Đấu La Đại Lục
Chương 377 : Hạnh phúc của Đường Tam và Tiểu Vũ, đính hôn
Ngày đăng: 00:27 20/04/20
Dịch: A Né
Biên: A Lót
Hiệu đính: A Lót
Đường Khiếu nhìn thật sâu Đường Tam, thật lâu sau mới chậm rãi nói: "Được, được, được, mấy người trẻ tuổi các ngươi quả nhiên có ý tưởng.Điều này lúc trước ta và phụ thân ngươi cũng không nghĩ đến.Ngươi nói đúng, nếu các ngươi có thể từ Hải Thần đảo trốn trở về.Coi như các ngươi tự thân kích phát tiềm lực.Đi đi, ta ủng hộ ngươi."
Đường Tam cẩn thận hỏi: "Bá phụ, ở Hải Thần đảo có chỗ nào cần phải chú ý không?"
Đường khiếu trầm giọng nói: "Chỉ có một chút, ở Hải Thần đảo không thể giết người. Kỳ thật, hải hồn sư phần lớn tính cách ôn hòa, tuy rằng bọn họ bài xích người từ ngoài đến, nhưng bình thường cũng chỉ là đuổi đi mà thôi.Cũng sẽ không giết người.Nhưng nếu các ngươi ở nơi này động thủ giết người trước, tình huống liền khác biệt.Sự trả thù của hải hồn sư không phải là các ngươi có khả năng tiếp nhận.Trừ việc đó ra, chính là cẩn thận với hải hồn thú.Trong đám hải hồn thú tuy rằng cũng có trời sinh tính ôn hòa, nhưng tuyệt cũng không thiếu tính cách thô bạo.Hơn nữa vì rất khó phân biệt cấp bậc của chúng, cho nên nhất định phải cẩn thận.Tiểu Tam, ngươi theo ta đến đây.Các trưởng lão nếu đã muốn chính thức thừa nhận thân phận của ngươi, vậy thì, cũng là nên đem một ít tuyệt học bản môn truyền thụ cho ngươi.Bộ hồn kỹ tự nghĩ ra này do tằng tổ ngươi sáng chế. Tuy rằng Hạo Thiên Chuy của ngươi còn chưa có phụ gia hồn hoàn, nhưng có nó, coi như là ngươi tăng thêm năng lực tự bảo vệ mình."
Mười ngày sau.Lạc Nhật Sâm Lâm.
Tiểu Vũ lẳng lặng tựa vào trong lồng ngực Đường Tam, tùy ý để cảnh vật hiện lên xung quanh lướt qua bên người như gió, thế nhưng nàng ngủ rất tự nhiên, hai tay ôm lấy cổ Đường Tam, khuôn mặt thanh tú kề sát ngực hắn.Cả người nàng đều bị Đường Tam ôm lấy, một cánh tay Đường Tam ôm cứng lấy vai nàng, một tay đỡ lấy đôi chân thon dài của nàng.Bím tóc dài được buộc một cách rất chỉnh tề khoát lên thân mình Tiểu Vũ.
Bát Chu Mâu nâng thân thể Đường Tam cứ thế vượt qua khu rừng rậm.Trí nhớ Đường Tam quá khắc sâu đối với hoàn cảnh nơi này.Cho dù không cần dùng mắt nhìn, hắn cũng có thể phân biệt rõ mình phải đi đến nơi nào.
Trở lại mảnh rừng rậm nơi mà tràn ngập lam ngân thảo này, Đường Tam giống như chim vào trời cao, cá vào biển rộng bình thường.Nếu nói đại dương là thiên đường của hải hồn sư.Thì sâm lâm tuyệt đối là địa bàn của hắn.Nếu như trong sâm lâm gặp được Thiên Nhận Tuyết, Đường Tam hoàn toàn có thể khẳng định, mình nhất định có thể chiến thắng đối thủ.Bởi vì nơi này là thế giới của hắn.
Bằng vào tinh thần liên hệ giữa lam ngân lĩnh vực và lam ngân thảo xung quanh, Đường Tam có thể rõ ràng phân biệt được chung quanh chỗ nào có hồn thú cường đại, nơi nào có thể thoải mái đi qua.Thuận lợi mà đi, căn bản không gặp phiền toái gì.Cho dù là ở trên đường gặp được một ít hồn thú, bằng vào tác dụng của lam ngân lĩnh vực, khí tức của Đường Tam đã hòa cùng với lam ngân thảo, bao vây lấy thân thể chính mình, căn bản là không khiến cho hồn thú bình thường chú ý.
Bát Chu Mâu mỗi lần nhảy lên mang theo hai người ít nhất đi xa tới hơn mười thước. Đường Tam cúi đầu nhìn Tiểu Vũ đang ngủ say trong lòng, trên mặt không khỏi toát ra một nụ cười nhàn nhạt, "Nha đầu khờ.Sắp được gặp cha mẹ chồng rồi nha.Chỉ sợ trên thế giới này gặp cha mẹ chồng lại không khẩn trương nhất thì chỉ có ngươi mà thôi."
Bộ dáng tươi cười của hắn tràn ngập vẻ sủn nịch, trong lòng sớm đã bị sự ôn nhu bao phủ.Thời gian rời đi tuy rằng không quá dài.Nhưng nỗi nhớ của Đường Tam với cha mẹ lại càng sâu sắc.Hắn cũng đã nghĩ rồi, chờ tương lai hủy diệt Vũ Hồn Điện, sau khi thay cha mẹ cùng Tiểu Vũ báo thù.Hắn liền mang theo Tiểu Vũ định cư luôn ở nơi này, làm bạn với cha mẹ.
Dưới tác dụng của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, thời gian khôi phục của mẫu thân thu ngắn rất nhiều, nhưng cho dù như thế, phụ thân cả đời này có thể đợi được đến khi mẫu thân sống lại hay không lại vẫn là không thể nào biết được.Nhưng bất luận thế nào, hắn đều có thể làm bạn với phụ thân cùng nhau chờ đợi.Hắn tin tưởng, nhất định sẽ có một ngày mẫu thân sống lại.Đến lức đó, một nhà bọn họ cũng có thể chân chính đoàn tụ.
Rốt cục, ngọn núi kia cũng đã lọt vào trong tầm mắt.Nỗi nhớ càng thêm mãnh liệt khiến Đường Tam lại một lần nữa tăng tốc.Bát Chu Mâu chợt gấp lại, lúc bắn lên đã đưa hắn lên cao mấy chục thước trên không.Kỹ năng phi hành của Lam Ngân Hoàng hữu thối cốt phát động.Khi lực phóng lên của Bát Chu Mâu tiêu thất, trong nháy mắt, phi hành kỹ năng triển khai, mang theo thân thể hắn như một mũi tên vọt nhanh lên đỉnh núi.Dưới sự bảo vệ từ lam ngân lĩnh vực của Đường Tam, bất luận là độc mà Độc Cô Bác bố trí ra hay khí tức của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn cũng không thể thương hại tới Tiểu Vũ.
Kỳ thật, cho dù là bản thể Tiểu Vũ.Hiện tại cũng có thể hoàn toàn ngăn cản sự xâm nhập của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.Hai đại tiên thảo không phải chỉ là giúp nàng khôi phục lại nhân hình mà thôi.
Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn sinh ra khí tức đặc thù làm cho tinh thần Đường Tam rung lên.Phóng mắt nhìn lại.Tại một nơi đặc thù bên cạnh tiểu hồ.Các loại thực vật càng sinh trưởng rậm rạp hơn.
Một thân ảnh một chân, một tay đang lẳng lặng đứng đó.Đôi mắt tràn ngập ôn hòa hướng về phía mình nhìn chăm chú.
"Ba ba." Đường Tam có phần hưng phấn hô to một tiếng, Tiểu Vũ trong lòng Đường Tam bừng tỉnh.Bát Chu Mâu sau lưng thu lại.Bằng vào kỹ năng phi hành của Lam Ngân Hoàng hữu thối cốt.Đường Tam hóa thành một đạo lưu tinh, liền ôm Tiểu Vũ từ trên không hạ xuống, bay đến trước mặt phụ thân mới ngừng lại.
Đường Hạo nhìn qua so với trước kia cũng không có gì khác nhau.Râu tóc vẫn rối tung như trước, một tay một chân.Nhưng quang mang trong mắt hắn so với trước khi Đường Tam rời đi càng thêm bình thản.
Đường Tam ánh mắt lướt qua trên mặt phụ thân, dừng lại trên mẫu thân ở sau lưng phụ thân.Thời gian hắn rời đi không đến một năm, Lam Ngân Hoàng đã trưởng thành khỏe mạnh.Độ rộng những chiếc lá đã đến một thước, chiều dài đã vượt qua năm thước. Nguyên bổn một căn kim sắc văn lộ trên thân lá đã biến thành ba.Ngay lúc Đường Tam hạ xuống đất, cơ hồ tất cả lá cây đều rung động, rất nhanh tràn đến bên người hắn cùng Tiểu Vũ, nhẹ nhàng mềm mại quấn lên, bao trùm cả thân thể bọn họ.
Tình thương ôn hòa, hiền lành của mẹ hiện nháy mắt thấm vào thân thể Đường Tam và Tiểu Vũ, Đường Tam cả người đều ngây dại, nước mắt không kềm được chảy xuống. Nhưng lần này không phải là nước mắt bi thương, mà khóc vì quá hoan hỉ.
Tiểu Vũ cũng có chút ngẩn người, ta ngươi mở lớn, cũng nhìn những lá cây khoan dung quấn trên cơ thể mình, đôi mắt nàng tuy không có linh hồn thế nhưng cũng dần dần ửng đỏ.
Đường Tam có thể cảm giác được rõ ràng, tốc độ khôi phục của mẫu thân so với trong tưởng tượng của mình còn nhanh hơn nhiều, thời gian còn chưa đến một năm, cảm giác được khí tức mẫu thân phát ra không khác biệt lắm với thực vật hồn thú vài ngàn năm cấp bậc.Làm hắn cực kỳ kinh ngạc chính là vì Lam Ngân Hoàng phát ra linh tính.Như vậy hiển nhiên là mẫu thân đã có ý thức, linh hồn vẫn tồn tại như xưa.Điểm này cùng với tình huống của Tiểu Vũ hoàn toàn tương phản.
"Ngươi…" Trữ Vinh Vinh tung một cước, giống Bạch Trầm Hương đá Mã Hồng Tuấn cũng đá vào mông Áo Tư Tạp.Nhưng tên đáng khinh Áo Tư Tạp này lại cố ý nhếch mông lên, ngoài miệng còn nói, "Thích thật, thích thật." Làm cho vẻ mặt vốn bực bội của Trữ Vinh Vinh, thế nhưng lại nhịn không được cười thành tiếng.
Bạch Trầm Hương đứng ở một bên trợn to mắt nhìn bọn họ, Mã Hồng Tuấn không biết khi nào thì đã chuồn đến bên người nàng, thấp giọng nói: "Có phải là chưa thấy qua tên đáng khinh như vậy hay không?"
Bạch Trầm Hương theo bản năng gật gật đầu, Mã Hồng Tuấn chặn lại nói: "Trong Sử Lai Khắc Thất Quái chúng ta, nói về nhân phẩm, Tam ca không thể nghi ngờ chính là xếp thứ nhất.Bất quá, ta cũng cùng Tam ca không sai biệt lắm.Chúng ta đều là nam nhân tốt có tấm lòng chung thủy.Tiểu Áo tuy rằng có điểm bỉ ổi.Bất quá nhân phẩm cũng là rất tốt. Ngươi là không biết hắn cùng Vinh Vinh trong đó xảy nhiều ít bao nhiêu sự tình.Cố sự trong đó, quả là khúc chiết ly kỳ.Trở về, ta sẽ nói cho ngươi một chút cố sự của Sử Lai Khắc Thất Quái đi."
"Được!" Bạch Trầm Hương theo bản năng đáp ứng.Nàng cũng đã nghe nói qua không ít cố sự của Sử Lai Khắc Thất Quái, nhất là đi vào Sử Lại khắc học viện.Đệ tử nơi này thấy Áo Tư Tạp, Trữ Vinh Vinh, Mã Hồng Tuấn bọn họ trong mắt không thể che dấu vẻ tôn kính.Ngay cả các sư phụ ở đây cũng đối với bọn họ có phần khách khí.Bạch Trầm Hương cũng nghe nói lúc trước Sử Lai Khắc Thất Quái khuất nhục quần hùng, cuối cùng đạt được vị trí quán quân của toàn đại lục cao cấp hồn sư học viện tinh anh đại tái. Nhưng cũng chỉ là biết da lông mà thôi. (chỉ biết sơ sơ bên ngoài – A Né)
Mã Hồng Tuấn vừa thấy Bạch Trầm Hương đáp ứng rồi, liền nhịn không được có chút đắc ý vênh váo, "Vậy tối hôm nay ta đến phòng người, kể cho ngươi nghe cố sự nhé."
"Đến phòng ta?" Bạch Trầm Hương lúc này đã phản ứng lại, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Mã Hồng Tuấn đã có xu hướng chảy nước giải, gần trong gang tấc.
Nàng nhoẻn miệng cười, nhất thời tựa như trăm hoa nở rộ, Mã Hồng Tuấn nhìn cũng không cầm được có chút ngây người.
"Xú lưu manh, tử sắc quỷ. Ngươi nghĩ hay nhỉ." Đột nhiên bùng nổ, Bạch Trầm Hương hung hãn nắm lấy tai của Mã Hồng Tuấn, dùng sức vặn tròn một trăm tám mươi độ.Mã Hồng Tuấn đau đớn nhất thời kêu thảm một tiếng, khỉ niệm trong lòng chợt biến đi đâu mất.
Áo Tư Tạp ôm Trữ Vinh Vinh, than nhẹ một tiếng, "Xem ra, đề nghị của Đại sư là chính xác.Áp lực mà chúng ta phải tiếp nhận hiện tại quá nhỏ.Mọi người cùng một chỗ, mỗi ngày đều rất vui vẻ.Cũng không có áp lực, động lực tu luyện của chúng ta so với trước kia cũng chậm lại nhiều.Từ lúc trở về gặp ngươi đến nay, thẳng thắn mà nói, ta một chút tâm tư tu luyện đề không có, chỉ nghĩ ở cùng bên nàng, có ngươi bên cạnh, bất kể cái gì cũng đều không trọng yếu nữa."
Trữ Vinh Vinh gật gật đầu, nói: "Ta cũng vậy.Hy vọng lần này chúng ta đi Hải Thần đảo, có thể dưới áp lực mà gia tốc đề thăng đi chứ."
Áo Tư Tạp mỉm cười, nói: "Kỳ thật, ta biết ngươi càng bằng lòng với cuộc sống hiện tại. Nhưng ngươi là người thừa kế tương lai của Thất Bảo Lưu Ly tông.Ta sẽ dốc tận khả năng giúp ngươi chia sẻ tránh nhiệm của mình.Hơn nữa, lần này Sử Lai Khắc Thất Quái chúng ta rốt cục cũng có thể đoàn tụ.Mọi người cùng một chỗ, cho dù là đối mặt với áp lực trong tu luyện cũng khoái hoạt a.Chúng ta đều có thể đưa lưng mình giao phó cho đồng đội.Đây chính là điều hạnh phúc hơn so với khi ta ở phương bắc đó."
Trữ Vinh Vinh hì hì cười, nói: "Đúng vậy, chúng ta có thể ở bên nhau.Trải qua bao nhiêu mưa gió như vậy, chúng ta cũng đều trưởng thành."
"Uy, Vinh Vinh lớn lên rồi, ha ha.Tiểu Áo, tên tiện nhân này, ngươi cũng còn biết trở về a! Ngươi có biết Trữ Vinh Vinh vì ngươi mà rơi bao nhiêu nước mắt không."
Áo Tư Tạp mới vừa quay người lại, đã bị một thân thể hùng tràng ôm chặt lấy, đương nhiên, chỉ là ôm một chút thôi.Nhưng chỉ là một cái ôm này thôi, cũng đủ làm cho xương cốt toàn thân hắn rung động một trận.
"Đái lão đại, ngươi không thể nhẹ nhàng một chút sao?" Áo Tư Tạp cười khổ nhìn Đái Mộc Bạch rời tay ra.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người cũng không nén nổi nở nụ cười, trong Sử Lai Khắc Thất Quái, biết nhau đầu tiên chính là hai người bọn họ và Mã Hồng Tuấn.Năm đó khi cùng nhau phong tao phao nữu (tạm dịch là "đi tán gái"), hai tên gia hỏa này cũng hợp tác không ít.Chẳng qua phong cách bất đồng mà thôi.
Đái Mộc Bạch dùng sức nắm lấy bả vai Áo Tư Tạp, "Còn sống trở về là tốt rồi.Hắc hắc, tiểu tử ngươi mặt mày hốc hác.Tốt lắm, ta rốt cục cũng đẹp trai hơn so với ngươi rồi."
Áo Tư Tạp chán nản nói: "Ngươi cũng không phải đẹp trai nhất, đừng quên còn có Tiểu Tam đó."
Đái Mộc Bạch hắc hắc cười nói: "Ai thèm so sánh với hắn.Đẹp trai hơn so với ngươi là ta đã thỏa mãn rồi."
Chu Trúc Thanh thấp giọng nói vài câu gì đó bên tai Trữ Vinh Vinh, Trữ Vinh Vinh khuôn mặt nhất thời lại đỏ lên, trộm nhìn Áo Tư Tạp, hướng Chu Trúc Thanh khẽ gật đầu.
Bạch Trầm Hương có chút tò mò nhìn bọn họ, cho dù là ngoại nhân như nàng cũng có thể từ trong những câu nói đơn giản với nhau của Đái Mộc Bạch và Áo Tư Tạp cảm nhận được tình cảm nồng đậm của huynh đệ bọn họ.
Mã Hồng Tuấn nói: "Tên gia hỏa mắt có tật như đeo kính (chỉ cặp tà mâu song đồng giống đeo kính áp tròng) kia là lão Đại Sử Lai Khắc Thất Quái chúng ta, Tà Mâu Bạch Hổ Đái Mộc Bạch.Còn mỹ nữ kia là người nhỏ tuổi nhất trong chúng ta, U Minh Linh Miêu Chu Trúc Thanh.Trong bảy người chúng ta, thực lực Đái lão đại gần bằng Tam ca.Bất quá nếu hắn cùng Chu Trúc Thanh hợp lực, cho dù là Tam ca cũng phải kém hơn một bậc."
"Mập Mạp đáng chết, ngươi nói mắt ai có vấn đề?