Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 30 : Lão sư quái vật (3)

Ngày đăng: 11:53 30/04/20


Lúc này trong phòng đã đầy người, có lẽ Hoắc Vũ Hạo là người đến cuối cùng, bởi vì chổ trống còn rất ít, hắn vất vả lắm mới tìm được chổ ngồi xuống, bên cạnh là một tiểu cô nương xinh xắn. Chẳng qua tiểu cô nương này cũng giống với Vương Đông khi mới gặp hắn lần đầu, vẻ mặt kiêu ngạo, ngẩng đầu không thèm liếc mắt nhìn hắn.

Ngồi xuống rồi hắn mới có cơ hội quan sát mọi thứ xung quanh. Phòng học rất lớn, xung quanh có khoảng trăm đệ tử, theo quy chế ban đầu là một ngàn ngươi, vậy có lẽ tân sinh có đến mười ban.

Hắn rất nhanh đã thấy Vương Đông vì thực sự tên kia rất anh tuấn. Bên cạnh hắn đều là nữ hài tử, ai ai đều xinh xắn đáng yêu, không thua kém nữ hài tử ngồi cạnh hắn chút nào. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đúng lúc này, một lão phụ nhân bước vào phòng học, lão phụ nhân này mặc trường bào màu trắng,tóc bạc da mồi, mái tóc hoa râm được búi chặc trên đỉnh đầu, dáng người trung bình. Điểm kỳ lạ là đôi mắt của bà sáng ngời, tinh quang quét khắp tứ phía.

Hoắc Vũ Hạo có Vũ Hồn Linh Mâu nên đặc biệt nhạy cảm với những chuyện này, hắn rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của bà ấy ẩn chứa uy áp tinh thần rất lớn.

Thấy lão phụ nhân này bước vào, trong phòng nhất thời yên lặng lại, tất cả đều nhìn chằm chằm vào bục giảng.

Lão phụ nhân đứng trên bục giảng, ánh mắt liếc từ trái sang phải, mỗi người trong phòng bị ánh mắt bà nhìn đến đều có cảm giác có một áp lực vô hình xuất hiện trong lòng.

- Ta là Chu Y, chủ nhiệm của các ngươi năm nay. Ta không biết có bao nhiêu người trong các ngươi có thể trụ được hết năm nay, nhưng ta có thể nói, trong lớp của ta, phế vật không có khả năng tồn tại. Ta chỉ đào tạo quái vật chứ không phải là thứ ngu xuẩn.

Nghe xong lời nói khó nghe này của Chu lão sư, không ít đệ tử tỏ ra bất mãn, những người muốn thông qua sát hạch trở thành đệ tử của Sử Lai Khắc học viện không ai không là tinh anh, đều là những nhân tài nổi bật trong bạn đồng trang lứa. Vậy mà Chu lão sư này lại gọi bọn họ là phế vật, là ngu xuẩn.

Riêng Hoắc Vũ Hạo khi nghe lời này của Chu lão sư không có chút bất ngờ nào, đại sư huynh từng nói với hắn, vị lão sư này rất nghiêm rắc, tính tình cũng không tốt nhưng lại là người có bản lãnh thật sự.

- Từ ngày báo danh đến nay, ai đã từng đánh nhau trong này, đứng dậy.

Chu lão sư đột nhiên nói một câu làm cả lớp giật mình khiếp sợ.
Vương Đông vừa định lên tiếng thì Hoắc Vũ Hạo đã cướp lời:

- Thưa lão sư, hai người chúng ta là bạn cùng phòng, vì có chút mâu thuẩn mà gây nên xung đột.

Chu Y dường như có chút hứng thú, hỏi tiếp:

- Ồ! Lại còn là bạn cùng phòng. Đánh rất tốt, bạn cùng phòng đánh nhau là cực tốt, như vậy mới có cạnh tranh, có thể cùng nhau tiến bộ.

Đứng trước mặt Chu Y, dù là Hoắc Vũ Hạo hay Vương Đông đều không khỏi lạnh cả người, mồi hôi ướt đẫm cả tay. Vị giáo sư này thật ngang ngược, không giống những lão sư bình thường a! Thế nên phương pháp giảng dạy cũng không giống ai. Không hổ là lão sư quái vật.

Trên mặt Chu Y hiện ra một nụ cười mà so với khóc còn khó coi hơn gấp mấy lần.

- Đánh nhau là tốt, nhưng ta không thích học sinh của mình đánh nhau. Nhớ rõ, lần sau có muốn đánh phải đánh người ban khác. Nội quy của Sử Lai Khắc cũng không phải là nghiêm ngặt lắm, đấy cũng là vì muốn mỗi học viên đều có thể bộc lộ cá tính riêng của mình. Đối với những chuyện đánh nhau thế này thì đa phần đều xem như không thấy. Nhưng có một chút hạn chế, để ta nói rõ cho các ngươi luôn. Đệ tử cấp cao không thể chủ động khiêu khích hoặc công kích đệ tử cấp thấp, một khi bị phát hiện lâp tức khai trừ. Nhưng đệ tử cấp thấp lại có thể khiêu chiến với đệ tử cấp cao, tuy nhiên phải có một lão sư ở bên cạnh quan sát để chứng tỏ các ngươi không bị người lớp trên bắt nạt. Còn cùng cấp thì có thể thoải mái đánh nhau miễn không chết người là được. Chiến đấu chính là phương pháp ngắn nhất để gia tăng thực lực.

- Khi các ngươi lên năm hai có thể vào Đấu Hồn Khu so đấu. Nếu thắng sẽ được học viện thưởng tiền. Bất quá, giờ thì các ngươi cũng xuống dưới chạy bộ đi.

Vương Đông giật mình hỏi.

- Lão sư, ngài không phải nói hai người chúng ta không phải đi sao?