Đấu La Đại Lục

Chương 291 : Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông

Ngày đăng: 00:26 20/04/20


Dịch giả: linhtb89



Biên tập: A Nèo



Dừng lại một chút, Trữ Phong Trí tiếp tục nói: "giáo hoàng bản thân càng thâm sâu không lường được. Được tôn vinh là người lãnh đạo mạnh nhất của Vũ hồn điện từ trước tới nay.



Trước tình huống như bây giờ, tuyệt không thể cùng bọn chúng mạnh mẽ đối đầu, né tránh cũng không phải trốn tránh, ngươi còn trẻ, cho dù ngươi muốn cùng Vũ hồn điện đối kháng, sau này cũng còn có thời gian mà. Cần gì phải chấp nhặt trận đấu này chứ.



Đường Tam chau mày suy tư một lát sau, hắn vẫn là lắc lắc đầu:""không, trận đấu lần này ta nhất định phải tham gia. Trữ thúc thúc, ý tứ của ngài ta hiểu được. Nhưng ta nghĩ rằng đây cũng là một lần giúp ta rèn luyện. Nếu ta có thể vượt qua thì Vũ hồn điện muốn đối phó với ta thì hẳn sẽ không được dễ dàng. Bọn họ không có khả năng một tay che trời.



Nhìn vào ánh mắt của Đường Tam, Trữ Phong Trí khỏi khỏi nhớ đến bộ dáng của cha hắn lúc còn trẻ, thần sắc 2 người thật là giống nhau. Mặc dù Trữ Phong Trí cùng Đường Hạo năm đó cũng không quen biết lắm, hai người tuổi cũng tương đương không sai biệt nhiều, nhưng Đường Hạo lại cho hắn cảm giác như 1 ngọn núi nổi bật hơn tất cả. Trong thế hệ của hắn, tuyệt đối không một ai có thế so sánh được với Đường Hạo. Tựa hồ lúc này, con của Đường Hạo lại muốn tiếp tục tạo ra kỳ tích, không những thế mà Bỉ Bỉ hắn năm đó có vẻ còn xuất sắc hơn. Hạo Thiên tông, chẳng lẽ di truyền của các ngươi lại tốt như vậy sao? "



"Được rồi. nếu ngươi đã quyết định thì ta cũng không khuyên bảo ngươi nữa. Thúc thúc sẽ lại hết sức cố gắng bảo vệngươi an toàn." Trữ Phong Trí nói rất bình thản, nhưng làm một tông chủ, đã nói thế cũng có nghĩa là đã cấp cho Đường Tam một lời hứa. Đường Tam cảm giác rằng Trữ Phong Trí lúc này nói như thế cũng không phải vì lợi ích gì, cũng không phải để khích lệ mình. Mà giống như sự quan tâm của một trưởng bối với một vãn bối.



"Trữ thúc thúc. có lẽ ta không thể gia nhập Thất bảo lưu ly tông, nhưng chỉ cần ta còn còn sống, Thất bảo lưu ly tông vĩnh viễn đều là bằng hữu của ta."



Đại Sư thân mặc áo vải, khi trải qua hồn sư kiểm nghiệm khi vào thành cũng chỉ có vài ba mươi cấp, Với độ tuổi của ông hẳn sẽ không gây nhiều sự chú ý.



Vẫn không ngừng lại, kể cả dừng lại để thở, Đại Sư trực tiếp lên thẳng kiến trúc cao nhất, Giáo Hoàng Điện.



Trước cửa Giáo Hoàng Điện.



"Đứng lại." hai gã kỵ sĩ mặc khải giáp màu bạc ngăn cản Đại Sư bước đi tiếp, tổng cộng trăm tên kỵ sĩ đồng thời giơ lên trường kiếm của kỵ sĩ. "Nơi này là cấm địa, không được tiến vào."



Mặc dù đối mặt với trăm tên kị sĩ trông coi Giáo Hoàng Điện, nhưng sắc mặt của Đại Sư vẫn lạnh nhạt như trước, vẫn giữ nguyên vẻ đạm mạc, đồng thời giơ lên tấm lệnh bài của mình.



Gã chỉ huy nhóm kị sĩ bước tới, khi hắn thấy rõ lệnh bài, đó khắc sáu đồ án, hắn không khỏi cảm thấy rùng mình một cái. Ngay lập tức tất cả đều quỳ xuống "Tham kiến trưởng lão."



Trăm tên kị sĩ đều cùng một nhịp làm giống hệt nhau, với kinh nghiệm lâu năm của bọn chúng, trông Đại Sư có vẻ bình thường nhưng chắc chắn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.



"Đưa ta đi gặp Giáo hoàng." Đại Sư dùng từ ngữ đơn giản nhất để nói cho bọn chúng biết.



Sau nửa canh giờ, trong đại sảnh của nghị sự điện trong Giáo Hoàng Điện, Đại Sư lẳng lặng uống trà thượng đẳng, lẳng lặng ngồi đợi.



Cả một nghị sự đại sảnh hơn ngàn thước, lúc này chỉ có một mình Đại Sư ngồi.



Ánh mắt Đại Sư vẫn thủy chung chăm chú vào chén trà trên tay mình còn chung quanh kim bích huy hoàng hết thảy thủy chung không có liếc mắt một cái. hắn chỉ là lẳng lặng ngồi đợi.



Cánh cửa cao đến ba thươc bỗng nhiên mở ra, môt thanh âm nhu hòa ở ngoài cửa vang lên. "các ngươi ở bên ngoài chờ đợi, không có mệnh lệnh của ta, người nào cũng không cho quấy rầy."



"là."



Ánh mắt Đại Sư cuối cũng cũng rời khỏi chén trà nhìn ra phía bên ngoài.



Cửa mở ra, một nữ tữ bước vào trong.



Vóc người không cao, một thân trường bào màu đen nạm hoa văn bằng vàng và đá quý, đầu đội vương miện bằng vàng, tay cầm một cây quyền trượng gần 2 thước, khảm trên thân quyền trượng là vô số bảo thạch. Da tay trắng nõn. Dung nhan hoàn mỹ. Chỉ cần nhìn qua, thì cũng nhận thấy nàng không hế giống bất cứ một ai.



Nhất là trên người nàng còn tỏa ra khí tức thần thánh, càng khiến cho kẻ khác cảm thấy tôn sùng.



Đại Sư vẫn ngồi đó, nữ tữ kia cũng đi vào rồi chợt dừng lại, ánh mắt hai người va chạm với nhau, nhưng không hề có tia lửa nào phát sinh. Nhưng trong ánh mắt đạm mạc của Đại Sư có chút gì đó như đang nhớ lại một điều gì nhưng hình như là Đại Sư đang nhung nhớ.



Trong ánh mắt nữ tử cũng nhất thời có một tia biến hóa, nhìn bên ngoài nàng cũng chỉ ba mươi tuổi, nhưng thực ra nàng còn nhiều hơn Đại Sư một tuổi, dĩ nhiên là đã hơn 50 tuổi. Quyền trượng trong tay nàng gõ nhẹ lên mặt đất, phát ra một tiếng đinh rất nhỏ.



"Ngươi đã đến rồi." một thanh âm nhu hòa vang lên, rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm giác êm dịu như gió mùa xuân.



Đại Sư bỗng trở lên lúng túng, 2 tay chống bàn đứng dậy, chuyển hướng về phía nữ tử chào nói:" "đúng vậy, ta tới. ngươi vẫn khỏe chứ?"



Trên mặt nữ tử toát ra một tia nhàn nhạt, thản nhiên tươi cười, "Đứng trên vạn người, có cái gì không tốt chứ. Làm người thống trị của Vũ hồn điện, cho dù là đế vương hai đại đế quốc nhìn thấy ta cũng phải nhượng ba phần. ngươi nhận thấy ta lại có cái gì không tốt chứ?"



Đại Sư thở dài một tiếng, " Bỉ Bỉ đông, ta biết ngươi có nỗi khổ ở trong lòng."
" Dựa theo quy định của các trận đấu, vòng thứ hai do hai đại đế quốc sẽ chọn ra hai đội không phải thi đấu. Nói cách khác, nếu chúng ta thu được thắng lợi ở vòng một, bắt đầu vòng hai chúng ta sẽ có đủ thời gian để nghỉ ngơi. Đây cũng là ý nghĩa tồn tại của vòng Tấn Cấp ( Thăng Cấp). Đến lúc đó, trong 16 đội kia chỉ chọn ra 8 đội tiền vào vòng đấu thứ ba, hơn nữa thêm vào hai đội không phải thi đấu lúc trước, tổng cộng có mười đội tham gia. Vòng thứ ba lại có hai đội được đặc cách, lúc này có tám đội phải thi đấu chọn bốn đội thắng cùng chúng tiến vào vòng trong. Vòng bốn sẽ không có đặc cách nữa, Cho nên có thể nói, trong vòng thăng cấp, chỉ có hai đội ngũ đứng đầu mới có lợi ích nhất tring vòng trung kết, mà đội nào càng bôc được thăm số không trước thì càng có lợi lớn, vì có thể tránh được khi đấu loại phải xuất ra toàn lực. Vòng năm, cũng là vòng cuối cùng, vòng này chỉ có ba đội tham gia, giống vòng thăng cấp lấy bẩy thành viên của mỗi đội thi đấu vòng tròn, chọn ra đội ngũ có thực lực cực mạnh, sau đó hai đội còn lại phải thi đấu với nhau chọn ra một đội khiêu chiến với đội thắng kia, chọn ra vị trí Quán Quân cuối cùng,. Các ngươi đều hiểu cả chứ… ( VKL vừa dài lại toàn luật thui – Cần biên lại chút chút, dịch hơi liều)



"Vâng, đều hiểu được ". Trí nhớ của mọi người đều rất tốt, mà lúc này còn là vòng chung kết, lực chú ý tự nhiên phải tập trung vô cùng.



Đại Sư gật đầu, nói: "Đối thủ của chúng ta tại vòng một là ai, ta không có khả năng đoán được. Nhưng ít ra không phải ba đội hạt giống. Cũng nên tránh không giáp mặt cùng bọn chúng quá sớm. Nhưng là, vẫn như trước do Sử lai khắc thất quái xuất chiến. các ngươi đã lâu rồi không có chính thức phối hợp cùng nhau trên chiến trường. Vì thế vòng một chính là để cho các ngươi làm nóng người. Chiến thuật cụ thể không có gì đặc biệt, khi thi đấu hết thảy như trước đều do Tiểu Tam khống chế chỉ huy."



"Tiểu Tam."



"Dạ." Đường Tam nhanh chóng đứng lên.



Đại Sư dừng ở hắn, nói: "vòng một và vòng hai, chúng ta gần như dám chắc thông qua. Cho nên, ngươi tại vòng một, phải hết sức có thể để làm cho đối thủ không phát hiện ra thực lực của chúng ta. ngươi hiểu được ý ta chứ?"



Đường Tam vuốt cằm đáp: "Ý ngài muốn nói là, mặc dù là cả bảy người chúng ta xuất chiến, nhưng tại vòng một cũng phải hết sức để che dấu thực lực."



Đại Sư mỉm cười gật đầu, "nhưng mà, các ngươi cũng không có thể khinh thường. Dù sao, tại vòng một các ngươi cũng có thể gặp cao thủ của Tinh la đế quốc."



"Dạ"



Ánh mắt Đại Sư chuyển hướng nhìn toàn thể Sử lai khắc thất quái, "các ngươi theo ta học tập cũng đã được hai năm, hai năm này, các ngươi nỗ lực nhiều, ít bao nhiêu ta biết rất rõ ràng. Không nghi ngờ gì, các ngươi đều là thiên tài trong những thiên tài. cho dù là gặp phải đối thủ mạnh hơn so với các ngươi, các ngươi hãy tin tưởng cũng không cần dao động, bởi vì, trong tất cả các đội dự thi thì các ngươi là người trẻ nhất. các ngươi có tương lai vô hạn. Ta đối với các ngươi, cũng không yêu cầu đạt được quán quân của vòng chung kết, ta chỉ hy vọng, mỗi người các ngươi trong trận đấu đều tập trung phát huy hết thực lực của bản thân. Tìm cách kích phát ra tiềm lực tốt nhất của mình."



"Rõ." Sử lai khắc thất quái ầm ầm hô to.



Đại Sư cùng Nhị Long rời đi, Sử lai khắc thất quái trước tiên bắt đầu tu luyện, vì để chuẩn bị cho trận đấu vòng một vào ngày mai.



Nhị Long dắt Đại Sư đi tới phòng của nàng, "Tiểu cương, thế nào?"



Nhìn Đại Sư, ánh mắt Nhị Long có chút lóe sáng, nàng đương nhiên biết Đại Sư đã làm gì, Đại Sư cũng không có giấu diếm nàng điều gì.



Thở dài một tiếng, Đại Sư đáp: "nàng ta đã thay đổi. hai mươi năm không gặp, nàng ta đã trưởng thành. bây giờ nàng là giáo hoàng. đã không còn là Bỉ Bỉ Đông của năm đó nữa. xem ra, ta thật sự không nên đi tìm nàng." Trong nội tâm mơ hồ đau đớn làm thần sắc hắn trở nên có chút buồn bã.



Nhị Long ngầm thở phào nhẹ nhõm, "Nói như vậy, nàng không có nói cho ngươi phương pháp tu luyện song sanh vũ hồn?"



Đại Sư tự giễu cười cười, " Nàng ta biết rõ Đường Tam là đệ tử của ta mà còn phái người ra tay, thì như thế nào có thể nói cho ta biết phương pháp tu luyện song sanh vũ hồn cơ chứ? Nhưng thế thì đã sao nào? ta đã mơ hồ đoán được một chút. Có vẻ chỉ cần Bỉ Bỉ Đông chính thức động thủ, ta có thể xác định ý nghĩ của chính mình."



Nói đến đây, Đại Sư chủ động đem Nhị Long ôm vào trong lồng ngực, "Nhị Long, nơi này là vũ hồn thành, là địa bàn của nàng ta. Từ bây giờ, bất cứ lúc nào nàng cũng không được xa ta, ta sợ nàng ta vì ta mà gây ra bất lợi với nàng."



Nhị Long lập tức biểu hiện tính tình vốn có của nàng "Cứ để nàng ta đến mà giết ta, ta còn sợ nàng ta không dám? Giáo Hoàng thì sao chứ, cũng không thể khiến ta thua được. Chỉ cần nàng ta không đạt được chàng, thì ta còn sợ điều gì chứ."



Nghe lời nói bá đạo của Nhị Long, Trên mặt Đại Sư không nhịn được hiện ra một tia cười nhạt, cúi đầu cốc nhẹ một cái lên trán nàng, "yên tâm đi, nàng ta vĩnh viễn không cướp ta đi đâu. chúng ta là vợ chồng, dù sao thì cũng là có danh phận."



Nghe thấy thế, biểu tình của Nhị Long không khỏi toát ra vài phần ai oán, mặc dù Đại Sư không hề tránh né cùng cảm tình của nàng, hai người cũng xưng nhau là vợ chồng, nhưng Đại Sư lại thủy chung không chịu cùng nàng quan hệ thân thiết (.)^-^(.). Do là huynh muội nên thủy chung vẫn ngăn bọn họ không thể có quan hệ quá mức. May là, mặc dù là hữu danh vô thật, nhưng cũng đủ để làm cho nội tâm của Nhị Long được an ủi phần nào.



Để chuẩn bị cho vòng chung kết giữa các cao cấp hồn sư học viện tinh anh trên toàn đại lục, Vũ hồn thành đặc biệt tạo ra một sân thi đấu chuyên môn. Sân thi đấu được đặt ở trung tâm Vũ hồn thành. Đường kính của lôi đài rất lớn, cũng chừng trăm thước. hoàn toàn do đá hoa cương tạo thành.



Trên lôi đài còn dùng một số lượng khổng lồ hồn đạo khí tiến hành gia cố, để phòng ngừa tổn hại. Căn cứ tin tức đưa ra của Vũ Hồn Điện, võ đài có thể ngăn cản lực công kích của các hồn sư dưới Hồn Đế phá hoại.



Cũng chỉ có vũ hồn điện tài đại khí thô ( Giàu) mới có thể làm như vậy, ít nhất hai đại đế quốc cũng không nỡ hao phí số lượng tư nguyên khổng lồ như vậy.



Ngay phía trước lôi đài, chính là Giáo Hoàng Điện. Khoảng cách từ nơi này đến Giáo Hoàng Điện ở trên núi không đến ngàn thước. Vũ hồn điện đã ra tuyên bố, trận đấu cuối cùng của vòng chung kết giữa 3 đội mạnh nhất sẽ diễn ra tại Giáo Hoàng Điện.



Đến lúc đó, đích thân Giáo hoàng xuất hiện, trao vương miện cho đội vô địch.



Đối với hồn sư mà nói, đây là điều vô cùng vinh hạnh.



Sáng sớm, tất cả các học viện dự thi đều được chuyên viên của vũ hồn điện dẫn tới sân thi đấu. Mỗi một khu sở học viện đều được xây tạo thành một khu nghỉ ngơi riêng. Khu nghỉ ngơi được xây dựng vây vòng quanh sân đấu, cùng một bên với giáo hoàng điện là vị trí khách quý bình thẩm. Đại biểu của hai đại đế quốc đến đây đều để xem chiến đấu, đương nhiên còn có người của Vũ Hồn Điện trong đó nữa.



Ngay khi vừa đến nơi, còn không kịp nghỉ ngơi, Phất Lan Đức đã bị gọi đi rút thăm.



Thích Đấu La Đại Lục bằng cách các bằng hữu ấn Thanks cho chúng tôi nghen…. ( Sửa lời của Đường Gia Tam Thiếu … he he)