Đấu La Đại Lục

Chương 402 :

Ngày đăng: 00:28 20/04/20


Dịch giả: trungnhau (A Nhậu)



Biên dịch: ThyPhu (A Pú)



Ở giữa Đấu la điện, có một pho tượng cao tới mười thước lặng lẽ đứng ở đó, toàn thân pho tượng màu xán kim, ba đôi cánh phía sau lưng đang dương lên, trong tay cầm một thanh kiếm màu vàng thật lớn chỉ thẳng lên trời. Kỳ lạ nhất chính là, xung quanh thanh kiếm màu vàng dường như có một tầng kim diễm nhàn nhạt xoay quanh.



Trong Trưởng lão điện của Võ Hồn điện cũng có một pho tượng giống như vậy, nhưng nó không thể so sánh được với pho tượng này, sự khác nhau của hai pho tượng chính là linh hồn.



Đúng vậy, pho tượng tại Trưởng lão điện tuy rằng cũng rất lớn, nhưng lại không có linh hồn, mà pho tượng trước mắt này không những thật lớn mà còn gây cho mọi người cảm giác như đứng trước một cường giả cực mạnh, mấy trăm tấm biển màu vàng có khắc tên của Phong Hào Đấu la xung quanh đều bị khí tức của nó trấn áp chìm vào trong yên lặng, ngủ say.



Nơi này, chính là điện phủ cao nhất của hồn sư. Mỗi hồn sư có thể đi vào Đấu la điện quang vinh này, điều đó chứng tỏ rằng họ đã đạt tới cấp bậc Phong Hào Đấu la. Cũng chỉ đến lúc đạt được phong hào, bọn họ mới có khả năng tiến vào nơi đây.



Đấu la điện thực ra cũng không phải do Võ Hồn điện xây dựng nên. Theo truyền thuyết, Đấu la điện xuất hiện trước khi Võ Hồn điện được thành lập. Mà Võ Hồn điện được thành lập là vì cung phụng Đấu la điện, do một nhóm hồn sư cường đại sùng kính Đấu la điện thành lập.



Đấu la điện có một vị Điện chủ, vị Điện chủ này là người được tôn kính nhất tại Đấu la điện, có nhiệm vụ cung phụng tất cả các tấm biển màu vàng có khắc tên của các Phong Hào Đấu la (Đấu la kim biển) ở đây, cũng đồng thời chủ trì nghi thức tấn phong Phong Hào Đấu la.



Lúc này, phía trước pho tượng thật lớn ở trung tâm Đấu la điện, có một người lẳng lặng quỳ ở đó. Nàng không phải là người tới đây thụ phong Phong Hào Đấu la, cũng không phải là Điện chủ Đấu la điện. Nàng có một thân phận khác, chính bởi vì thân phận này, nàng mới có thể quỳ ở đây. Pho tượng Thiên Sứ sáu cánh trước mặt có ý nghĩa to lớn đối với nàng.



Mái tóc dài gợn sóng rối tung sau lưng, vẫn quỳ trên mặt đất, hai tay để trước ngực bày ra một tư thế kỳ dị, đầu ngón cái và đầu ngón trỏ nối vào nhau tạo thành hình tròn, sáu ngón còn lại chĩa ra hai phía, nhìn qua giống như hình dạng của Thiên Sứ đang dương cánh.



Gương mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ sùng kính, hai mắt khép kín. Trên người nàng có một tầng ánh sáng nhàn nhạt bao phủ.



Người này, chính là người bị bại dưới tay Đường Tam ở Hoàng cung của Thiên Đấu Đế quốc, dẫn đến kế hoạch ẩn núp hơn mười năm thất bại. Đúng là Thiên Nhận Tuyết, con gái của Giáo Hoàng đời trước của Võ Hồn điện.



Nàng đã quỳ ở chỗ này suốt một trăm lẻ tám ngày liên tiếp, không ăn không uống.



"Trong lòng con đã yên tĩnh lại chưa?" Thanh âm bình tĩnh đầy uy nghiêm vang vọng khắp Đấu la điện.



Thiên Nhận Tuyết giống như một pho tượng không hề động đậy, cũng không có mở miệng. Nàng vẫn duy trì tư thế như trước, lẳng lặng quỳ ở chỗ đó.



Quang mang màu vàng bắt đầu hiện ra, một thân ảnh không biết đã xuất hiện tại chỗ nàng và pho tượng từ lúc nào. Thân ảnh dần dần rõ ràng, mà quang mang màu vàng xung quanh rõ ràng càng trở nên cường thịnh hơn.



Càng làm nổi bật thêm vẻ mỹ lệ của pho tượng Thiên Sứ sáu cánh. Trên trường kiếm màu vàng thật lớn phóng ra một luồng quang diễm dài hơn trượng, làm cho nơi này tràn ngập khí tức thần thánh.



Thân ảnh xuất hiện trước mặt Thiên Nhận Tuyết, chính là Đại Cung phụng của Võ Hồn điện, Điện chủ Đấu la điện, một trong ba vị Phong Hào Đấu la đã đạt đến chín mươi chín cấp, Thiên Đạo Lưu.



"Con hãy mở mắt ra". Thiên Đạo Lưu đưa một ngón tay chỉ lên, trường kiếm trong tay pho tượng phía sau hắn liền phát ra kim quang từ trên giáng xuống, bao phủ toàn bộ thân thể Thiên Nhận Tuyết.



Kim quang lưu chuyển, thân thể Thiên Nhận Tuyết bị quang mang bao phủ chậm rãi đứng dậy.



Kim quang không có biến hóa gì, thế nhưng ở trước mặt Thiên Nhận Tuyết lại dần dần hiện ra chín đạo quang mang màu vàng.



Nhìn thấy chín đạo quang mang này, trong mắt Thiên Đạo Lưu toát ra vài tia quang mang kỳ dị: "Thiên Sứ chín khảo, chín khảo..., vô số đời Điện chủ Đấu la điện chờ đợi chín khảo cuối cùng cũng xuất hiện". Khó khăn lắm mới mở mắt ra được, Thiên Nhận Tuyết mơ màng nhìn tổ phụ trước mặt.



Trong mắt Thiên Đạo Lưu lấp lánh quang mang nhu hòa: "Khi ta khoảng bảy mươi tuổi mới có phụ thân con, phụ thân con cũng khoảng năm mươi tuổi mới có con. Người mà đã bao đời Điện chủ Đấu la điện chờ đợi chính là con. Tiểu Tuyết, gia gia tự hào về con". Thiên Nhận Tuyết ngơ ngác nhìn Thiên Đạo Lưu: "Gia gia, con không hiểu rõ ý của người". Có thể do quá lâu không có nói chuyện, thanh âm của nàng có chút khó khăn.



Thiên Đạo Lưu thản nhiên cười: "Nếu như trước mặt con xuất hiện tám đạo quang mang, như vậy con chính là Điện chủ tiếp theo của Đấu la điện. Thế nhưng, trước mặt con lại xuất hiện chín đạo quang mang".




Hắn có hồn cốt mà hồn sư phổ thông không có, lại từng được một hồn thú mười vạn năm hiến tế, rồi dùng qua ba đại tiên phẩm dược thảo, lại còn ở trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn rèn luyện thân thể.



Xét ở cấp độ thân thể, hắn thậm chí đã vượt qua cấp độ Phong Hào Đấu la. Mặc dù hồn lực còn kém xa, thế nhưng, dưới nhiều nhân tố tác động, hắn thực sự có tư cách tiếp nhận mười vạn năm hồn hoàn. Điều quan trọng là quyết tâm cùng nghị lực của hắn đạt đến mức độ nào.



Quyết tâm cùng nghi lực Đường Tam đến mức độ nào? Ngay chính bản thân hắn cũng không biết được, trong đầu một mảnh thanh tĩnh, chỉ tồn tại hai từ. Hai từ làm cho hắn đạt được quyết tâm và nghị lực lớn nhất.



Tiểu Vũ.



Chính là hai từ này Tiểu Vũ, đại biểu cho tên của người yêu của hắn, cũng đại biểu cho tất cả những gì mà hiện tại Đường Tam có khả năng nghĩ đến. Chỉ bằng hai chữ Tiểu Vũ này, hắn bài trừ tất cả tạp niệm trong nội tâm. Giống như là thống khổ kịch liệt không ngừng gia tăng kia dường như không phải là rơi vào trên người hắn.



Dưới loại tâm tình đặc thù này, một lần rồi lại một lần trùng kích khiến cho thân thể Đường Tam dần dần đến gần biên giới tan vỡ, nhưng lại không hề dao động được một chút tín niệm nào của hắn. Để cứu được Tiểu Vũ, nhất định phải kiên trì đến cùng.



Máu tươi bắt đầu từ da Đường Tam tràn ra, so với máu Mã Hồng Tuấn tràn ra không giống nhau. Máu trong cơ thể Đường Tam chảy ra không ngừng nhiễm đỏ cả y phục hắn, cũng nhiễm đỏ cả đất dưới chân hắn. Thậm chí ngay cả thất khiếu cũng có máu chảy ra. Thân thể Đường Tam rung động kịch liệt tùy thời đều có thể ngã xuống. Nhưng tín niệm hắn không có nửa phần thả lỏng.



Chỉ cần còn tín niệm, khảo nghiệm Thần ban cho hồn hoàn sẽ không đình chỉ.



"Tam ca!". Trữ Vinh Vinh nhịn không được kêu lên, nước mắt không khống chế được tự nhiên chảy ra. Dưới sự xúc động kịch liệt của nội tâm, nàng đã muốn xông lên để ngăn cản không cho Đường Tam tiếp tục nữa.



Không chỉ có nàng khóc, Chu Trúc Thanh và Bạch Trầm Hương cũng đã khóc không thành tiếng. Bạch Trầm Hương tâm chí tương đối yếu đuối đã nằm trong lồng ngực Mã Hồng Tuấn không dám nhìn nữa.



Áo Tư Tạp kiên định nắm được hai vai Trữ Vinh Vinh, không cho nàng lao ra. Hắn còn nói một câu: "Tin tưởng tiểu tam!". Lúc này, trong giọng nói Áo Tư Tạp đã không có nửa phần cười đùa thường ngày. Hắn cũng nhìn ra được, Đường Tam lúc này có bao nhiêu nguy hiểm.



Trong hổ mâu của Đái Mộc Bạch lúc này tràn ngập sự kính nể. Làm lão đại của Sử Lai Khắc Thất Quái, ở trong lòng hắn kỳ thực vẫn có một sự ghanh đua, bởi vì tính cách của hắn, hắn không muốn vĩnh viễn thua kém Đường Tam. Cho nên, hắn một mực nỗ lực tu luyện, tranh thủ sẽ có một ngày có thể vượt qua Đường Tam, một lần nữa trở thành người mạnh nhất trong Sử Lai Khắc Thất Quái.



Trong giờ này khắc này, nhìn Đường Tam bị tiên huyết nhiễm hồng hoàn toàn thân thể, Đái Mộc Bạch biết, cho dù cuối cùng chính mình nỗ lực suốt đời, cũng không có khả năng vượt qua Đường Tam. Thực lực Đường Tam có được cũng không phải do may mắn, mà là do hắn nỗ lực hết sức mình. Ở đằng sau thực lực cường đại đó, hắn đã phải bỏ ra rất nhiều mồ hôi và máu, trải qua vô số thống khổ để tu luyện nên.



Sử Lai Khắc Thất Quái cũng không có ai là không có thiên phú chiếm một phần trăm trong một trăm phần trăm thành công. Nhưng có thể nói trong bọn họ, người nào mỗi ngày đều nỗ lực cố gắng tu luyện để lấp đầy chín mươi chín phần trăm còn lại, chỉ có duy nhất Đường Tam.



Chính vì có được đầy đủ một trăm phần trăm đó, mới có thể khiến cho Đường Tam cường đại như ngày hôm nay, cường đại hơn những người cùng lứa tuổi. Nếu như để cho Lục Quái còn lại đánh giá hắn, như vậy, lúc này bọn họ cũng chỉ có khả năng nghĩ đến hai từ: hoàn mỹ. Đường Tam xứng đáng được nhận hai từ hoàn mỹ.



Hải Thần Đấu la Ba Tái Tây lúc này đã cau mày, tay nàng chí ít đã giơ lên ba lần, nhưng lại ba lần hạ xuống. Làm Đại Cung phụng trên Hải Thần đảo, làm người hầu trung thành của Hải Thần, cũng là người hầu cường đại nhất. Nàng đã hơn năm mươi năm không có xuất hiện tâm tình do dự như vậy.



Nàng chính là người điều khiển việc Thần ban cho hồn hoàn, nàng cũng rất rõ ràng tình trạng thân thể Đường Tam lúc này. Cũng có thể cảm thụ được thân thể Đường Tam đang không ngừng tan vỡ. Mỗi một lần, khi nàng cảm giác được thân thể Đường Tam kiên trì không được, lúc muốn ngăn cản hắn thì nàng lại phát hiện, chấp nhất tín niệm không gì sánh kịp của Đường Tam dường như tản mát ra một loại lực lượng đặc thù, mạnh mẽ hỗ trợ thân thể hắn kiên trì tới cùng.



Lúc sau, lại một lần đối mặt tan vỡ cùng lại một lần kiên trì xuống tới. Cho dù Ba Tái Tây là người tồn tại trong giới hồn sư lâu như vậy, hiện tại cũng không có cách nào giải thích được là đến tột cùng Đường Tam dùng lực lượng gì để chống đỡ.



Đúng vậy, hắn là người Hải Thần lựa chọn giao cho chín khảo nghiệm. Đúng vậy! Cũng chỉ có nhân tài mà Hải Thần đại nhân tự mình lựa chọn mới có được nghị lực như vậy. Không nói lúc mình bằng tuổi của hắn, Ba Tái Tây tự hỏi, cho dù là hiện tại, chính mình cũng tuyệt đối không có được nghị lực bất khuất như Đường Tam.



Chấp nhất kiên trì, cuối cùng sẽ là thành công lớn nhất. Cuối cùng, lúc Ba Tái Tây lần thứ tư nhịn không được giơ tay lên, chuẩn bị ngừng lại khảo nghiệm Thần ban cho hồn hoàn, trong chớp mắt, máu trên người Đường Tam phun ra tung tóe.



Tan vỡ rồi sao? Ba Tái Tây cực kỳ hoảng sợ. Thế nhưng, tay nàng đưa lên vẫn còn dừng lại giữa không trung.



Bởi vì, máu tươi phun ra tung toé trong chớp mắt đã nhiễm đỏ chín vòng tròn màu vàng đang không ngừng đánh vào thân thể Đường Tam. Sau một khắc, chúng nó đã hoàn toàn biến thành màu hồng. Cuối cùng, hóa thành một vòng tròn màu hồng thật lớn hiện quanh người Đường Tam.



Mà giờ này khắc này, cuối cùng tinh thần của Đường Tam chỉ có một loại cảm thụ, thân thể bản thân bị nghiền nát, biến thành bụi phấn phiêu đãng trong không khí. Nhưng cảm giác nghiền nát này lại gây cho hắn cảm giác sung sướng từ trước nay chưa từng có. Sau một khắc, hắn chỉ có thể cảm giác được chính là một mảnh màu hồng, dường như cả người mình đã chìm đắm trong thế giới màu hồng.