Đấu La Đại Lục
Chương 342 : Hoàng thất bí tân
Ngày đăng: 00:27 20/04/20
Dịch: iceteazz (A Ti)
Biên: A Nèo
Đường Tam không hề tránh đường, trải qua chuyện của Tiểu Vũ, trong tâm hắn đã xảy ra biến hoá long trời lở đất. Tâm trạng vốn luôn yên bình nay đã biến mất, chỉ còn lại chấp niệm mãnh liệt. Cho dù lúc đầu ở trường trung học Nguyệt Hiên đến khi rời đi, Đường Tam đều không còn muốn nghĩ đến nữa. Hiện tại, ngoại trừ Tiểu Vũ ra, khát vọng duy nhất của hắn là thực lực.
"Mau tránh ra, ngươi mù hả? " Gã kỵ sĩ cầm đầu thấy Đường Tam vẫn cúi đầu đi tới, liền tức giận mắng, roi ngựa trong tay vung lên, ở khoảng cách gần chỉ trong nháy mắt mạnh mẽ quật tới người Đường Tam. Hắn đối với lực lượng của mình rất tự tin, chỉ cần ngọn roi này quất tới thì chắc chắn sẽ chấn bay Đường Tam, đánh bật trở ngại trên đường họ đi.
Ngay lúc này, mắt vẫn dừng trên người Tiểu Vũ, liền chậm rãi nhìn lên, cùng với động tác ngẩng đầu là một tầng bạch quang có thể nhìn thấy chợt lan ra từ trên người hắn.
Trong nháy mắt, không khí phảng phất như đọng lại, một cỗ hàn ý vô hạn trong phạm vi vầng sáng trắng chợt bắn ra.
Trong tiếng rên rỉ, hơn mười bảy chiến mã được lựa chọn cẩn thận cơ hồ cùng lúc tê liệt ngã kềnh ra mặt đất, miệng sùi bọt mép. Thân thể chúng dưới tác dụng của lực quán tính, bay thẳng tới người Đường Tam.
" Hừ …. " Phát ra thanh âm, tay trái Đường Tam bắt được chiếc roi ngựa đang đánh về phía mình, ta phải nắm quyền đột nhiên đánh ra.
Chỗ quyền phải của Đường Tam phát ra bạch quang đậm đặc hoàn toàn khác hẳn so với lúc trước, một quyền này nhìn thì bình thường, nhưng trong đó lại bao hàm tính bộc phát cực mạnh.
"Oanh" một tiếng thật lớn vang lên, bảy chiến mã đi đầu lập tức ngừng lại trước quyền của Đường Tam, đầu ngựa cứng rắn bị chấn thành mảnh nhỏ, cả thân ngựa trong nháy mắt bị đè ép. Lực lượng mạnh mẽ nhập vào cơ thể bảy con ngựa, xuyên qua chúng, kích về phía sau khiến tất cả các chiến mã đều bị chặn đứng trước một quyền này, lập tức hơn mười gã kỹ sĩ cơ hồ đồng thời bị văng ra ngoài.
Đường Tam đầu tiên là phóng thích ra Sát thần lĩnh vực, sau đó lại tập trung lực phát ra một quyền, nhưng hắn ra tay rất đúng mực, đánh ngựa, không đánh người, chính thức bị tiêu diệt cũng chỉ có bảy con đầu tiên mà thôi.
Tay trái túm lấy roi ngựa, chủ nhân của bảy chiến mã vừa bị đánh chết trực tiếp bị Đường Tam từ trên lưng ngựa kéo xuống.
Lúc công lực một quyền của Đường Tam phát ra, mọi người xung quanh liền kinh hô. Bình dân phần lớn thích thú xem náo nhiệt, nhưng lúc này mọi người đều có cảm giác kinh khủng, bởi vì kỵ sĩ này trên người đều là quần áo của cấm vệ quân hoàng gia, mỗi một người đều qua tuyển chọn kĩ lưỡng, tiểu đội trưởng trở lên chính là có cấp bậc hồn sư, đối với hồn sư số lượng vốn không lớn, đối với Thiên Đấu đế quốc mà nói đây chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Tên hoàng gia cấm vệ bị Đường Tam ném xuống đất còn muốn phản kháng, nhưng Đường Tam chỉ rung chiếc roi ngựa trong tay, một cỗ kình lực mênh mông xuyên qua khiến thân thể hắn yếu ớt ngã trên mặt đất.
Cả đám hoàng gia cấm vệ ngã đến thất điên bát đảo, trong đó có một gã đột ngột bật dậy trên mặt đất, " Đồ khốn, giết hắn cho ta! ". Vừa nói xong, hồn lực ba động không kém từ gã vừa nói liền bộc phát ra, vũ hồn phụ thể.
Chứng kiến cảnh này, Đường Tam không khỏi có chút kinh ngạc, gã là người duy nhất trong đám cấm vệ không mặc trang phục áo giáp, nhìn một thân hoa phục, bộ dáng ước chừng trên dưới ba mươi tuổi. Người này Đường Tam cũng biết, lúc đầu Sử Lai Khắc thất quái đến Thiên Đấu hoàng gia học viện, đã cùng gã kia giao thủ qua, đúng là tứ hoàng tử Tuyết Băng của Thiên Đấu đế quốc.
Rất nhiều năm không gặp gã này, mặc dù tuổi hắn nhiều thêm không ít, nhưng vẻ khoa trương bên ngoài vẫn không có vẻ thu liễm chút nào. Nhìn bộ dạng la hét của gã, trong lòng Đường Tam cảm thấy phiền hà. Cùng một phụ thân, thế nào lại sinh ra con cái khác biệt nhau đến vậy? so sánh với Tuyết Thanh Hà, hắn thật sự kém quá xa.
Hai vàng, hai tím tổng cộng bốn hồn hoàn đang xuất hiện trên người Tuyết Băng. Xuất thân từ hoàng gia, hồn hoàn của hắn tự nhiên là tốt nhất, chỉ là đã ba mươi tuổi mới đạt bốn mươi cấp, kể cả hắn sau này khắc khổ tu luyện, cuối cùng cả đời cũng không thể đột phá đến cấp độ phong hào đấu la.
Đường Tam nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông Tiểu Vũ trong lòng ngực, không hề nhìn những người này, tựa hồ họ căn bản chẳng liên quan đến mình.
Hoàng gia cấm vệ rất nhanh từ mặt đất bật dậy, đem Tuyết Băng bọc ở trung ương, cẩn cẩn thận thận nhìn Đường Tam không chớp mắt, vẻ mặt khẩn trương.
Mặc dù Đường Tam không thi triển ra vũ hồn, nhưng một quyền của hắn, còn cả sát khí kinh khủng khiến bọn chúng run rẩy. Đám hoàng gia cấm vệ càn quấy này cũng không dám manh động, ai cũng không hy vọng kết quả giống như bảy chiến mã kia.
Có thể trở thành hoàng gia cấm vệ, đều là chiến sĩ đã trải qua chiến trường, cảm giác Đường Tam gây ra cho bọn chúng, giống là vừa như từ một đống xác chết bò ra, luồng sát khí đằng đằng, lạnh như băng đó cũng không phải người bình thường có thể phát ra.
"Động thủ đi!Các ngươi đúng là lũ phế vật ", Tuyết Băng lớn tiếng kêu thét, trong đám hoàng gia cấm vệ đi cùng hắn vậy mà không có một hồn sư nào, dưới mệnh lệnh của hắn mới chậm rãi tiến về phía Đường Tam.
Đường Tam cũng chậm rãi tiến lên, đám hoàng gia cấm vệ theo cước bộ của hắn cũng lùi lại rất nhanh, đúng là không có dũng khí động thủ với Đường Tam. Bọn họ, thậm chí ngay cả hồn sư cũng không bằng, bị Sát thần lĩnh vực lan tỏa khiến trong lòng sớm đã tràn ngập bóng ma sợ hãi.
Tuyết Băng vừa định động thủ, hướng tới Đường Tam phát động hồn kĩ, đột nhiên, một bàn tay lớn đặt lên vai hắn, không nhân nhượng ngăn trở hồn lực của hắn.
" Ta sẽ chú ý " Nói xong, Đường Tam vội vã rời khỏi trà lâu, đến thẳng Sử Lai Khắc học viện.
Qua cuộc trao đổi cùng Độc Cô Bác lại thêm chuyện của Tiểu Vũ khiến tâm trạng hắn có chút rối loạn nên sau đó hắn phải tự trấn tĩnh lại, hết thảy so với tưởng tượng còn muốn phức tạp hơn. Việc này khiến Đường Tam không thể không một lần nữa cân nhắc lại kế hoạch của chính mình.
Ôm Tiểu Vũ trong lòng, Đường Tam cố gắng không làm người khác chú ý, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Sử Lai Khắc học viện. Đại sư đối với hắn mà nói giống như phụ thân thứ hai. Có thể nói, không có Đại sư sẽ không có hắn hôm nay. Gia tộc Đại sư bị huyết sát, Đường Tam hoàn toàn có thể tưởng tượng ra nỗi thống khổ trong lòng Đại sư.
Khi hắn tới trước cửa Sử Lai Khắc học viện, lúc này
đệ tử phụ trách phiên trực không có ai có thể ngăn cản hắn, ngày đó Sử Lai Khắc thất quái tại học viện đã biểu hiện thực lực kinh khủng, khiến tất cả đệ tử đều có ấn tượng cực kì sâu sắc.
Vẻ mặt Đại sư so với trước kia càng thêm cứng ngắc, lạnh lùng nhìn đám học viên đang liều mạng chạy trước mặt, khuôn mặt băng giá như khiến không khí đóng băng lại.
Những học viên đó, đều không phải là đệ tử bình thường, mà là từ Thiên Đấu hoàng thất phái tới, là những hồn sư trẻ tuổi có tiềm lực. Tuyết Băng mang theo hoàng gia cấm vệ, trong đó không có hồn sư xuất hiện, chính là bởi tuyệt đại bộ phận hồn sư đều đã tới nơi này, do Đại sư thống nhất huấn luyện.
Số lượng hồn sư của Thiên Đấu đế quốc cũng không ít, nhưng chính thức nắm giữ trong tay hoàng thất thì không nhiều. Bao gồm cả hồn sư trong Thất Bảo Lưu Ly tông, tổng cộng cũng chỉ có không quá năm nghìn hồn sư. Trong số đó, cường giả lại càng ít, hầu như không có mấy. Chỉ tính về phương diện hồn sư, Thiên Đấu đế quốc hoàng thất còn xa mới có thể so sánh với Vũ Hồn Điện.
Đương nhiên, nếu thực sự khai chiến, Thiên Đấu đế quốc vẫn có thể từ một số địa phương điều khiển một ít hồn sư, chỉ bất quá thực lực đều khá thấp mà thôi. Cũng bởi vì chênh lệch về thực lực hồn sư, nên hai đại đế quốc đối với Vũ Hồn Điện mới không thể không ẩn nhẫn. Chính thức trên chiến trường, hồn sư lấy một địch trăm cũng không phải nói đùa. Vũ Hồn Điện có trong tay một lực lượng hùng hậu mấy vạn hồn sư, cường giả như mây, lại có các công quốc cùng vương quốc hậu thuẫn, Dù hai đại đế quốc tính liên thủ, cũng không dám nói có thể toàn thắng. Càng chưa nói, hiện tại mâu thuẫn biểu hiện ra còn không kịch liệt, cho nên cũng chỉ có thể ẩn nhẫn, tích tụ lực lượng.
Hơn bốn nghìn hồn sư được Đại sư chia thành hai mươi tổ, tiến hành huấn luyện. Mặc dù Sử Lai Khắc học viện không lớn, nhưng nơi này cũng có thể tính là địa phương thích hợp nhất Thiên Đấu thành, chẳng những các loại điều kiện, phương tiện trang bị đầy đủ, còn có đông đảo khu vực thích hợp cho hồn sư tu luyện.
Đại sư phân hai mươi tổ, là căn cứ theo vũ hồn tu luyện mà định hướng tiến hành phân chia, trong đó số lượng nhiều nhất chính là cường công, mẫn công hệ hồn sư, chiếm hầu như trên dưới sáu thành.
Lúc này, Đại sư đang trực tiếp huấn luyện một tổ cường công hệ hồn sư, bình thường như huấn luyện đặc biệt trước đây, huấn luyện thể lực kinh khủng tự nhiên là không thể tránh được.
Triệu Vô Cực đứng một bên, trọng lực khống chế mở ra, hoàn toàn bao phủ hơn hai trăm hồn sư đang chạy bên trong, khiến phụ trọng mỗi người đều bằng nhau, còn Liễu Nhị Long lại như hổ rình mồi, săm soi kiểm tra, do đó, gã hồn sư nào cũng chỉ có thể đàng hoàng huấn luyện.
Không lâu trước, bởi vì Đại sư làm việc quên ăn quên ngủ, Liễu Nhị Long đột nhiên đổ bệnh, lúc này mới khiến Đại sư vì chiếu cố nàng mà nghỉ ngơi thêm một chút. Nhưng Liễu Nhị Long cũng không thể giả bộ đến cùng, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể cùng với Đại sư tiến hành huấn luyện đặc biệt, giúp hắn chia sẻ một chút, cũng có điểm khiến hắn dễ dàng huấn luyện hơn.
Nàng cũng biết, Đại sư rất mệt mỏi, thực ra phần nhiều là đến từ trong tâm, loại thống khổ này, nàng cũng đang cố chịu đựng. Hai người mặc dù không thật tình là vợ chồng, nhưng trong tâm lại là một thể thống nhất. Cùng bị nỗi thống khổ hành hạ, nàng cũng chỉ muốn chết. Nàng muốn báo thù, nhưng ngọn lửa báo thù cuồng bạo này, sau khi có được tin tức điều tra thực lực Vũ Hồn Điện từ Thiên Đấu đế quốc thì không khỏi trở nên nguội lạnh.
Đúng lúc này, đột nhiên một âm thanh có chút táo bạo vang lên, "Lão tử mặc kệ, mấy thứ này con người không thể chịu đựng nổi!"
Một gã hồn sư đang huấn luyện, đột nhiên dừng cước bộ, bước nhanh ra khỏi phạm vi trọng lực do Triệu Vô Cực khống chế, đặt mông ngồi xuống đất, thở hổn hển từng ngụm.
Cường độ huấn luyện này do Đại sư đề ra, quả thực cực kì gian khổ, bởi vì tuổi bọn họ phần lớn đều hai, ba mươi tuổi, nên mức độ huấn luyện so với Sử Lai Khắc thất quái trước kia còn nhiều hơn ba phần. Huấn luyện kiểu này khiến hồn sư khổ không thể tả.
Có người dẫn đầu, trong hơn hai trăm hồn sư có không ít người ngừng cước bộ, bọn họ đã sớm vã mồ hôi ướt hết áo, khi dừng lại liền thở hào hển từng ngụm, một đám ánh mắt chờ đợi, nhìn Đại sư.
Đại sư nhìn gã đệ tử dẫn đầu, liền đi tới, thanh âm lạnh lùng nói: "Ai nói con người không thể chịu đựng được?"
Tên hồn sư kia nhìn qua trên dưới ba mươi tuổi, vóc người tráng kiện, là một cường công hệ hồn sư, hồn lực bốn mươi tám, trong đám hồn sư cùng tuổi, coi như không tồi.
Làm một hồn sư, cho đến nay hắn đều sống an nhàn, sung sướng. Ử đâu cũng là tiêu điểm, có lúc nào chịu khổ sở như vậy? Hắn liếc mắt nhìn Đại sư một cái, thở hổn hển: " Có bản lãnh… có bản lãnh… ngươi tới thử … thử đi?"
Chính là, lượng huấn luyện này, căn bản con người không thể chịu nổi, cứ như vậy, chúng ta đều suy sụp mất. " Có người dẫn đầu, không khí bất mãn nhất thời lan tràn, đám hồn sư đã dừng bước liền đứng lên xì xào bàn tán, nhìn Đại sư với ánh mắt tràn ngập bất mãn, thậm chí có chút oán hận.
Liễu Nhị Long tức giận hừ một tiếng, bước vài bước tới tên hồn sư trước mặt, một tay túm hắn nâng khỏi mặt đất," Quay lại nhóm ngay, tiếp tục huấn luyện, nếu không ta sẽ cho ngươi huấn luyện một mình. " Nhìn Liễu Nhị Long như một mẫu bạo long, gã hồn sư tráng kiện trong mắt có vài phần sợ hãi, nhưng âm thanh phản kháng vẫn như cũ: " Chúng ta cũng không phải trâu ngựa của các ngươi, cùng lắm là ta rời khỏi là được, ta cũng không muốn chết ở chỗ này. Đại sư cũng chỉ là đại sư trên lý thuyết, chính hắn còn không làm được, dựa vào cái gì bắt ta làm? Cho dù là phong hào đấu la, không dùng hồn lực, sợ cũng không thể chịu được hành hạ như vậy."