Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chương 277 : Tuyệt học Đường Môn (Hạ)
Ngày đăng: 11:56 30/04/20
Có điều, trong lòng nghĩ thế nhưng hắn vẫn không chút nào khinh thường mà ứng đối. Tay phải hắn nhấc lên, chuôi Lôi Đình Hồn Đạo Kiếm từng dùng khi đối mặt với Khương Bằng liền xuất hiện trên tay.
Một đạo lôi điện trong nháy mắt oánh ra, hóa thành một chiến roi điện đánh về phía quả cầu kim loại.
Lôi Điện có sức hấp dẫn tự nhiên với kim loại, hắn sẽ không để cho quả cầu kim loại này lại gần, ở khoảng cách này dù có nổ mạnh cũng sẽ không ảnh hưởng đến hắn, huống chi ngay lúc chém ra một kiếm này hắn đồng lời lại lui nhanh về sau. Ngoài ra, tay kia hắn cũng chuẩn bị bắn ra pháo thứ tư. Bối Bối tuy né tránh rất xảo diệu nhưng thực tế thì Mễ Già cũng không hề sợ bị hắn cận thân, hơn nữa hắn cũng nhìn ra được rằng Bối Bối né được ba pháo của mình cũng có chút miễn cưỡng. Pháo thứ tư của hắn liền oanh về phía mặt đất mà Bối Bối vọt tới, không hề chậm trễ.
Chiến thuật tiếp theo đã thành hình trong đầu Mễ Già, có điều hắn không ngờ được rằng khỏa kim cầu bị Lôi Đình hồn đạo kiến đánh trúng sẽ mang cho mình phiền toái như thế nào.
Bùm!
trong nháy mắt kim cầu bị lôi điện bổ trúng liền nổ bung ra.
So với tiếng nổ của đạn pháo hồn đạo pháo phát ra, tiếng nổ của nó đúng là nhỏ bé không đáng kể, chỉ như một quả dưa hấu bị ném phá vậy, chẳng làm cho người ta chú ý đến mấy.
Nhưng ngay lúc nó nổ tung ra, một cỗ sương mù mang theo vị ngọt liền tản ra trong không trung. Lôi điện xẹt qua chỉ làm cho nó tản ra một chút mà thôi.
Có độc?
Đây là phản ứng đầu tiên của Mễ Già, hắn cũng không thẹn là Hoàng gia Hồn Đạo Sư tinh anh của Học viện Nhật Nguyệt, cảm thấy không đúng thì ngay lập tức một tầng hồn đạo hộ tráo liền sáng lên trên người hắn.
Hắn là cấp năm Hồn Đạo Sư, tự nhiên vòng bảo hộ cũng là cấp năm. Tuy cái này không thể ngăn cản được công kích của cường giả như Mã Tiểu Đào, cũng không thể so với Huyền Vũ hàng lâm mà Từ Tam Thạch thi triển, thế nhưng Hồn Vương thông thường muốn phá vỡ được cũng phải tốn không ít công phu.
Theo như hắn nghĩ, phòng ngự của mình như thế đã ổn rồi, một chiêu này của đối thủ độc khí có chút cao minh, nhưng cùng lắm chỉ làm cho công kích của mình chậm đi một chút mà thôi, không có tác dụng gì lớn lắm.
Có điều, chỉ có mỗi độc khí thôi sao?
Từng tiếng "xèo xèo" rất nhỏ vang lên, với thời tiết âm u không có mấy ánh mặt trời như thế này, Mễ Già mơ hồn chứng kiến một bóng đen lóe lên, tiếng xèo xèo kia là vang lên từ Hồn Đạo Hộ Tráo của mình. Nguồn truyện: Truyện FULL
Sau đấy, hắn cảm thấy người tê dại một cái, cứ như bị cái gì châm trúng vậy, thân thể cứng lại. Bi kịch nhất chính là đạn pháo của Xúc Phát Thức Định Thì Hồn Đạo Pháo vừa bay ra khỏi nòng sung thế quái nào lại dừng trước mặt hắn.
Sao thế được? Tiêu rồi!!!
Hai ý niệm xuất hiện cơ hồ cùng một lúc trong đầu Mễ Già, hắn vạn lần không ngờ rằng sẽ gặp tình huống như thế này, thậm chí hắn còn không biết Bối Bối sử dụng thủ đoạn gì.
Nhưng ngay một khắc này, một đạo ánh sáng từ trên trời giáng xuống, đem thân thể hắn bao phủ ở bên trong. Ngay lúc đó, đạn pháo của Xúc Phát Thức Định Thì Hồn Đạo Pháo liền nổ mạnh, phát ra ánh sáng chói mắt.
Sắc mặt Mễ Già liền trở nên trắng bệch, ánh mắt dại ra, da đầu run lên, sau lưng mồ hôi ướt đẫm. Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng rằng nếu đạo ánh sáng này đến muộn dù chỉ một giây thôi, lúc hắn chưa kịp phản ứng, thì hắn đã bị vụ nổ nuốt chửng rồi. Lúc đấy, hắn cũng theo bước các bằng hữu của mình, ngắm củ tỏi từ dưới đất, không có khi không còn xác mà ngắm nữa ấy. Có thể nói rằng đấy là sinh tử trong nháy mắt.
Xuất thủ cứu hắn không phải ai khác ngoài Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự.
Tình huống trước đó đã khiến cho vị Phong Hào Đấu La này không dám khinh thường chút nào, toàn bộ Hồn Kỹ của hắn đã dồn vào bàn tay chuẩn bị thi triển kỹ năng phòng ngự, vừa thấy có chuyện không đúng, liền bảo hộ Mễ Già đang bị công kích.
Trên mặt Bối Bối toát ra vẻ đáng tiếc, lẩm bẩm: "Xem ra vẫn là ca ca mạnh hơn. Hắn ném nhiều trứng như thế cũng chẳng bằng một cái của ca!"
Ánh sáng chầm chậm thu liễm, đúng lúc này trên bầu trời vang lên một tiếng sấm, làm cho không khí lại càng thêm âm u.
Có điều không khí có âm u đến mấy cũng không bằng tâm tình của Nhật Nguyệt chiến đội lúc này.
Tuy Lôi Đình Long Thủ có thể tập trung vào đối thủ, nhưng không có tác dụng truy tung thân thể của đối thủ, nên nhanh chóng đụng vào vòng bảo vệ của sân đấu nổ ầm ầm.
Hàng vạn hàng nghìn lôi điện bùng nổ, trên vòng bảo hộ liền hình thành một quang cầu lôi bạo có đường kính hơn ba thước, duy trì một lúc sau mới dần dần biến mất.
Mà Mộng Hồng Trần lúc này cũng không nhúc nhích, cũng không tiếp tục chủ động công kích, nàng chỉ nhìn về Bối Bối phía xa xa trên sàn đấu.
Bối Bối đứng đó, ánh mắt như dại ra, trong mắt còn mang đầy vẻ khó tin, rồi dần dần ánh mắt trở nên ảm đạm.
- Bùm....
Thân thể Bối Bối thẳng tắp ngã ngược ra phía sau, nằm trên sân đấu, cho dù thân thể đập vào sàn đấu theo quán tính bật ngược lên một chút, hắn cũng không có chút động đậy nào.
Giờ khắc này, không chỉ khán giả mắt trợn to mồm há hốc, mà ngay cả Sử Lai Khắc chiến đội ai ai cũng đứng dậy, trên mặt cả đám đều tràn ngập thần sắc khó tin.
Làm sao có thể? Điều này sao có thể xảy ra? Rõ ràng là Lôi Đình Long Thủ của Bối Bối đã đánh tan công kích của đối phương. Tại sao chưa hề tiếp xúc với đối phương, lại ngã bổ ra không dậy nổi?
Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Trên sân đấu, Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự cũng dại ra, bởi vì hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra với, từ góc độ nào xem xét thì cũng không tìm ra lý do làm Bối Bối ngã xuống.
Nhưng hắn lại thật sự ngã xuống, điều này có nghĩa là Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư đã chiến thắng.
Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự dùng Hồn Lực nhẹ nhàng nâng thân thể Bối Bối bay đến trước mặt của các thành viên chiến đội Sử Lai Khắc, Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng bước lên phía trước tiếp đón thân thể đại sư huynh của mình. Hắn phát hiện sắc mặt của Bối Bối tái nhợt, hơi thở mỏng manh vô cùng, khí cơ tánh mạng như bị phong kín. Đáng sợ nhất chính là màu da của Bối Bối từ từ biến thành trắng, giống như màu trắng trên người Mộng Hồng Trần, nhưng không hề mang vẻ trong suốt của nàng ta.
Mộng Hồng Trần chậm rãi đi đến trung tâm của sàn đấu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía chiến đội Sử Lai Khắc, tay phải nâng lên, ngón trỏ chỉ thẳng vào mọi người trong khu chờ chiến, lạnh lùng nói:
- Kế tiếp!
Lăng Lạc Thần chậm rãi vươn thẳng người, người thứ ba lên sàn đấu của chiến đội Sử Lai Khắc chính là nàng.
Đột nhiên, Vương Ngôn và Hoắc Vũ Hạo hầu như là đồng thời la lên:
- Ta biết Vũ Hồn của nàng ta là gì!
- Ta nhớ ra rồi!
Câu trước là của Hoắc Vũ Hạo, còn câu sau là từ Vương Ngôn, phán đoán của Hoắc Vũ Hạo đến từ Băng Bích Đế Hoàng Hạt vừa lên tiếng trong đầu hắn, còn phán đoán của Vương Ngôn đến từ tri thức sách vở hắn đọc được.
Hai người liếc nhau, gần như cùng nói:
- Vũ Hồn của nàng ta là...