Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chương 208 : Thập Đại Hung Thú (Trung)
Ngày đăng: 11:55 30/04/20
- Ngươi... các ngươi...
Người xuất hiện ở cửa phòng chính là vương Đông, hắn vừa trông thấy cảnh tượng kia, hai mắt bỗng đỏ bừng.
Mã Tiểu Đào vươn vai lắc người xong liền đi ra khỏi phòng, lúc đi ngang Vương Đông bỗng gõ một cái lên trán hắn nói:
- Còn bé mà trong đầu toàn những chuyện gì đâu. Hắn không sao nữa rồi, ngươi cũng khôi phục được một phần, hai ngươi cùng đi ăn cơm đi.
Nói xong vị Tiểu Đào tỷ kia cũng đẩy cửa ra về.
Vương Đông bị Mã Tiểu Đào gõ vào trán một cái cũng tỉnh táo lại. Hắn tự cười chính mình, cũng đúng, bọn họ mới có mười hai tuổi thôi mà.
- Vũ Hạo, ngươi làm sao thế? Trông ngươi cứ như vừa bị người ta làm nhục thế?
Vương Đông tức giận nói.
Hoắc Vũ Hạo chui vào trong mền đáp:
- Tiểu Đào tỷ nói đúng, trong đầu ngươi lúc nào cũng nghĩ mấy chuyện bậy bạ, cái gì mà làm nhục chứ. Tiểu Đào tỷ nói chúng ta thắng kìa, nói cho ta nghe coi chúng ta thắng như thế anof?
Vương Đông hừ một tiếng ngồi xuống ngay chỗ Mã Tiểu Đào đã ngồi ban nãy nói:
- Đương nhiên là nhờ bản Hồn Tôn đây giải quyết dứt điểm rồi.
Hoắc Vũ Hạo có chút tò mò nói:
- Giải quyết dứt điểm? Không phải người đó là ta sao?
Tuy rằng hắn không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng vào thực lực của Băng Đế.
Vương Đông bắt đầu kể lại quá trình sau cùng của trận chiến cho Hoắc Vũ Hạo nghe, cũng nói rõ lúc đấy mình đã sử dụng một chuôi búa.
- Búa? Vậy là giải quyết dứt điểm sao? Đó là Vũ Hồn thứ hai của ngươi à? Tên gì?
Hoắc Vũ Hạo hỏi.
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn, Vương Đông không khỏi tò mò:
- Ta có hai Vũ Hồn sao ngươi không kinh ngạc gì hết vậy?
Hoắc Vũ Hạo hừ một tiếng nói:
Ông lão kia cũng không nói gì, tay phải vung lên, trước mặt Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều tối sầm. Một luồng hồn lực khủng bổ xuất hiện bao trùm khắp căn phòng làm bọn họ khó chịu muốn ngạt thở.
Giờ phút này, bọn họ có cảm giác mình đã bị nhốt vào một cái phòng giam, mà bọn họ căn bản không có khả năng phản kháng.
Hoắc Vũ Hạo sau khi trông thấy ông lão này, phản ứng đầu tiên của hắn là chẳng có biết gì cả, vì hắn không biết ông lão này, làm sao biết lão đến đây làm gì chứ?
- Tiền bối là ai? Ngài đến tìm ta?
Hoắc Vũ Hạo lên tiếng hỏi, đồng thời cũng kéo Vương Đông ra sau lưng mình.
Lúc này Vương Đông cũng không phóng xuất ra vũ hồn, vì cả hai người đều biết thực lực của đôi bên chênh lệch quá lớn, bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ của lão. Đã thư thế thì phóng thích vũ hồn ra làm gì nữa? Có khi còn làm đối phương tức giận không chừng. Trước tiên hỏi rõ đã rồi tính sau.
Ông lão kia hừ lạnh một tiếng, ánh mắt vẫn tập trung vào Hoắc Vũ Hạo, sau đó bình thản nói:
- Nói, ngươi là hồn thú nào trong Thập Đại Hung Thú hóa hình? Bất ngờ chứ gì? Ngươi nghĩ ngươi che giấu cẩn thận lắm sao? Ngươi có thể giấu được người khác nhưng không qua mắt được ta.
Hoắc Vũ Hạo vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Thập Đại Hung Thú là gì? Tiền bối, ta không biết ngài đang nói gì cả.
- Không biết ta đang nói gì. Thôi đừng có vờ vịt nữa. Ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn trước mặt ta, với tu vi của ngươi, đừng hi vọng có cơ hội chạy thoát khỏi tay ta. Ta đã dùng hồn lực khóa chặt nơi này rồi, bất kể cái gì cũng không thể rời khỏi.
Hoắc Vũ Hạo nhíu mày nói:
- Tiền bối, ta thật sự không biết ngài đang nói gi và tại sao lại xuất hiện ở đây?
Ông lão cười to với vẻ cực kỳ đắc chí:
- Được, ngươi đã không nhận thì để lão phu nói cho ngươi có chết cũng tâm phục khẩu phục.
Ông lão nói xong lại càng tiền gần về phía Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, khí thế từ người lão tỏa ra cuồn cuộn không ngừng, khiến cả hai càng lúc càng lùi về sau rồi ngã bệt xuống ghế salon.
- Lão phu là Hộ Quốc Đấu La - Trình Cương của đế quốc Tinh La, ta hỏi ngươi, hôm qua ngươi làm cách nào chiến thắng học viện Chính Thiên, kỹ năng ngươi sử dụng lúc cuối cùng là gì?
Nghe hắn nói đến đây, Hoắc Vũ Hạo mới giật mình hiểu ra. Hắn tuy không phải người thông minh tuyệt đỉnh nhưng sau khi dung hợp với Thiên Mộng Băng Tằm, hắn dần dần biết được nhiều chuyện hơn. Hắn đoán, có lẽ ông lão này đã cảm nhận được hơi thở của Băng Đế nên theo ý của lão, có lẽ lão nghĩ hắn là Hồn Thú mười vạn năm hóa thân thành.