Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 150 : Tử Vong Chi Thủ, Sứ Giả của Tử Thần! (Thượng+Trung)

Ngày đăng: 11:55 30/04/20


Đái Thược Hành và Mã Tiểu Đào đang trò chuyện cũng không phát hiện Hoắc Vũ Hạo ở bên cạnh hai tay đã cào sâu xuống đất.

Chỉ có một người vợ? Hạn chế gần nữ sắc? Vậy còn mẹ hắn là gì? Sau khi nghe những lời kia, cừu hận đã khắc sâu vào lòng hắn lại tăng thêm vài phần. Có lẽ "người đó" là anh hùng, nhưng y không xứng là một người đàn ông và một người cha. Nếu y có quan tâm thì mẹ hắn đã không đến nỗi...

Sắc trời càng lúc càng tối, bọn họ còn đang ở trong rừng rậm nữa nên rất khó quan sát xung quanh. Đúng lúc này, Vương Ngôn trở về.

- Tất cả lại đây một chút.

Vương Ngôn vẫy tay ý bảo mọi người đi đến cạnh hắn.

Các đệ tử ngoại viện lập tức vâng lời, còn bảy người nội viện thì có chút miễn cưỡng. Xét về tu vi, Vương Ngôn chỉ là bậc Hồn Vương, không chênh lệch lắm so với bọn họ, hắn lại chỉ còn là lão sư của ngoại viện thôi. Trong khi đó ở nội viện trước nay chỉ xét theo thực lực, đối với những lão sư tu vi không cao thì ít nhiều không tôn trọng lắm. Bất quá lão sư vẫn là lão sư, bọn họ thế nào cũng phải nể mặt hắn.

Vương Ngôn trầm giọng nói:

- Ta vừa đi xem xét tình hình xung quanh, có phát hiện được một chút dấu vết.

- Gần đây có một loại cây gọi là Ôn Lam. Nó có thể nói là tương đối quý hiếm, phần tâm của nó có thể dùng làm thuốc, còn lớp gỗ cứng bên ngoài dùng làm vật dụng bình thường trong nhà. Yêu cầu khí hậu để nó sinh trưởng cũng khá cao. Chỉ ở những nơi cực kỳ nhiều cây cối nó mới phát triển được. Ta từng đọc qua một cuốn sách cổ từng nhắc đến Ôn Lam chỉ sinh trưởng ở những vùng trung tâm của các khu rừng lớn thôi. Đồng thời, nó là một loại cây có tính âm hàn, cho nên rất hữu dụng với hồn sư tu luyện vũ hồn thuộc tính âm hàn.

Mã Tiểu Đào cau mày nói:

- Vương lão sư, chuyện ngài nói có liên quan gì đến nhiệm vụ?

Vương Ngôn nói:

- Ý ta là một khi xuất hiện cây Ôn Lam cũng chứng tỏ chúng ta đã vào đến trung tâm của Minh Đấu Sơn Mạch. Theo tin tình báo, thủ lĩnh của Tử Thần Chi Thủ là một gã Tà Hồn Sư, mà ban nãy ta đã phát hiện ra cái này.

Nói xong hắn liền lấy ra một khúc cây từ Trữ Vật Hồn Đạo Khí. Khúc cây đó không biết vì cái gì chặt đứt nhưng rõ ràng bên trong trống rỗng.

Vương Ngôn nói:

- Đây là Ôn Lam, phần tâm của nó thường có màu xanh đậm, nhưng ở đây đã mất rồi, hay nói đúng hơn đã bị người ta lấy mất. Kết hợp mọi thứ lại ta đoán thế này, đây chính là do tên thủ lãnh hoặc thuộc hạ của hắn đã làm, mục đích chính là tên thủ lãnh cần sử dụng nó. Nếu đúng như vậy thì khả năng đối thủ của chúng ta là Tà Hồn Sư rất lớn. Cũng đồng nghĩa chúng ta đã đến rất gần chỗ ở của bọn chúng rồi.

Mã Tiểu Đào nói:

- Lão sư đợi chút đợi chút, ta xin phép hỏi một câu, sao ngài biết chúng ta đến gần bọn chúng rồi? Cây Ôn Lam này chẳng lẽ những nơi khác không có sao?

Vương Ngôn chỉ dựa vào một ít manh mối cộng với kiến thức của mình liền có thể suy đoán đến mức này thật khiến mọi người bội phục, vì thế trong lòng Mã Tiểu Đào cũng tự động kính trọng vị lão sư này.

Vương Ngôn tự tin cười nói:

- Ta đã nói rồi, cây Ôn Lam này là một loại thực vật quý hiếm. Đã quý hiếm thì tất nhiên ít xuất hiện rồi. Ta cũng đã nói rõ hoàn cảnh sinh trưởng của nó như thế nào nhưng chưa chắc ở những nơi đáp ứng được những yêu cầu đó thì sẽ có cây Ôn Lam. Thường thì Ôn Lam chỉ xuất hiện rất ít ở một nơi, vậy mà ở đây lại có rất nhiều, ban nãy ta đã thấy có một lượng lớn cây Ôn Lam ở quanh đây. Mà những hồn sư tu luyện Vũ Hồn thuộc tính âm hàn, nó là thứ khá quý hiếm, thậm chí đối với bọn họ còn có thể gọi là một thiên tài địa bảo, vì tác dụng chính của nó chính là phụ trợ và tăng tính chịu đựng của nội tạng với âm hàn. Nếu là các ngươi, có thứ tốt có thể trợ giúp bản thân tu luyện ngươi sẽ bỏ qua sao? Cũng vì thế ta mới dám cả gan kết luận như vậy. Bọn cướp đã phát hiện và đến đây chặt cây Ôn Lam thì chắc chắn sào huyệt của bọn chúng ở gần đây. Chúng ta khá may mắn đã không đi sai đường. Nếu không với một nơi núi non trùng trùng thế này đến mai còn không tìm được sào huyệt của bọn chúng chắc chắn sẽ bị chúng phát hiện.

Vương Ngôn vừa nói xong những lời này, các đệ tử lập tức thay đổi cách nhìn với hắn. Trong số mười bốn đệ tử ở đây, chỉ có Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu đã từng theo học hắn. Nhưng ba người bọn họ chỉ biết Vương Ngôn kiến thức uyên bác nhưng không ngờ kinh nghiệm dã ngoại của hắn cũng vô cùng phong phú.

Mã Tiểu Đào theo bản năng hỏi:

- Vương lão sư, vậy bây giờ chúng ta làm sao? Chẳng lẽ ôm cây đợi thỏ?

Vương Ngôn lắc đầu nói:
Bối Bối vốn luôn nho nhã cũng không kềm được mà lớn tiếng mắng. Cả đám Tử Vong Chi Thủ này đều là bọn khốn nạn. Giờ khắc này, tất cả mọi người đều cảm thấy cả người nóng hừng hực, bọn khốn kiếp kia ngay cả con nít cũng không bỏ qua đúng là không bằng cầm thú.

Cả nhóm tiếp tục đi sâu vào, thi thể trên mặt đất càng lúc càng nhiều, tiếng đánh nhau cũng càng lúc càng rõ. Mặc dù thấy bọn cướp bị giết rất nhiều nhưng mấy người Hoắc Vũ Hạo không hề cảm thấy thương xót, vì theo còn đường đi vào đấy, các bộ da trên vách tường cũng càng lúc càng khủng khiếp, số lượng không dưới một trăm, thậm chí còn bị phơi khô nữa chứ.

- Giữ vững tinh thần. Những tên này đều là kẻ xấu, giết hết bọn chúng xem như chúng ta đã gián tiếp cứu vô số người.

Vương Ngôn hét lớn một tiếng, làm Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông, Tiêu Tiêu và Giang Nam Nam chấn động bừng tĩnh.

Con đường trước mặt bọn họ dần dần rộng ra, rốt cuộc đã đến nơi đang diễn ra chiến đấu, màu sắc Hồn Hoàn chớp động khắp nơi khiến người xem có cảm giác hoa mắt. Vũ hồn Tà Hỏa Phượng Hoàng của Mã Tiểu Đào là nổi bật nhất, ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt khắp nơi, gần như mỗi giây mỗi phút không chỉ tiêu diệt một kẻ địch. Xung quanh nàng xác bọn cướp nằm la liệt khắp nơi.

Công Dương Mặc đang đứng ở giữa, từng luồng sáng với màu sắc khác nhau không ngừng bay đến các người bạn của mình, mà những người khác cũng từ từ đẩy hắn vào chính giữa.

Diêu Hạo Hiên đã hóa thành bộ dáng cao to lực lưỡng lần trước, hai đấm không ngừng đấm vào lồng ngực của mình. Hắn bảo vệ phía sau lưng của công Dương Mặc, Lăng Lạc Thần thì đang lo ở chỗ khác. Ba người này mặc dù không phải là chủ công nhưng nếu nghĩ bọn họ dễ đối phó thì xin lỗi, bạn sai rồi.

Những tên cướp còn có thể chiến đấu hai mắt đều đã chuyển thành màu đỏ, đa số bọn họ đều là hồn sư, tu vi khá cao, thậm chí có ba người bậc Hồn Vương nữa. Nhưng đối thủ của bọn họ là các đệ tử nội viện của học viện Sử Lai Khắc, cho nên bọn họ cũng không thể làm gì ngoài chuyện tìm đường chạy trốn.

Sâu trong huyệt động không ngừng có đạo phỉ tràn ra ngoài. Nhưng bất kể là Mã Tiểu Đào, Đái Thược Hành, Trần Tử Phong hay Tây Tây, mỗi người đều có thể công kích trong phạm vi lớn.

Tác dụng khủng bố từ kỹ năng phụ trợ của Công Dương Mặc lại được thể hiện rõ một lần nữa. Không cần nói đến hai vị Hồn Đế, chỉ riêng Trần Tử Phong và Tiêu Tiêu, hai Hồn Vương đang kề sát cánh cửa Hồn Đế, sau khi được Công Dương Mặc phụ trợ, sức chiến đấu liền tăng vọt đến ngang ngửa bậc Hồn Đế.

- Xoẹt.

Đái Thược Hành mạnh mẽ xé đôi tên đối thủ Hồn Vương, máu tươi văng khắp nơi, sau đó Bạch Hổ Lưu Tinh Vũ xuất hiện đánh thẳng vào ba tên đang quần công Công Dương Mặc.

Bên phía Mã Tiểu Đào còn tuyệt vời hơn nữa, không biết nàng dùng cách nào nhưng đôi cánh Phượng Hoàng được nàng phóng lớn ra đến ba thước, đây là một vũ khí vô cùng mạnh mẽ, độ nóng của ngọn lửa có thể làm đối thủ của nàng chết ngay lập tức. Tên Hồn Vương trước mặt nàng cũng không dám làm hành động gì thiếu suy nghĩ, chỉ vờn vờn phô trương thanh thế ở phía ngoài mà thôi.

Theo tin tình báo, thủ lãnh của bọn cướp là một tên Hồn Vương, như vậy chắc hẳn là một trong hai tên còn sống sót. Mắt thấy đại cục đã định, Vương Ngôn vung tay lên nói:

- Mọi người chú ý, không được bỏ sót một tên nào, phải diệt tận gốc đề phòng hậu hoạn.

Đám cướp còn lại cũng không phải mạnh lắm, những tên mạnh đều đã bị những đệ tử nội viện chặn lại hết rồi, còn sót lại đa số là những tên hồn sư có hai ba Hồn Hoàn, thậm chí còn có cả mấy tên cướp không phải là hồn sư nữa.

Bối Bối hét lớn một tiếng rồi xông ra ngoài, những người bên cạnh cũng nhanh chóng đuổi theo, Vương Đông lập tức phóng xuất ra vũ hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp vô cùng diễm lệ của mình, hắn thật sự có chút hồi hộp, tuy nhiên vừa bắt đầu liền lập tức phóng ra rất nhiều Điệp Thần Chi Quang.

Hơn mười quả cầu ánh sáng được Hoàng Kim Chi Mang gia tăng biên độ xuất hiện tỏa ra hào quang lấp lánh, đây là kỹ năng từ Hồn Hoàn ngàn năm, đối với những tên đạo phỉ còn sót lại, số người có thể đỡ được nó không có bao nhiêu.

Bọn đạo phỉ mặc dù ào ào phóng ra Hồn Kỹ chống đỡ nhưng cũng không tránh khỏi cảnh người người ngã xuống.

Vương Đông vừa ra tay liền thành công, trong lòng cũng bình tĩnh hơn nhiều. Không thể tấn công cự ly gần thì chuyển sang xa, có khác gì đâu?

Bên phía Tiêu Tiêu cũng đã phóng xuất ra Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh, ba đỉnh tạo thành hình chữ phẩm (品) bảo vệ mọi người xung quanh, hiện giờ cô bé chỉ có thể giúp đỡ phòng ngự, chứ bảo một cô bé như thế này đi giết người làm sao cô bé làm được?

Hoắc Vũ Hạo thấy Vương Đông thành công không khỏi cảm thấy thích thú, hai Hồn Hoàn màu trắng trên người hắn cũng lóe sáng, đôi mắt màu vàng hướng về tên cướp có mỗi một Hồn Hoàn ở gần hắn. Tên cướp đó có chút điểm giống với hắn, chính là một Hồn Hoàn kia cũng là màu trắng a.