Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 169 : Ẩn giấu thực lực (Thượng)

Ngày đăng: 11:55 30/04/20


- Mọi người...

Khi Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo lên đến mái nhà liền giật mình trông thấy mọi người đều đã có mặt ở đây cả rồi.

Bối Bối buông Vọng Viễn Hồn Đạo Khí ra, nói:

- Vương lão sư nghiên cứu về Vũ Hồn rất giỏi nhưng về mặt che giấu cảm xúc thì hơi kém một chút.

Vương Đông bất mãn nói:

- Vậy sao mọi người không gọi bọn đệ?

Bối Bối nói:

- Ban nãy rõ ràng tiểu sư đệ cũng đã nhận ra. Các đệ nhớ kỹ, sau này dù có chuyện gì cũng không được để lộ cảm xúc ra mặt, nếu không, đệ nghĩ gì sẽ bị người khác đoán được hết.

Vương Đông bực bội nói:

- Vậy ra chỉ có mình đệ là u mê không biết thôi sao?

Tiêu Tiêu yếu ớt giơ tay lên nói:

- Còn mình nữa. Là Đại sư huynh bảo có kịch hay để xem rồi dẫn mình lên đây.

Có thể trở thành một thành viên của Sử Lai Khắc Thất Quái, người nào không phải là tinh anh? Không chỉ Hoắc Vũ Hạo nhận ra Vương Ngôn có vấn đề mà cả Bối Bối, Từ Tam Thạch và Hòa Thái Đầu đều đã phát hiện, Giang Nam Nam và Tiêu Tiêu là do ba người gọi theo.

- Nam Nam, cho ta xem với, được không?

Từ Tam Thạch đi đến cạnh Giang Nam Nam khẽ nói với giọng nịnh hót. Còn đâu dáng vẻ mạnh mẽ đại sát tam phương ban nãy nữa?
- Được rồi, ngươi muốn thì ta sẽ theo ngươi.

Bối Bối tức giận nói:

- Ngươi đừng có dùng cái giọng đó với ta. Ca đây không có một chút hứng thú nào với ngươi hết. Trong lòng ngươi đang lo lắng cái gì làm sao ta lại không biết. Năng lực của chúng ta cơ bản đã định hình rồi, cho dù bại lộ thì năm năm sau vẫn có thể tăng lên nhưng nền móng đã định thì không thể thay đổi. Có điều, ngươi còn quên một chuyện quan trọng là Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu còn chưa định hình năng lực của mình. Nhất là Vũ Hạo, kỹ năng Mô Phỏng của nó có khả năng mê hoặc rất lớn. Bây giờ chúng ta tạm thời chống đỡ, còn năm năm sau, cả ba bọn nó sẽ là trung tâm.

- Chờ... sư huynh chờ một chút. Đại sư huynh, Từ học trưởng, ý hai người là hai người vẫn còn ẩn giấu thực lực sao?

Hoắc Vũ Hạo xen vào hỏi.

- Ặc... có thể nói như thế.

Bối Bối gật đầu nói.

Năm người khác đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng vẫn chưa theo kịp vấn đề.

Bối Bối nhìn Từ Tam Thạch, Từ Tam Thạch lại làm ra vẻ chuyện này không liên quan đến hắn, biểu lộ một cách rõ ràng chuyện này là ngươi bày ra thì tự đi mà giải quyết.

Bối Bối nhìn ánh mắt tò mò của năm người, bất đắc dĩ phải nói:

- Thật ra chuyện là thế này, hiện giờ mọi người đều là thành viên đội dự bị nên ta có nói cũng không sao. Ta và Từ Tam Thạch sau khi vào học viện không lâu đã trở thành đệ tử hạch tâm. Mà theo đó tu vi cũng không ngừng tăng lên, dần dần được sự đồng ý của học viện mà trở thành thành viên dự bị của đội Sử Lai Khắc Thất Quái chính thức. Hiện nay ở nội viện, số người có được tư cách này cũng chỉ có hai chúng ta. Nói đơn giản thì chúng ta cũng là đệ tử hạch tâm bình thường nhưng được quan tâm hơn một chút, được học viện tận tâm dạy dỗ và bồi dưỡng. Nhưng điều kiện quan trọng nhất là từ lúc đó đến khi tốt nghiệp ngoại viện, thi sát hạch vào nội viện trở thành một Sử Lai Khắc Giám Sát Giả phải thấp hơn năm năm.

- Bình thường, trường hợp người có thể làm thành viên dự bị của Sử Lai Khắc Thất Quái rất ít. Như Mã học tỷ đã từng nói, nếu bọn họ có chuyện gì sẽ không có ai thay thế, bởi vì không có người dự bị. Năng lực của ta và Từ Tam Thạch đều có chút đặc biệt nên mới được học viện chú ý. Đương nhiên, trong số mọi người, vẫn còn một người có tư cách ấy, chính là Vũ Hạo. Chẳng qua cuộc thi đã đến gần, Vũ Hạo còn đồng thời kiêm tu hai hệ cho nên chuyện này mới bỏ qua. Nhưng Vũ Hạo đồng thời được cả hai hệ bồi dưỡng thì cũng tương đương với đãi ngộ của chúng ta rồi.