Đấu La Đại Lục

Chương 412 : Vũ Hồn chân thân của Tà Hỏa phượng hoàng

Ngày đăng: 00:28 20/04/20


Dịch giả: DuyNguyen84 (A Du) & HạoThiên (A Thiên)



Biên dịch: Dangneo (A Nèo)



"Tiểu Bạch? Còn Tiểu Bạch Bạch nữa? Gọi là Tiểu Bạch ngốc đi, tên này mới thật sự là vừa vặn mà!" Áo Tư Tạp không nhịn được thấp giọng nói.



Đái Mộc Bạch nhìn sắc mặt bất thiện, đôi mắt trong như nước tràn ngập ánh sắc lạnh như băng của Tiểu Vũ, ho khan một tiếng, lôi Chu Trúc Thanh chạy sang một bên. Mập Mạp cùng với Áo Tư Tạp cũng lập tức phản ứng. Áo Tư Tạp quay sang Trữ Vinh Vinh, Mập Mạp hướng về phía Bạch Trầm Hương lúc này đã từ trên trời đáp xuống bắt chuyện một cái. Trước mặt Đường Tam, một đám không nghĩa khí đã nhanh chóng phóng nhanh sang một bên, chỉ để lại Đường Tam cùng với Tiểu Vũ hai người đứng lại đó.



Tiểu Vũ lúc này, nhìn qua đã không còn là một mỹ nữ nữa, mà là một ngọn núi lửa bất kỳ lúc nào cũng có thể bộc phát. Tinh thần lực của Đường Tam cường đại đến mức nào, hắn rõ ràng có thể cảm nhận được, Tiểu Vũ lúc này đã ở bên bờ bộc phát rồi. Trong lòng vừa động, lập tức học theo ngữ khí của Ma Hồn Đại Bạch Sa Vương Tiểu Bạch lúc nãy: "Là ta sai rồi, ta hướng ngươi xin lỗi, xin lỗi Tiểu Vũ, ngươi biết đó, ta…"



Tiểu Vũ đột nhiên định thần lại, nhìn bộ dáng Đường Tam, vẻ mặt cười làm lành như vậy, trên mặt thần sắc có chút nhịn không được nữa, bật cười ra tiếng.



Chứng kiến nụ cười này của nàng, trong lòng Đường Tam nhất thời thả lỏng, hễ cười rồi là dễ xử lý hơn, vội vã tiến lên nắm lấy bàn tay nàng.



Tiểu Vũ lùi về sau một bước, tránh cái nắm tay của Đường Tam, nụ cười chợt thu liễm, đã biến thành vẻ mặt lạnh như băng ban đầu: "Đừng chạm vào ta, ngươi còn nhớ rõ lần trước ta đã nói gì với ngươi chứ?"



Đường Tam cười bồi: "Tiểu Vũ, đừng như vậy chứ, ta không phải đã biết sai rồi hay sao? Không phải ta không muốn cho nàng chiến đấu cùng ta, chỉ là trong tình huống lúc đó ta quá khẩn trương! Quá căng thẳng đi, ta đã…" Nói tới đây, ngay cả chính hắn cũng có chút không giải thích nổi nữa, sự thật cũng đã xảy ra như vậy, thêm nữa Đường Tam cũng không phải là người biết nói lời ngon tiếng ngọt, chỉ có thể giương gương mặt xấu hổ ra nhìn Tiểu Vũ.



Tiểu Vũ đột nhiên tiến lên một bước, vươn tay nắm lấy cánh tay phải của Đường Tam, đưa lên miệng mình, dùng sức thật mạnh cắn vào cánh tay hắn.



Đường Tam đau đến mức khóe miệng giật giật, nhưng lại không dám lên tiếng, để yên cho Tiểu Vũ cắn, còn muốn cố gắng khống chế hồn lực của mình không tự bắn ngược ra phản kích Tiểu Vũ.



Cũng tương tự như Đường Tam không biết phải giải thích thế nào với Tiểu Vũ, nàng tuy là rất tức giận, nhưng cũng không biết nên trừng phạt hắn như thế nào đây. Đường Tam là vì trân trọng nàng nên mới làm thế nào cũng không chịu để cho nàng trong thời khắc nguy hiểm xuất hiện. Cho nên, nàng cũng chỉ có thể mượn phương pháp kiểu này để bộc lộ cho Đường Tam thấy sự bất mãn của mình.



Ngay khi Tiểu Vũ nhả tay hắn ra, Đường Tam vội vã thu hồi vẻ mặt nhe răng nhếch miệng của hắn (vì đau chứ ko phải đang nhe răng cười đâu nghe ^_^), ra vẻ không có việc gì, vẻ mặt ân cần mà hỏi: "Tiểu Vũ, răng nàng không bị sao chứ?"



Tiểu Vũ sửng sốt một chút, nhìn thấy vẻ mặt lấy lòng của Đường Tam, rốt cuộc lại không nhịn được nữa, bật cười một tiếng, đột nhiên nhào vào lòng Đường Tam, dùng sức đấm liên tục vào ngực hắn: "Đồ đại ngốc, chàng xấu lắm, không thèm để ý tới chàng nữa."



Đường Tam mặt mày ngu ngơ để Tiểu Vũ tùy ý đấm liên tục vào ngực mình, trong lòng dần dần trầm tĩnh lại, mỗi khi đối mặt với Tiểu Vũ, một đầu óc cực kỳ thông minh trong chiến đấu chợt giống như là đặc lại như khối đá. (Yêu quá hóa ngu là vậy ^_^)



"Ta trở về đây." Tiểu Vũ tựa như đấm đá mệt rồi, lại há miệng cắn một cái mạnh vào ngực Đường Tam (vị trí chính xác chỗ nào ta =.=), hồng quang chợt lóe lên, một lần nữa lại trở về cơ thể của hắn, bản thể Tiểu Vũ tự nhiên cũng khôi phục lại bộ dáng mờ mịt như trước.



Đường Tam ôm lấy thân thể Tiểu Vũ, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vuốt vuốt ngực mình một cái, nhìn bản thể Tiểu Vũ đang mờ mịt dựa vào ngực mình mà đau lòng. Hắn thà chịu để Tiểu Vũ mỗi ngày cắn hắn, nhìn thấy bộ dáng tức giận của nàng, chứ không nguyện ý nhìn thấy bộ dáng trống rỗng, ánh mắt mờ mịt này của Tiểu Vũ.



Khẽ hôn một cái trên trán nàng, tay ôm chặt lại, âm thầm thề.



Chờ sau khi hòa tất các khảo nghiệm của Hải Thần đảo, vô luận như thế nào cũng phải hồi sinh Tiểu Vũ. Bảy mươi sáu cấp, khoảng cách đến lúc hồi sinh Tiểu Vũ là còn thiếu mười bốn cấp nữa.



"Dỗ ngọt nàng xong chưa?" Mã Hồng Tuấn từ phía sau thò đầu ra hỏi.



Đường Tam xoay người nhìn lại, Ngũ quái cùng với Bạch Trầm Hương đã lục tục kéo lại, cả đám đều đang cố nén cười, nhìn bộ dáng như rất muốn ăn đòn, tức giận nói: "Các ngươi đều là một đám không có nghĩa khí gì cả."




Đường Tam nhướng mày: "Mập Mạp, người gọi ta là gì?"



Mã Hồng Tuấn sửng sốt một chút, nói: "Gọi ngươi là tam ca!"



Đường Tam cả giận nói: "Vậy ngươi còn nói thêm gì nữa? Thứ này ta vốn là giữ lại cho ngươi thôi."



Mã Hồng Tuấn ngơ ngác nhìn Đường Tam, một hồi lâu không có lên tiếng, đột nhiên, hắn mạnh mẽ đưa tay lên miệng: "Đúng vậy, từ nay về sau, một thân thịt béo này của ta chính là thuộc về ngươi." Vừa nói, hắn vừa nuốt chửng khối nội đan đang cầm trong tay.



Sắc mặt Đường Tam lúc này mới hòa hoãn trở lại: "Ta cũng không cần một đống thịt béo kia của ngươi, ta chỉ cần Lão Tứ của ta thôi. Mau ngồi xuống hấp thu đi. Mặc dù Phượng Hoàng Hỏa Diễm có thể khắc chế được hỏa diễm của Thập Thủ Liệt Dương Xà, nhưng hỏa diễm của Thập Thủ Liệt Dương Xà này quả thật cực kỳ bá đạo, ngươi nhất định phải cẩn thận, không thể có bất cứ cái gì khinh thường."



Mã Hồng Tuấn đưa tay sờ soạng trên mặt mình một chút, đem một ít thứ ướt át trên mắt mạnh mẽ vảy ra (nước mắt ấy mà =.=") Quả nhiên không có nói thêm nữa chữ. Lập tức ngồi xuống đất bắt đầu tu luyện. Nhưng từ bộ dáng nắm chặt hai nắm tay khi ngồi xuống của hắn, có thể nhìn ra lúc này hắn đang kích động đến thế nào.



Đái Mộc Bạch bước tới bên người Đường Tam, ôm lấy bả vai Đường Tam, Áo Tư Tạp từ bên kia đi tới, cũng ôm lấy bả vai còn lại của Đường Tam, hai người mặc dù không nó thêm cái gì, nhưng một đám nữ nhân đứng một bên, cũng có thể cảm giác được tình huynh đệ tràn ngập đang phát ra từ bốn tên nam nhân trước mặt



Hỏa diễm màu cam sậm khắp người Mập Mạp vừa mới tắt đi đã một lần nữa nhanh chóng bốc lên, mà ngay cả da dẻ Mập Mạp lúc này cũng biến thành màu cam sậm. Khuôn mặt đầy mỡ béo núc kia cũng toát ra vẻ thống khổ mãnh liệt, ngay cả thân hình đang ngồi ngay ngắn cũng trở nên nghiêng ngã.



Đường Tam trong lòng cả kinh, nhất thời hiểu được, chính mình cũng đã đánh giá thấp sự bá đạo của khối nội đan Thập Thủ Liệt Dương Xà này, cơ hồ cảm nhận được lúc trước mình đánh chết con Thập Thủ Liệt Dương Xà kia chính là có vài phần may mắn. Vội vã đẩy hai cánh tay của Đái Mộc Bạch cùng Áo Tư Tạp ra, thân hình chợt lóe lên, đã phóng tới sau lưng Mã Hồng Tuấn, trầm giọng nói: "Các ngươi đều không nên ra tay, đừng hợp lực giúp Mập Mạp, một mình ta là đủ rồi. Tiểu Áo, cho ta một cây Siêu Việt Cực Hạn Mặc Lục Tràng, một cây Phấn Khích Phấn Hồng Tràng, một cây Khôi Phục Đại Hương Tràng của ngươi. Vinh Vinh, cho ta tăng phúc hồn lực, cho Mập Mạp tăng phúc thuộc tính. Nhanh!"



Lời nói Đường Tam phát ra nhanh như súng liên thanh, nhưng lúc này cũng là lúc thể hiện sự ăn ý của mọi người, ngay khi lời Đường Tam vừa dứt, ba cây Hương tràng cũng đã từ trong tay Áo Tư Tạp vung ra, bay đến trước mặt hắn, mà quang mang của Cửu Bảo Lưu Ly Tháp từ trên tay của Trữ Vinh Vinh cũng đã bao trùm lên thân thể hai người.



Khoanh chân lại ngồi xuống sau lưng Mập Mạp, Đường Tam hít sâu một hơi, không chút do dự đem ba cái Hương Tràng ăn ngay lập tức, một điểm cũng không chú ý đến tác dụng phụ của Siêu Việt Cực Hạn Mặc Lục Tràng, hai bàn tay trong nháy mắt biến thành màu trắng như ngọc, đồng thời ấn vào sau lưng của Mập Mạp.



Khi nãy bọn họ vừa mới trải qua cật lực chiến đấu cùng với Tiểu Bạch, hồn lực tiêu hao cực lớn, nếu không Đường Tam cũng không cần đến sự phụ trợ của ba cái Hương tràng của Tiểu Áo. Ở thời khắc này tuyệt đối không thể có bất cứ cái gì do dự nữa, Đường Tam rất rõ ràng, hấp thu nội đan của Thập Thủ Liệt Dương Xà, thời khắc ban đầu cũng là lúc nguy hiểm nhất, một khi xuất hiện vấn đề, như vậy Mập Mạp sẽ gặp phải phiền toái lớn. Hồn lực dũng mãnh rót nhanh vào cơ thể Mập Mạp, Đường Tam cũng không đem hồn lực của mình dung hợp làm một thể với Phượng Hoàng hồn lực của Mập Mạp, giúp hắn vận chuyển hồn lực, mà là đem hồn lực của mình bao phủ toàn bộ kinh mạch của Mập Mạp, tạo ra một tầng phòng ngự vững chắc.



Hắn đối với phương pháp vận hành hồn lực của Mập Mạp cũng không hiểu rõ lắm, nếu như tùy tiện trợ giúp Mập Mạp vận chuyển, ngược lại có thể sinh ra phản tác dụng. Mà dưới cách làm hiện tại của hắn, lại thêm khả năng tăng phúc của Trữ Vinh Vinh nhanh chóng truyền đến, cấp cho Đường Tam là hồn lực tăng phúc, Mập Mạp là thuộc tính tăng phúc, nhất thời làm cho Phượng Hoàng Hỏa Diễm bùng cháy mạnh mẽ, lập tức đứng vững được dưới sức bộc phát kinh khủng của nội đan Thập Thủ Liệt Dương Xà.



Đường Tam có thể rõ ràng cảm nhận được, năng lượng hỏa thuộc tính do nội đan của Thập Thủ Liệt Dương Xà bộc phát ra cùng với năng lượng Phượng Hoàng Hỏa Diễm của Mập Mạp tuy là có cùng thuộc tính, nhưng lại càng bạo liệt hơn rất nhiều. Chỉ là về mặt thuộc tính lại bị tiên thiên của Phượng Hoàng Hỏa Diễm áp chế, lúc này mới có thể không hoàn toàn bộc phát ra hết. Nhưng cho dù như vậy, cũng là cực kỳ nguy hiểm. Bất quá, khả năng thừa nhận của Mập Mạp cũng vượt qua sự dự đoán của Đường Tam, tuy là năng lượng nội đan của Thập Thủ Liệt Dương Xà trong cơ thể hắn đấu đá lung tung, nhưng mà Phượng Hoàng Hỏa Diễm của Mập Mạp không ngừng bộc phát, hóa thành một tấm chắn không chút lùi bước, ngăn cản luồng năng lượng kia.



Đường Tam thầm khen một tiếng, trầm giọng nói: "Không cần lo lắng cho kinh mạch của ngươi, tập trung hấp thu năng lượng đi."



Có Đường Tam làm hậu thuẫn, Mập Mạp không cần phải phân ra một bộ phận hồn lực để lập tầng phòng ngự bảo vệ xung quanh, toàn bộ Phượng Hoàng Hỏa Diễm trong cơ thể nháy mắt tập trung lại một chỗ, hướng về phía năng lượng của nội đan Thập Thủ Liệt Dương Xà phát động phản kích. Trong nhất thời, hai luồng năng lượng cùng loại, tràn ngập hơi thở dương cương bá đạo trong cơ thể Mập mạp không ngừng liều chết va chạm lẫn nhau. Sự va chạm mãnh liệt không ngừng làm cho trên người Mập Mạp liên tục phát ra từng đoàn hỏa diễm nóng rực.



Mọi người đứng bên cạnh quan sát lúc này cổ họng cơ hồ đã nghẹn lại. Quần áo trên người Đường Tam đã bị nướng thành cháy đen. Bộ tóc dài của hắn lần trước bị thiêu cháy tại lần hấp thu hồn hoàn thứ bảy, bây giờ đã mọc dài lại, nhưng lại một lần nữa bị từng đoàn hỏa diễm trong người Mập Mạp bốc ra đốt cháy thành tro rơi lả tả. Tuy vậy thân thể Đường Tam nhưng lại tựa hồ như không có bất kỳ thương tổn gì. Hai tay vẫn như trước trắng như bạch ngọc, không ngừng đem hồn lực của mình, đã được gia tăng nhờ ba cây Hương tràng cùng với sự tăng phúc mạnh mẽ của Trữ Vinh Vinh, không hề giữ lại, toàn bộ đem rót vào trong cơ thể của Mập Mạp.



Phải biết rằng, Đường Tam trước đây đã từng trải qua rèn luyện trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, thân thể của hắn đã trở thành Thủy hỏa bất xâm, chỉ bất quá, khả năng miễn dịch của hắn chỉ là miễn dịch nóng lạnh mà thôi, cho nên, chính xác mà nói, chỉ là Hàn nhiệt bất xâm. Lúc này, mặc dù quần áo cùng với lông tóc trên người hắn bị cháy cả, nhưng thân mình hắn cũng không có bất kỳ thương tổn nào cả. Dù sao đi nữa, Phượng Hoàng Hỏa Diễm dù cho có cường thịnh cách mấy, cũng chỉ là nhân lực, mà hàn nhiệt trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn lại là Thiên địa chi lực, hai cái cơ bản là có chênh lệch rất xa. Bất quá, lúc này thân thể Đường Tam nhìn bề ngoài đã có chút dọa người, giống như cả người đều đã biến thành tro bụi vậy.



Lúc này mọi người mới hiểu hết ý tứ của Đường Tam, không chỉ là bởi vì bọn họ không thích hợp trợ giúp Mập Mạp, mà một điều quan trọng hơn nữa mà Đường Tam chưa nói, chính là bọn họ không ai có khả năng thừa nhận được sự thiêu đốt liên tục từ Phượng Hoàng Hỏa Diễm của Mập Mạp!



Sự cảm động không ngừng lan tràn trong trái tim của mỗi cá nhân. Từ không chút tiếc rẻ tặng tiên thảo cho từng người, đến không tiếc công sức phụ trợ Mã Hồng Tuấn hấp thu hồn hoàn thứ bảy. Tất cả những gì Đường Tam làm mọi người đều chứng kiến hết thảy. Cho dù thân là lão đại của Thất quái Đái Mộc Bạch, đối với Đường Tam cũng không có bất kỳ sự đố kỵ nào. Ở trong lòng hắn, đối với Đường Tam cũng chỉ có hai chữ: huynh đệ, là huynh đệ chính thức, là huynh đệ vĩnh viễn, là huynh đệ của cả cuộc đời.