Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chương 119 : Ưu đãi khó mà từ chối?
Ngày đăng: 11:54 30/04/20
- Nó ẩn nấp vì muốn đợi cơ thể phát triển hơn và đến khi tu vi con đạt cấp hai mươi, lúc này mới xuất hiện tình huống giác tỉnh kia. Như thế con hoàn toàn có thể chịu đựng được. Tuy giả thuyết này nghe có vẻ khó tin, nhưng ta cảm thấy đấy là lời giải thích hợp lý nhất.
Bất ngờ??? Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không thể tưởng tượng được vị lão sư của mình có thể suy nghĩ được thế này. Hắn cảm thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi lạnh, Vương lão sư thật lợi hại a. Tuy vũ hồn Băng Đế của hắn không phải xuất hiện cùng lúc với vũ hồn Linh Mâu. Nhưng... vũ hồn của hắn đúng là có trí tuệ.
Vương Ngôn hít sâu một hơi nói tiếp:
- Vũ Hạo, ta có một đề nghị thế này. Mặc dù hiện giờ con đã là đệ tử hạch tâm của hệ Hồn Đạo nhưng với Vũ Hồn Cực Hạn kia, ta mong con vẫn nên ở lại hệ Vũ Hồn đi. Chỉ có thể, Vũ Hồn Cực Hạn của con mới có thể tu luyện đến một mức cao nhất. Lúc trước ta đã cảm thấy con sẽ trở thành một hồn sư cường đại, nhưng không ngờ, bây giờ con ngoài Vũ Hồn Bản Thể còn có Vũ Hồn Song Sinh và Vũ Hồn Cực Hạn a.
- Tuy hiện giờ con vẫn chưa mạnh mẽ lắm nhưng thực tế, chỉ cần con tiếp tục tu luyện đúng phương pháp thì ta chắc chắn con sẽ tiến bộ với tộc độ kinh khủng. hơn nữa, vũ hồn Linh Mâu của con còn có cơ hội giác tỉnh lần thứ hai a. Trời ơi! Bây giờ đến cả ta vẫn chưa thể tưởng tượng nổi tương lai của con sẽ thế nào. Bất quá, khi con tu luyện phải đặc biệt cẩn thận, vũ hồn có thuộc tính cực hạn không phải cái gì cũng tốt, bản thân nó vẫn có chút hạn chế, đó là tốc độ tu luyện. Trong lịch sử học viện ghi lại, những vị tiền bối có Vũ Hồn Cực Hạn kia, sau khi tu vi qua cấp ba mươi, tốc độ tăng trưởng chậm vô cùng.
Hoắc Vũ Hạo hoảng hồn hỏi gấp:
- Tốc độ giảm xuống? Sẽ giảm đến mức nào?
Vương Ngôn mỉm cười nói:
- Con không cần phải lo, tuy tốc độ tu luyện giảm xuống nhưng hồn sư có Vũ Hồn Cực Hạn so với hồn sư bình thường vẫn mạnh hpn rất nhiều. Sở dĩ tốc độ chậm lại vì để thân thể thích nghi với thuộc tính cực hạn. Cho nên, chậm không phải là xấu, bởi vì, những hồn sư có Hoắc Vũ Hạo sẽ không bao giờ gặp bình cảnh hay chướng ngại nào cả.
Nghe Vương Ngôn giải thích xong, Vũ Hồn Cực Hạn Hoắc Vũ Hạo mới hiểu được vũ hồn của mình còn có ưu đãi lớn đến thế. Nhưng có một chuyện Vương Ngôn còn chưa biết, chính là trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo còn có hai Hồn Hoàn trí tuệ trăm vạn năm và bốn mươi vạn năm a.
Có điều, Vương Ngôn hoàn toàn không sai, hiện giờ Hoắc Vũ Hạo còn rất yếu, nhưng tương lai hắn thì không thể đoán trước được.
- Thế nào? Con cân nhắc chuyện ở lại hệ Vũ Hồn đi, chỉ cần con đồng ý, ta sẽ lập tức đi tìm viện trưởng, lần này ta cam đoan ngài sẽ cho con làm đệ tử hạch tâm hơn nữa sau này chắc chắn con sẽ vào được nội viện.
Hoắc Vũ Hạo nhíu mày suy nghĩ, nhưng lát sau vẫn kiên quyết lắc đầu:
- Vương lão sư, cám ơn ý tốt của ngài. Đệ tử biết trước nay ngài luôn quan tâm con. Nhưng lúc đệ tử khốn khó nhất, hệ Hồn Đạo đã tiếp nhận đệ tử. Đệ tử đã là người của hệ Hồn Đạo, chắc chắn sẽ không đổi ý đâu.
Vương Ngôn than nhẹ một tiếng nói:
- Cái này cũng chỉ biết trách hệ Vũ Hồn chúng ta không có mắt nhìn người. Từ lúc con và Vương Đông Tiêu Tiêu đạt giải quán quân ta đã đề nghị rất nhiều lần, thậm chí còn mời Huyền lão đến xem xét, có điều... haiz. Vũ Hồn Cực Hạn không thể để lãng phí như thế. Vũ Hạo à, nếu con muốn nghiên cứu Hồn Đạo Khí thì cũng không thể để hoang phí vũ hồn như vậy. Ta sẽ cố gắng nói giúp cho con, đảm bảo hệ Vũ Hồn sẽ giúp con tìm những Hồn Hoàn tốt nhất, Vũ Hồn Cực Hạn phải được bồi dưỡng một cách tốt nhất.
Đôi mắt Hoắc Vũ Hạo đã ửng đỏ vì những lời nói này của Vương Ngôn.
- Vương lão sư. Đệ tử mãi mãi là đệ tử của ngài. Ngài yên tâm, đệ tử sẽ cố gắng tu luyện, sẽ không để ngài phải thất vọng đâu.
Vương Ngôn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn rồi nói:
- Con về ký túc xá nghỉ ngơi đi. Kỳ sát hạch này chắc phải mất một ngày, hôm nay không cần lên lớp nữa đâu. Giờ ta lập tức đi tìm viện trưởng, vừa rồi viện trưởng cũng có đến xem con thi sát hạch. Con cũng không cần quyết định nhanh quá, Ngôn viện trưởng luôn luôn cầu tài như khát nước, lần này thấy đệ tử ưu tú như thế này thì không dễ dàng bỏ qua đâu.
- Dạ.
Hoắc Vũ Hạo trả lời một tiếng rồi định xoay người rời đi.
Đúng lúc này, một giọng như từ bốn phương tám hướng đột nhiên vang lên:
- Vương lão sư, ngươi không hổ danh là một trong những lão sư ưu tú nhất của hệ Vũ Hồn chúng ta, ta cảm ơn những cống hiến ngươi đã dành cho học viện, ngươi không cần đến tìm ta nữa, ta đến rồi đây, mở cửa đi.
Giọng nói này vô cùng ấm áp, tựa như một cơn gió mùa xuân từ đâu thổi đến, khiến người nghe cảm thấy vô cùng thoải mái, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy trong Tinh Thần Hải của mình dường như cũng có chút dao động theo giọng nói kia.
Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Bích Đế Hoàng Hạt trong Tinh Thần Hải của hắn gần như đồng thanh nói:
- Một nhân loại thật cường đại.
Vương Ngôn nghe xong liền vô cùng mừng rỡ, vội vàng chạy ra mở cửa phòng, đứng bên ngoài cửa còn không phải Ngôn Thiểu Triết, viện trưởng hệ Vũ Hồn của học viện Sử Lai Khắc nữa thì là ai?
Vị Ngôn viện trưởng này sau khi trở về nội viện lập tức triệu tập một vài lão sư nòng cốt, tất cả thảo luận một chút rồi lão lại lập tức trở ra tìm Hoắc Vũ Hạo. Lão vừa nghe nói Vương Ngôn đã dẫn Hoắc Vũ Hạo đi liền lập tức chạy đến văn phòng bên này. Với tu vi của lão dĩ nhiên những lời Vương Ngôn nói từ nãy giờ đều nghe rõ ràng không sót một câu.
- Viện trưởng.
Vương Ngôn cung kính cúi chào Ngôn Thiểu Triết. Đối với vị viện trưởng này, hắn hoàn toàn kính trọng từ tận đáy lòng.
Ngôn Thiểu Triết mỉm cười nói:
- Vương lão sư, những lời ban nãy của ngươi ta đều nghe hết rồi. Ta lấy tư cách là viện trưởng vô cùng cảm ơn ngươi. Vì muốn giữ lại nhân tài cho hệ Vũ Hồn của chúng ta ngươi đã cố gắng hết sức mình rồi. Đợi lớp của Hoắc Vũ Hạo tốt nghiệp ngoại viện thì ngươi vào nội viện giảng dạy đi. Ta nhớ hình như ngươi rất muốn vào Mật Đồ Thư Quán của nội viện phải không. Ừm, mai mốt đến tìm ta, ta cho ngươi vào đấy một lần.
Vương Ngôn nghe thấy thế quá đỗi vui mừng, rối rít nói:
- Cám ơn viện trưởng, tốt qua, thật tốt quá.
Nếu không phải Ngôn Thiểu Triết còn ở đây, chỉ sợ hắn đã hưng phấn nhảy dựng lên rồi. Bất kể là trở thành lão sư nội viện hay vào Mật Đồ Thư quán đều là một trong những mục tiêu quan trọng trong cuộc đời Vương lão sư. Nhưng hắn tuyệt đối không thể ngờ hai mục tiêu ấy mình lại đạt được trong tình huống này. Thế nên hắn làm sao không vui mừng cho được.
Ngôn Thiểu Triết từ từ bước vào phòng Vương Ngôn, rõ ràng không thấy lão ấy làm hành động gì thế mà cửa phòng lại tự động đóng lại.
Hoắc Vũ Hạo đứng phía sau Vương Ngôn cũng vội vàng cung kính hành lễ với lão.
Vương Đông giật mình nói:
- Ngươi được đấy, nhanh vậy đã biến thành miếng bánh ngon ai cũng thích rồi, Ngôn viện trưởng đúng là có thành ý, nhưng hệ Hồn Đạo trước nay đối xử với ngươi cũng không tệ. Giờ ngươi định làm thế nào?
Hoắc Vũ Hạo gượng cười nói:
- Ta cũng không biết tính sao nữa. Ta chỉ là một đệ tử nhỏ bé, ngươi nghĩ ta quyết định được gì sao? Thôi thì cứ nghe theo học viện an bài. Ngôn viện trưởng, Tiền viện trưởng và Tiên viện trưởng đều đi thương lượng với nhau rồi, chắc sẽ có kết quả nhanh thôi. Có điều, thật lòng ta không muốn bỏ bên nào cả.
Tiêu Tiêu có chút lo lắng nói:
- Không biết kết quả sẽ vào hệ nào nữa. Nhưng bạn đừng lo lắng cho bọn mình, bọn mình sẽ cố gắng vào được nội viện thôi. Bạn cứ chọn cái mà bạn muốn ý.
Nghe cô bé nói thế, trong lòng Hoắc Vũ Hạo không khỏi có chút cảm động, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Tiêu, rồi nói một lời cám ơn từ đáy lòng.
Vẻ mặt Vương Đông ở bên cạnh nãy giờ cũng vô cùng căng thẳng nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.
- Thôi chúng ta về đi. Ngươi nói đúng, chuyện này để học viện quyết định là tốt nhất.
Hoắc Vũ Hạo hỏi:
- Đúng rồi Tiêu Tiêu, sát hạch của bạn thành tích thế nào?
Tiêu Tiêu cười hì hì nói:
- 110đ, mình là hệ Khống Chế nhưng vẫn chọn Hồn Thú ngàn năm, mình và nó chiến đấu một lúc lâu đến khi hồn lực mình tiêu hao gần hết mới kết thúc. Sau đó lão sư tuyên bố điểm của mình luôn.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Đúng rồi, tên Đái Hoa Bân lại thua chúng ta một lần nữa, chừng nào tìm hắn tính sổ đây?
Bây giờ Hoắc Vũ Hạo không còn tâm trạng nghĩ tới chuyện với Đái Hoa Bân nữa, thậm chí hắn còn hối hận vì đã đánh cược với tên kia, nếu không hắn đã không bị bại lộ thực lực rồi sinh ra phiền toái này.
- Tạm thời mặc kệ hắn đi. Chúng ta về ký túc xá đợi kết quả tử học viện đã.
Vương Đông gật đầu nói:
- Ừ, chúng ta về ký túc xá tu luyện đi.
Hoắc Vũ Hạo có chút buồn cười nói:
- Không ngờ cũng có ngày ngươi lại chăm chỉ đến thế này nha.
Vương Đông hừ một tiếng nói:
- Hiện giờ ngươi đã thành miếng bánh ngọt thơm ngon rồi, ta còn không cảm thấy sợ sao? À mà cái Vũ Hồn Cực Hạn của ngươi thật thần kỳ, không ngờ ngay cả Hồn Thú ngàn năm cũng bị doạ chạy té khói.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Chỉ là thuộc tính vũ hồn của ta áp đảo nó thôi, cứ thật ra một chọi một, ngươi và Đái Hoa Bân ăn đứt ta là cái chắc. À đúng rồi, Tiêu Tiêu, hồn lực của bạn cấp bao nhiêu rồi?
Tiêu Tiêu nói:
- Hiện giờ mình mới cấp hai mươi tám thôi. Có lẽ trong năm nay sẽ đột phá được cấp ba mươi.
Khi vừa vào học viện, hồn lực của cô bé xấp xỉ Vương Đông, nhưng cô bé không được trợ giúp từ vũ hồn dung hợp giống Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo nên từ từ mới có sự chênh lệch thế này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Đi thôi, chúng ta cùng về ký túc xá nào, cố gắng tăng cường thực lực mới là quan trọng nhất. Như thế sau này chúng ta có trở thành đệ tử nội viện cũng vững vàng hơn.
***
Đảo Hải Thần.
Trên đảo Hải Thần có rất nhiều toà nhà, nhưng chỉ có một toà nhà cao nhất, và nó cũng nằm tại vị trí trung tâm của hòn đảo này, gọi là Hải Thần Các.
Hải Thần Các là toà nhà gồm sáu tầng, mỗi tầng đều cao đến trên mười thước và cực kỳ rộng lớn. Chẳng qua đảo Hải Thần quanh năm đầy hơi nước nên những đệ tử ngoại viện không thể thấy rõ nó mà thôi.
Hải Thần Các chính là vùng quan trọng nhất trong học viện Sử Lai Khắc, đây cũng là chỗ ở của Cung Phụng Đường. Nơi gọi là Mật Đồ Thư Quán mà Ngôn Thiểu Triết ban nãy nhắc đến với Vương Ngôn cũng nằm ở đây. Một số bí mật mà ít người biết đến đều tập trung vào Hải Thần Các này...