Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 289 : Vũ Hồn dung hợp, Quyến Luyến Hồng Trần (Thượng)

Ngày đăng: 11:56 30/04/20


Một tiếng nổ chói tai vang vọng khắp toàn trường, luồng sáng ánh kim kia nháy mắt va chạm với hàng loạt tia kiếm của Mộng Hồng Trần, sau đó nổ tung, hóa thành vô số tia sáng nồng đậm hơi thở quang minh.

Điệp Thần Trảm, Hồn Kỹ thứ ba của Vương Đông.

Hồn Kỹ này bình thường rất ít khi Vương Ngôn sử dụng, không phải vì uy lực của nó tầm thường. Mà ngược lại, Hồn Hoàn thứ hai của Vương Đông là Hồn Hoàn cấp bậc ngàn năm, nói cách khác, thực tế hồn kỹ thứ ba của hắn đã tương đương với hồn kỹ thứ tư của Mộng Hồng Trần. Cộng thêm sự trợ giúp từ Hạo Đông Lực, một kích này tuy không thể so được với đòn tấn công từ cường giả bậc Hồn Vương nhưng cũng cực kỳ mạnh mẽ rồi.

Tuy vậy, chỉ đơn giản với kỹ năng này mà muốn chiến thắng Mộng Hồng Trần dĩ nhiên là không có khả năng nhưng nếu dùng nó để tranh thủ chút thời gian thì dư sức qua cầu.

Từng đạo ánh sáng dày đặc nháy mắt bùng nổ, hàng trăm tia sáng cùng hợp lại hệt như một nụ hồng xòe cánh nở hoa, sau đó dần nhân rộng lên thành vô số đóa hoa, hơi thở quang mình mang theo hương vị ánh mặt trời phủ xuống khắp nơi.

Đối mặt với đòn công kích này, Mộng Hồng Trần đã bắt đầu luống cuống tay chân. Dù sao, cô đã không còn bộ áo giáp phòng ngự, nếu chẳng may bị hàng loạt tia sáng này đánh trúng chắc chắn sẽ bị thương nặng. Nếu như là lúc đầu, cô nhất định sẽ không mấy bận tâm mà quyết định cứng đối cứng. Nhưng hiện giờ, không thể được nữa.

Đây là trận chung kết, cũng có thể xem là trận đấu cuối cùng quyết định thắng bại, làm sao cô có thể làm bừa được? Hơn nữa, trong nội tâm cô, tiềm thức cô chẳng hiểu tại sao lại cho rằng Vương Đông rất mạnh, có thể nó đã bị yếu tố tình cảm chi phối, căn bản, bất cứ cô gái nào cũng nghĩ rằng người mình thầm mến là một người cực kỳ mạnh mẽ.

Bởi vậy, nháy mắt khi Mộng Hồng Trần chuẩn bị đỡ lấy Điệp Thần Trảm đã tăng lực vung kiếm không bỏ sót bất cứ kẽ hở nào, toàn bộ phương hướng đều bị ngăn cản. Mỗi kiếm vung lên đều tỏa ra một lượng lớn kịch độc Chu Tình Băng Thiềm. Chỉ cần độc tố có thể phát huy tác dụng thì trận chiến này sẽ lập tức kết thúc.

Cũng ngay lúc này, một cảm giác sợ hãi khó thể hình dung chợt xuất hiện khiến cô không thể kềm được mà run rẩy cả người.

Áp lực đến từ bên trong, hoặc nói đúng hơn, là đến từ chính lực lượng căn nguyên của cô, Vũ Hồn.

Một ảo ảnh lặng lẽ xuất hiện không chút tiếng động sau lưng Vương Đông. Ảo ảnh trong suốt nhưng cả người nó lại tỏa ra hơi thở lạnh như băng, cái đuôi màu xanh biếc nhọn hoắt đầy u ám. Càng khủng bố hơn là tận sâu trong linh hồn cô càng lúc càng bị áp lực đè nặng, khiến động tác của cô chậm chạp đi thấy rõ.
Đúng vậy, khi vừa mới lên sàn đấu, cả hắn và Mộng Hồng Trần đều không quá xem trọng trận đấu này, nhưng hiện giờ, hai anh em bọn họ phải công nhận một sự thật, bọn họ đã sai.

Hai thiếu niên trước mặt, không thể đánh giá bằng cấp độ hồn lực như hồn sư bình thường.

Cũng giống như Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, hai người anh ý thế nào thì anh em Tiếu Hồng Trần, Mộng Hồng Trần cũng không kém. Bọn họ cùng trưởng thành, cùng phối hợp chiến đấu và tu luyện, bọn họ hiểu nhau cũng không thua hai người Hoắc Vũ Hạo chút nào.

Một tầng ánh sáng màu đỏ sậm lóe lên từ ngực Mộng Hồng Trần, sau đó, một màn sương mù từ người cô bùng phát, rồi lại thu ngược trở về hóa giải tác dụng của Vĩnh Đông Chi Vực. Mặc dù trong quá trình này, cơ thể cô không ngừng run rẩy nhưng ít nhất hiện nay cô không còn bị đóng băng nữa.

Vĩnh Đông Chi Vực đã được Hoắc Vũ Hạo sử dụng rất nhiều lần, thậm chí còn sử dụng trên người cường giả bậc Hồn Vương. Nhưng lần đầu tiên có người có thể hóa giải nó nhanh như vậy.

Ngoại trừ chênh lệch tu vi, có lẽ còn nhờ sự trợ giúp rất lớn từ thuộc tính hỏa trong Chu Tình Băng Thiềm nữa.

Hoắc Vũ Hạo tuy bất ngờ nhưng rất nhanh đã có đáp án, khó trách ban nãy dưới áp lực của Cực Hạn Chi Băng, Chu Tình Băng Thiềm của Mộng Hồng Trần cũng không bị ảnh hưởng nhiều, haiz, nếu mình và cô ta ở cùng cấp bậc Hồn Vương, cô ta làm sao có thể dễ dàng phá vỡ Vĩnh Đông Chi Vực như vậy.

Ở thời điểm này, song phương dường như lại trở về thời điểm ban đầu, Tiếu Hồng Trần tấn công, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông hợp lực phản kích.