Đấu La Đại Lục
Chương 387 :
Ngày đăng: 00:28 20/04/20
Dịch giả: boykoten
Biên Dịch: A Lót
Đường Tam cũng không xâm phạm Tiểu Vũ nữa.Cứ như vậy ôm nàng.Để nàng nằm trong lòng ngực mình yên lặng ngủ thiếp đi.Trong khi nàng thật sự lâm vào giấc ngủ.Linh hồn của nàng đã một lần nữa trở về trong cơ thể chính mình.Nhưng là, một đêm này Đường Tam lại vẫn như cũ cảm giác được chính mình đúng là ôm Tiểu Vũ ngủ một giấc.Một đêm này, hắn ngủ rất say sưa.Một chút hàn ý bên ngoài không có chút ảnh hưởng đến nội tâm đầy nhiệt huyết của hắn.Cũng đồng thời dấy lên cho hắn khát vọng mạnh mẽ đối với thực lực.Chỉ có sớm ngày đạt tới chín mươi cấp.Mới có thể làm sống lại người thương của mình.
Sáng sớm.Trên biển tràn ngập một tầng thần vụ nhàn nhạt. Thuyền viên đem bữa ăn đã chuẩn bị tốt bưng lên.Ba người say tàu thần sắc đã tốt lên nhiều.Thân thể cũng đã khôi phục trạng thái bình thường.Cảm giác thèm ăn tự nhiên cũng theo đó mà khôi phục.
Bữa sáng là bánh mì đen, canh cá thêm một chút yên huân ba văn ngư cùng trứng cá muối.Bữa sáng tiêu chuẩn trên biển.Giá trị bữa ăn đã tăng lên chính là bởi vì Đường Tam bọn họ đã ra giá tiền rất cao.Trứng cá muối này chính là dùng trứng cá đen muối.Vị đạo tương đối ngon. Cắn một khối trứng cá đều thấy chắc nịch.Đều có một cổ mùi vị làm rung động lòng người dũng mãnh tràn vào trong miệng.Lại cùng phối hợp trên bánh mì đen, lại là cực phẩm mĩ vị.(Lão úng là tác giả Ma Trù có khác, tả bữa sáng thôi ta đã thấy thèm rồi – A Lót)
Bữa sáng chuẩn bị không ít.Nhưng một lát sau đã bị mọi người như gió cuốn mây tan ăn hết sạch.
Mã Hồng Tuần nhảy dựng lên nói: "Đi.Đi lên sàn tàu thay đổi không khí.Thời tiết càng ngày càng lạnh.Có muốn ta giúp ngươi sưởi ấm một chút không?"
Áo Tư Tạp cũng đứng lên.Ăn điểm tâm xong, tinh thần hắn sung túc lên rất nhiều.Cùng Đường Tam nhìn một chút."Cảm ơn.Mập mạp.Bất quá chúng ta không có yếu ớt như vậy.Đi thôi.Mọi người cùng đi lên sàn tàu hít thở không khí trong lành buổi sớm nào."
Ra khỏi phòng.Đi tới trên sàn tàu.Cùng với ánh mặt trời theo phương đông dâng lên.Thần vụ trên biển đang dần dần tan đi.
Thuyền trưởng Hải Đức Nhĩ mang theo vài tên thuyền viên đi tới. Cười ha hả.Nói: "Các vị khách quý.Mùi vị bữa sáng cũng tốt chứ? ".
Mã Hồng Tuấn vươn ngón tay cái.Nói: "Thật sự không tồi.Nhất là cái món trứng cá đen muối.Thật sự là ngon a!"
Hải Đức Nhĩ nói: "Đó là đương nhiên.Cái trứng cá đen muối này nếu đi bán được trên đất liền.Chính là so được với hoàng kim.Bất quá, cảm giác phía sau càng thêm tuyệt vời, thời gian cũng không sai biệt lắm rồi."
Đồng thời ngay lúc hắn nói.Dưới chân Mã Hồng Tuần đột nhiên có chút lảo đảo.Lắc lắc đầu.Thì thào nói: "Sao lại có chút choáng váng."
Hải Đức Nhĩ mỉm cười.Nói: "Chóng mặt là đúng rồi.Ai khiến ngươi vừa rồi ăn nhiều nhất? Ngã nào.Ngã nào."
Sử Lai Khắc Thất Quái trừ có Tiểu Vũ ra.Sắc mặt đồng thời thay đổi. Bắt đầu giống như Mã Hồng Tuấn.Ngay sau đó là Đái Mộc Bạch, Đường Tam, Áo Tư Tạp, Trữ Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh.Thêm cả Bạch Trầm Hương.Lần lượt nối tiếp nhau ngã xuống.Duy có Tiểu Vũ còn ngơ ngác đứng ở nơi đó.
Hải Đức Nhĩ đắc ý hắc hắc cười to."Cho dù các ngươi đều là hồn sư thì thế nào? Tới trên biển này rồi.Vậy thì là thiên hạ của chúng ta.Lần này không tồi.Mấy người trẻ tuổi này không biết là đệ tử quý tộc nhà ai.Lấy được hồn khí đạo của bọn họ.Chúng ta giàu to rồi.Đội trưởng nhất định sẽ thưởng cho chúng ta thật to.Động thủ.Đem bọn chúng trước tiên đều bắt đứng lên.Bẻ ngón tay ngón chân."
Lái thuyền chính huých vào người Hải Đức Nhĩ.Chỉ vào Tiểu Vũ nói: "Tại sao còn có một người không ngã xuống.Ta nhớ vừa rồi nàng cũng ăn a!"
Hải Đức Nhĩ cũng thoáng rùng mình một chút.Ánh mắt có chút ngớ ra. Nhìn Tiểu Vũ có chút mờ mịt thất thố đứng ở nơi đó.Cũng không khỏi nhíu nhíu đầu mày.
Đúng lúc này.Một giọng nói âm u vang lên. "Nàng vừa rồi không có ngã xuống.Đó là bởi vì nàng sẽ không giống chúng ta giả bộ như vậy.Quá trình từ mừng rỡ đến tuyệt vọng quá trình chẳng phải là càng kích thích sao?"
Nương theo giọng nói đó vang lên.Sử Lai Khắc lục quái đều nhất nhất đứng dậy.Phủi phủi chút bụi bặm bám trên người.Dưới con mắt đờ đẫn đến trợn mắt há mồm của chúng thủy thủ lại đứng trước mặt bọn họ.
"Điều này.Điều này không có khả năng......" Hải Đức Nhĩ hổn hển kêu to."Kê minh ngũ cổ tán của ta đủ để cho các ngươi ngủ say ba ngày ba đêm.Các ngươi.Các ngươi......"
Đường Tam có chút thương hại nhìn hắn.Ngay cả giải thích cũng không làm.Bản thân là tông chủ Đường Môn mà dám dùng độc trước mặt hắn. Cái này giống như múa rìu trước cửa Lỗ Ban, trước mặt Quan Công múa đại đao vậy.Cho dù không có Đường Tam.Chính là giải độc tiểu tịch tràng của Áo Tư Tạp cũng có thể thoải mái giải trừ cái loại mê dược này.
"Kỳ thật. Vào ngày đầu tiên rời bến.Ta đã chú ý các ngươi.Các ngươi cũng chỉ là một đoàn thuyền trên biển.Nhưng ngươi làm thuyền trưởng. Mà đối với hồn sư lại rất hiểu biết.Tuy rằng ta không biết các ngươi dùng phương pháp gì để che dấu hồn lực của chính mình.Nhưng là. Hồn sư cùng người thường dù sao cũng là không giống nhau.Ngươi cùng thuyền viên.Một đám hành động thoăn thoắt.Lực lượng rõ ràng vượt qua người thường.Toàn bộ thuyền viên là từ hồn sư tạo thành. Việc phân phối này vẫn là làm cho chúng ta rất vinh hạnh."
Thấy Đường Tam bình thản nhưng đôi mắt lại càng thâm thúy tựa hồ có thể so với đại dương.Hải Đức Nhĩ phẫn nộ."Bị các ngươi hiểu rõ thì thế nào? Nơi này là biển rộng.Bây giờ các ngươi cũng giống như vịt trên cạn.Cho dù là hồn sư.Cũng vẫn phải chết.Động thủ.Giết bọn chúng cho ta.Cho bọn chúng biết sự lợi hại của chúng ta."
"Ta có thể hiều tâm tình của người làm cha như ngươi.Nhưng mà, ngươi chưa từng nghĩ tới, khi ngươi còn sống trong kiếp hải tặc, đã sát hại qua bao người cha cùng con trai của họ chưa? Ngươi nói rằng Ma Kình phỏng chừng sẽ tới đây.Ta không giết ngươi.Nếu như ngươi có bản lĩnh thì hãy chạy đi." Từ trên người Hải Đức Nhĩ, hắn nhớ tới phụ thân của mình.Kẻ như Hải Đức Nhĩ vốn rất sợ chết.Lại vì nhi tử mà muốn cùng đồng vu quy tận với địch nhân.Tình thương của cha mẹ, quả thật là vô tư nhất trên đời.
Đối với một gã hải tặc. Đường Tam sẽ không nương tay.Nhưng đối với một người cha vì nhi tử mà báo thù.Đường Tam hắn lại không hạ thủ được.Hắn lưu Hải Đức Nhĩ lại, chính là để cho tự sinh tự diệt.
Hải Đức Nhĩ ngơ ngác nhìn Đường Tam ra khỏi cửa, không khỏi sửng sốt một chút.Hắn chẳng hề nghĩ tới rằng cư nhiên lại có kết quả này. Đường Tam cứ như vậy mà bỏ qua hắn.
"Tất cả mọi người mau tỉnh lại, mau ra đây." Nhanh chóng trở lại sàn thuyền, Đường Tam quát một tiếng.Đồng thời cũng phóng xuất ra vũ hồn của mình.Hơn nữa ngay cả Bát Chu Mâu cũng đồng thời phóng thích ra.Tám cây chu mâu đỏ như máu cắm thật sâu vào trong sàn tàu để cố định thân thể.Xuất hiện bất kỳ tình huống gì cũng có thể ứng biến.
Màn đêm tối đen, nhưng mặt biển khơi lại càng yên tĩnh.Hắn có thể cảm nhận được tùy thời đều có thể có xuất hiện các mối nguy cơ. Nhưng Đường Tam bây giờ vẫn như trước rất là bình tĩnh.Có Ma Cô Tràng của Áo Tư Tạp cùng với mình, Mã Hồng Tuấn cùng Bạch Trầm Hương tất cả đều có khả năng phi hành.Bọn họ chỉ cần thông qua phi hành rất nhanh sẽ ly khai nơi này, bỏ đi Hải Ma Hào.Nguy hiểm sẽ xuống đến thấp nhất.Còn về phần đi trên biển sau đó, cùng lắm là dựa vào Long Uyên Đĩnh của mình mà đi.Trước mắt, đây chính là biện pháp tốt nhất.
Tiếng hô hoán của Đường Tam chính là đã thêm vào một ít tinh thần lực.Cho dù mọi người hoặc là ngủ say hoặc là tu luyện, đều bị âm thanh của hắn làm bừng tỉnh, đều ào ào từ bên trong khoang phòng đi ra.
Đường Tam phụ trách việc gác đêm, lại không muốn Tiểu Vũ ngủ trong Như Ý Bách Bảo Nang, một thế giới vắng vẻ, mà để cho nàng cùng Trữ Vinh Vinh ngủ một chỗ.Lúc này Tiểu Vũ cũng bị giật mình thức giấc, nhưng khi cùng Trữ Vinh Vinh đi ra thì ánh mắt vẫn còn ngái ngủ, đầu dựa lên vai của Trữ Vinh Vinh.
"Tiểu Áo, Phi Hành Ma Cô Tràng, cấp cho mỗi người một cái.Chúng ta đi." Vừa nói, Đường Tam vừa đi tới đón lấy Tiểu Vũ.Mọi người vừa nhìn thấy Đường Tam phóng xuất ra vũ hồn cùng Bát Chu Mâu thì biết là có việc hệ trọng.Ngay tức khắc ánh mắt từ trạng thái mông lung đã bừng tỉnh trở lại.
Ngay khi Đường Tam chưa dứt lời, Áo Tư Tạp đã bắt đầu tiến hành chế tạo Phi Hành Ma Cô Tràng.Không khí chung quanh Hải Ma Hào đã bắt đầu có chút vặn vẹo một cách kỳ quái.Chấn động kịch liệt từ dưới chân truyền đến, kèm theo đó là tiếng nổ lớn làm bọn họ tạm thời không nghe được gì.Đưa thân thể bọn họ cùng Hải Ma Hào đồng thời bị ném thẳng lên không trung.
Thể tích của Hải Ma Hào lớn như vậy, hơn nữa thân tàu còn được bao bọc bởi vỏ thép, vậy mà dưới những đợt trùng kích dữ dội hóa thành những mảnh nhỏ.Cho dù là Bát Chu Mâu của Đường Tam đã cắm sâu vào sàn tàu, giờ khắc này cũng hoàn toàn bị đánh bay lên trời.
Đáng sợ nhất chính là, dưới sự chấn động mãnh liệt này, tất cả mọi người đều lâm vào trạng thái hôn mê.Bị vứt lên cao hơn một trăm thước trên không trung.
Mặt biển vốn đang yên lặng bỗng nhiên bị kích thích dữ dội bốc lên trời. Sóng to gió lớn.Một cột nước đường kính khoảng mười lăm thước ầm ầm phóng lên cao, mang theo không khí vặn vẹo đã trở thành thứ hủy diệt Hải Ma Hào.
Kèm theo sự nát vụn của Hải Ma Hào, một cái thân thể to lớn như một hòn đảo nhỏ chậm rãi từ dưới nước trồi lên.Nước biển xung quanh nó toàn bộ đều nổi lên một tầng lam sắc quang thải nồng đậm.Giờ khắc này, phảng phất như là biển cả đã biến thành bầu trời xanh thẳm.
Một tiếng rống buồn bực trầm thấp vang lên cùng với một đợt sóng âm khổng lồ.Sử Lai Khắc Thất Quái bị hôn mê trước chấn động kịch liệt ban nãy vừa mới tỉnh táo trở lại.Ngay lập tức dưới ảnh hưởng của sóng âm to lớn nọ lại bị hoa mắt chóng mặt.
Từ dưới biển hiện lên một thân thể khổng lồ với chiều dài vượt quá hai trăm thước, toàn thân đều tỏa ra màu sắc như ngọc thạch, đầu có hai con mắt rất lớn.Quả nhiên là đúng như lời của Hải Đức Nhĩ đã nói, con mắt phía bên trái chỉ là một cái hắc động.Mù.Mỗi một hốc mắt đều có đường kính trên ba thước.Con mắt bên phải còn lại mang theo ánh nhìn băng lãnh đâm thẳng lên giữa không trung.
Chỉ thấy thân thể nó có hơi khẽ động một chút, thì một cái đuôi to lớn từ phía sau vung lên, mang theo lam quang uốn gấp.Tầng tầng lớp lớp đánh ra trên mặt biển, có vô số giọt nước phóng lên cao.Mỗi một giọt nước đều giống như một mũi tên.
Giữa không trung, một màn nước kỳ lạ mang theo quang mang lam sắc chiếu rọi về phía chân trời.Mà màn nước to lớn nọ chính là đem Hải Ma Hào cùng với toàn bộ đồ vật của mọi người đang bay trên không nghiền nát.
Cùng với thủy mạc này so sánh, Ma Hồn Vũ Tiễn lúc trước Mã Hồng Tuấn gặp phải chỉ có thể dùng từ "bụi" để hình dung.Tiếp xúc đầu tiên, chính là Hải Ma Hào đã bị nghiền nát thành mảnh nhỏ.Nếu như nói lúc trước chúng vẫn còn là những mảnh nhỏ, thế thì sau đó một khắc đã biến thành bột phấn.
Đây chính là uy thế chân chính của mười vạn năm hồn thú.So với phong hào đấu la thì uy thế lại càng thêm đáng sợ.Chọc giận một con hồn thú mười vạn năm, kết quả cuối cùng chỉ có hủy diệt.
Trong Sử Lai Khắc Thất Quái, người thứ nhất tỉnh táo chính là Đường Tam.Không phải chỉ vì hắn có thực lực cường đại, mà tối trọng yếu chính là tinh thần lực của hắn so với những người khác thì cường đại hơn.Trong nháy mắt khi hắn thanh tỉnh lại, vừa vặn nhìn thấy cái đuôi của Ma Kình mười vạn năm nọ đập trên mặt biển tạo thành một màn bột nước bắn tung tóe.
"Tỉnh --- Lại." Đường Tam gầm lên giận dữ, tựa như sét đánh giữa không trung.Hắn đã nhìn thấy rõ ràng, Hải Đức Nhĩ cùng hai gã thuyền viên nọ giữa phiến thủy mạc bị xé thành mảnh nhỏ, cũng thấy được cảnh tượng thê thảm của Hải Ma Hào.Hắn biết rất rõ, trước phiến thủy mạc này, bọn họ hiện tại không có khả năng chống đỡ.
Dưới tiếng rống tràn đầy tinh thần lực.Ngoại trừ Tiểu Vũ cùng Bạch Trầm Hương ra, những người khác đều đã tỉnh táo lại.
"Thất vị nhất thể." Đường Tam cơ hồ khản cả giọng hô lên bốn chữ này.
Kê minh ngũ cổ tán: "cổ" là cái trống, "ngũ cổ" có lẽ là năm tiếng trống, ta nhớ không nhầm thì năm tiếng trống đại biểu cho "canh năm" thì phải, còn "tán" là thuốc dạng bột, cái này chắc là thuốc độc có tên "Bột gà gáy canh năm".