Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chương 250 : Băng Giá trong Nóng Bỏng, Thiên Đế Chùy (Thượng)
Ngày đăng: 11:56 30/04/20
Phá vỡ Tinh Chi Thủ Hộ, đồng thời cũng đập tan chiếc lồng giam với lực phòng ngự tuyệt đối, hai hành động này nối tiếp nhau khiến cục diện hoàn toàn thay đổi và tan rã luôn chiến lược lẫn chiến thuật của phía học viện Tinh La.
Đái Thược Hành nghĩ đến đây liền chạy về phía Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông định đỡ hai người dậy.
Đúng lúc này, một đôi tay xuất hiện trước mặt hắn, Bối Bối mỉm cười xuất hiện nói:
- Học trưởng, để ta làm cho.
Đái Thược Hành thoáng lặng người, hàn ý trong đầu cũng tan biến, nhất thời hắn hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn gật đầu một cái rồi lui về sau nửa bước.
- Đưa ta.
Một đôi tay nóng rực đột nhiên vươn đến tóm lấy Hoắc Vũ Hạo đang được Bối Bối dìu dậy, sau đó cả người chợt lóe một cái, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Từ Tam Thạch đứng bên cạnh Bối Bối trông thấy mà giật giật khóe miệng, thở dài một tiếng nói:
- Ta đồng cảm với Vũ Hạo, có điều, ta cũng muốn cảm tạ hắn, từ ngày có hắn, Tiểu Đào tỷ không có tìm ta gây phiền phức nữa...
- Vòng Bán Kết, trận đầu tiên, Đoàn Chiến, học viện Sử Lai Khắc thắng học viện Tinh La.
Thiên Sát Đấu La không chút tức giận, lạnh lùng thông báo kết quả.
Bên phía học viện Sử Lai Khắc, Bối Bối và Từ Tam Thạch đều mang vết thương với mức độ không giống nhau, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông bị thoát lực ngất xỉu, ai bảo tu vi của bọn chúng thấp quá làm gì? Mã Tiểu Đào sau khi sử dụng Tà Hỏa đã bị cắn trả, được Lăng Lạc Thần trợ giúp áp chế một chút nhưng vẫn chưa thể khôi phục hoàn toàn, cho nên vừa thanh tỉnh lại liền lập tức cướp lấy Hoắc Vũ Hạo.
Cô lay mạnh Hoắc Vũ Hạo rồi nói với giọng khàn khàn có chút run rẩy:
- Mau tỉnh lại, lúc này ngươi không thể ngủ.
Hoắc Vũ Hạo vì tiêu hao Hồn Lực quá độ, hơn nữa bản thân vừa sử dụng đến hai cái Vũ Hồn dung hợp kỹ nên mới hôn mê, làm sao chỉ lay động mà tỉnh dậy được. Nhưng tình huống của Mã Tiểu Đào lúc này không ổn một chút nào.
Lần trước Hoắc Vũ Hạo sử dụng Cực Hạn Chi Băng đã giúp cô áp chế Tà Hỏa đến một mức cực thấp rồi, bất kể là tu luyện hay chiến đấu đều có thể thẳng tay mà làm, điều này khiến vết thương trong lòng cô được xoa dịu rất nhiều. Nhất là Hoắc Vũ Hạo lúc nào cũng ở gần cô, cô đã quên mất chuyện phải thường xuyên khống chế Tà Hỏa.
Gần đây, tuy cô cảm nhận được Tà Hỏa trong người mình đã muốn bùng phát rồi nhưng cô vẫn không nôn nóng đi tìm Hoắc Vũ Hạo, cô định sau khi cuộc thi này chấm dứt mới tìm hắn xử lý chuyện ấy.
Có điều trong trận đấu hôm nay, cô chủ động kích phát Tà Hỏa để tăng phúc cho ngọn lửa Phượng Hoàng, trong tình huống vậy, cô không thể nào áp chế nổi nữa. Vũ hồn nguyên tố Băng của Lăng Lạc Thần tuy không yếu nhưng tu vi của cô thấp hơn Mã Tiểu Đào rất nhiều, hai vũ hồn của hai người cũng có khoảng cách chênh lệch không nhỏ. Cho nên, Mã Tiểu Đào mới muốn nhanh về tửu điếm áp chế Tà Hỏa trong người mình.
Cũng may cơ thể Hoắc Vũ Hạo có Hồn Cốt của Băng Bích Đế Hoàng Hạt nên lúc này tỏa ra hơi lạnh buốt giá, nhờ vậy Mã Tiểu Đào mới tỉnh táo được một chút. Có điều, lúc này hai người dán chặt vào nhau, cô không có thời gian để ý đến ngọn núi nho nhỏ trước ngực đã bị ép đến biến dạng.
Làm sao? Làm sao bây giờ? Sao nó vẫn chưa tỉnh lại.
Mã Tiểu Đào vội vàng nắm lấy Hoắc Vũ Hạo, Tà Hỏa trong người cô cuồn cuộn dâng lên, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, đấy cũng là dấu hiệu cho thấy cô không thể khống chế nó nổi nữa. Mà một khi cố phát điên, Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm còn nằm ở khu vực đông dân cư thế này, không biết có bao nhiêu người vô tội sẽ chết trong tay cô đây?