủy diệt tinh thần thể này được, lập tức tiếp tục vọt ra ngoài.
- Tỷ tỷ!
Linh Hồn Trùng Kích mang theo âm thanh hô hoán thiết tha từ trên người tinh thần thể của Hoắc Vũ Hạo xông ra ngoài.
Nhiệt lưu vốn đang dữ dằn truy kích bỗng nhiên dừng lại, Hoắc Vũ Hạo lập tức thừa dịp cơ hội trong chớp nhoáng này, liền khống chế tinh thần thể gia tốc, xông ra phía ngoài hàng rào sắt, chui ra khỏi sông hộ thành rồi bay lên không, men theo đường cũ bỏ chạy.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bên trong thủy lao.
Mắt thấy Thánh Nữ tự mình xuất thủ, tam trưởng lão, tứ trưởng lão cùng Chung Ly tam huynh đệ đều ở một bên nhìn lấy. Bọn hắn vẫn rất có lòng tin đối với thực lực của Thánh Nữ.
Nhưng ngay sau đó bọn hắn lại nhìn thấy Thánh Nữ nhíu mày, lên tiếng:
- Kỳ quái, vừa rồi rõ ràng có sóng tinh thần xuất hiện, chẳng lẽ là chúng ta quá nhạy cảm? Phượng Hoàng Chi Hỏa của ta cũng không phát hiện ra cái gì.
Tam trưởng lão lên tiếng:
- Liệu có phải do oán khí trong thủy lao quá nặng, sinh ra tinh thần thể không có sinh mệnh?
Thánh Nữ quay người nhìn về phía Chung Ly tam huynh đệ, lên tiếng:
- Các ngươi cẩn thận kiểm tra một chút.
Đối với nàng, Chung Ly tam huynh đệ liền cung kính hơn rất nhiều, rất cung kính khom lưng một cái, lên tiếng:
- Vâng, Thánh Nữ.
Thánh Nữ xoay người, đi ra ngoài, vừa đi, trong mắt nàng vừa hiện lên một tia mờ mịt, còn có một điểm giãy dụa. Nhưng biến hóa không quá nhiều cảm xúc này trong giây lát liền bị ngọn lửa màu đỏ sậm sâu trong đáy mắt dập tắt.
Sau khi chui ra khỏi mặt nước, Hoắc Vũ Hạo một lần nữa đi dọc qua tường thành, dùng tốc độ nhanh nhất xông về tửu điếm, cùng bản thể dung hợp làm một.
Hào quang màu bích lục từ từ dâng lên, lúc này mới đem một tia khí tức nóng bỏng đầy tà dị lưu lại trong linh hồn xua tan.
Hoắc Vũ Hạo thở dài một hơi, sau đó chậm rãi mở ra hai tròng mắt.
Từ Tam Thạch và Diệp Cốt Y vẫn một mực thủ hộ bên cạnh hắn, thời điểm hắn vừa mở mắt ra, hai người lập tức thấy được sâu trong đôi mắt của Hoắc Vũ Hạo hiện lên một phần chấn kinh.
- Làm sao vậy, Vũ Hạo?
Từ Tam Thạch thấp giọng hỏi.
Hoắc Vũ Hạo từ trên giường nhảy xuống, hít sâu một hơi, đáp:
- Tiểu Đào tỷ, là Tiểu Đào tỷ.
- Tiểu Đào tỷ? Ngươi nói chính là. . . Mã Tiểu Đào?
Vẻ mặt của Từ Tam Thạch cũng lập tức lâm vào khiếp sợ, trợn mắt hốc mồm nhìn vào Hoắc Vũ Hạo, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Hoắc Vũ Hạo dùng sức gật đầu, mím bờ môi thật chặt, với sự điềm tĩnh của hắn, lúc này lại có chút không thể tự kiềm chế được.
- Là nàng, là tỷ tỷ của ta, nàng quả thật bị Thánh Linh Giáo bắt đi, còn trở thành Thánh Nữ.
Hắn nhớ kỹ khoảnh khắc lúc trước, người váy dài màu đỏ sậm, cao quý lãnh diễm, lại có ngọn lửa Phượng Hoàng nóng bỏng, còn không phải là Mã Tiểu Đào sao?
So với năm năm trước, hiện tại Mã Tiểu Đào nhìn qua càng thêm thành thục, dung nhan xinh đẹp nhiều hơn một phần màu đen mang vẻ thần bí cùng lạnh lẽo, dáng người cũng trở nên càng thêm khoa trương, bốc lửa. Địa vị của nàng lại còn siêu việt hai vị trưởng lão cấp bậc Phong Hào Đấu La. Thánh Nữ, cùng Tiểu Nhã lão sư đồng dạng được xưng là Thánh Nữ. Trên người nàng đến tột cùng xuất hiện biến hóa như thế nào đây?
Sư huynh đệ hai người đồng dạng không nói gì, một bên Diệp Cốt Y lại nghe không hiểu ra sao:
- Mã Tiểu Đào? Là ai?
Hoắc Vũ Hạo lời ít mà ý nhiều giải thích:
- Là học tỷ của chúng ta, cũng tốt nghiệp từ Sử Lai Khắc, về sau bởi vì vũ hồn của bản thân xảy ra vấn đề, bị tà hồn sư bắt đi, hiện tại giống như thần trí không rõ, trở thành Thánh Nữ của Thánh Linh Giáo.
Diệp Cốt Y đối với hết thảy tà hồn sư đều không có bất luận ấn tượng tốt, nhíu mày, lên tiếng:
- Thực lực của nàng. . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Lời tác giả: Vì sao Hoắc Vũ Hạo có thể đánh chết một tên tà hồn sư cấp bậc Hồn Đấu La, người được xưng có thể đánh ngang tay với Phong Hào Đấu La thông thường? Thứ nhất là do năng lực của tà hồn sư dựa trên cảm xúc oán hận chi phối, bị ảnh hưởng bởi chiến kỹ của Hoắc Vũ Hạo nên thua thiệt. Thứ nhì là năng lực của tà hồn sư dựa trên tinh thần lực, không có bao nhiêu tác dụng với Hoắc Vũ Hạo.