Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 301 : Sử Lai Khắc Thất Quái (Trung)

Ngày đăng: 11:57 30/04/20




"Các con, biểu hiện lần này của các con đã vượt xa yêu cầu của ta. Nên phần thưởng này là do bản thân các con phấn đấu mà có được. Nhưng các con phải nhớ kỹ, thành tựu trước mắt không phải là cả đời, hơn nữa cũng vì các con đã có danh hiệu Sử Lai Khắc Thất Quái này nên trách nhiệm trên vai các con vì phần vinh quang ấy mà nặng thêm rất nhiều. Bối Bối, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Hòa Thái Đầu. Tu vi của các con đã đến bậc Hồn Tông, ta hi vọng các con hết năm học này có thể thông qua sát hạch trở thành đệ tử nội viện. Độ khó của kỳ sát hạch vẫn giữ nguyên không thay đổi.



Bốn người vừa được nhắc tên liền liếc mắt nhìn nhau, cả bốn vừa nhận được nhiệm vụ đều vô cùng lo lắng, sát hạch nội viện nào phải chuyện tầm thường, không biết đã có biết bao đệ tử vị vướng lại ở nơi đây không thể tiến thêm được, đấy là lý do tại sao số lượng đệ tử nội viện lại ít đến thế. Thế mà cả nhóm phải tham gia sát hạch sớm hơn thời hạn, nói bọn họ không lo lắng chắc chắn là chuyện không thể.



Giọng nói già nua tiếp tục vang lên.



- Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông, Tiêu Tiêu, ba con tạm thời ở lại đảo Hải Thần theo lão phu tu luyện chốc lát. Khi nào lão phu cảm thấy được thì các con có thể trở về ngoại viện. Bối Bối, Từ Tam Thạch sẽ do Huyền Tử chỉ bảo, Thái Mị dạy Giang Nam Nam, Lâm Nhi, Đa Đa, Phàm Vũ, ba ngươi chuyên tâm bồi dưỡng Hòa Thái Đầu.



- Nếu trong bốn đứa nó có người không thông qua sát hạch thì lão sư của nó cũng sẽ bị trừng phạt.



Giọng nói già nua kia tuy hết sức ôn hòa và hiền từ nhưng lại khiến người nghe tin tưởng và nghe theo một cách vô điều kiện. Tất cả các trưởng lão và bốn vị viện trưởng đồng loại đứng dậy, cung kính hành lễ với Mục lão đang nửa nằm nửa ngồi.



- Tan họp.



Giọng của Mục lão dường như lại càng thêm bình thản.



Các vị trưởng lão gần như đồng loạt biến mất, cả nhóm Sử Lai Khắc Thất Quái vừa mới nhậm chức thậm chí không kịp nhìn thấy rõ hành động của bọn họ.



Huyền lão, bốn vị viện trưởng và Phàm Vũ vẫn còn ở lại.



- Các ngươi cũng đi đi, ba người Hoắc Vũ Hạo ở lại.



Mục lão phất tay.



- Dạ.



Ngôn Thiểu Triết cung kính nói, sau đó cùng mọi người lặng lẽ ra về. Bối Bối và Hòa Thái Đầu đỡ lấy Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam. Khi bốn người đi lướt ngang ba người Hoắc Vũ Hạo đều gật đầu với ánh mắt đầy cổ vũ.




- Dạ, cám ơn ngài, tiền bối.



Mục lão mỉm cười nói:



- Ta họ Mục, con có thể gọi ta là Mục lão.



- Dạ, Mục lão.



Hoắc Vũ Hạo lập tức đáp nhưng không hề vội vã rời đi.



- Mục lão có cần con đỡ ngài về chỗ nghỉ ngơi không?



Mục lão giật mình nhìn hắn, từ ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo, lão nhìn thấy rõ ràng sự chân thành tự nhiên không hề có chút giả tạo lấy lòng.



Mục lão vỗ nhẹ vào đôi tay của Hoắc Vũ Hạo đang đỡ mình, mỉm cười nói:



- Ta tự đi được, con đi đi. Lần bế quan này rất quan trọng với các con. Nhớ thả lỏng mình, nhìn lại tất cả những gì mình đã trải qua và tu luyện. Ta tin con sẽ có thu hoạch.



- Dạ.



Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới buông tay ra, đồng thời đi về phía mình được chỉ dẫn, trước khi rẽ vào lối thứ nhất còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Mục lão. Mà khi ấy đúng lúc Mục lão cũng đang nhìn hắn, Hoắc Vũ Hạo không biết lần quay đầu này của mình đã làm Mục lão hoàn toàn tin chắc lời hắn nói ban nãy không phải giả dối.



Vương Đông là người đầu tiên bước vào phòng.



Cửa phòng được làm bằng gỗ, dường như cũng là loại gỗ từ Hoàng Kim thụ như Mục lão vừa nhắc đến ban nãy. Hắn đưa tay đẩy cửa, cửa phòng dường như chỉ khép hờ, với lực đẩy nhẹ nhàng của hắn, cánh cửa đã bật mở.