Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 520 : Đối trận! Nhật Nguyệt chiến đội

Ngày đăng: 12:00 30/04/20


Lúc này, sau khi Hòa Thái Đầu chạm tay vào trong cái bình sữa này của Hoắc Vũ Hạo, cảm giác đầu tiên chính là cân đối. Một cảm giác cân đối khó có thể hình dung được. Phảng phất cái này căn bản không phải một hồn đạo khí, mà là một khối kim khí, tính chất, mật độ của nó giống kim khí như đúc.

Mỗi một vị trí của bình sữa, đều cho tay của hắn cảm giác giống nhau, cho dù là sức nặng hay là những thứ khác, cũng là như thế. Cảm giác như vậy thật sự là quá kỳ lạ. Khi so sánh với cái bình sữa này của Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu nhìn lại cái của mình, cho dù vẻ ngoài không kém bao nhiêu, nhưng khác biệt nhau về sự cân đối.

"Tiểu..., Nhị đệ, cái bình sữa cấp ba này, không phải là cấp bốn, nhưng hơn hẳn cấp bốn nha!" Hòa Thái Đầu không khỏi thở dài nói.

Hoắc Vũ Hạo cười ha hả một tiếng, nói: "Cảm giác ban nãy rất tốt. Xem ra, không khí khẩn trương mà đại tái này mang lại dễ dàng làm ta tập trung tinh thần hơn." Bên cạnh còn có người ngoài, dĩ nhiên hắn không thể nói đây là lần đầu tiên hắn thử đem tinh thần lực Hữu Hình Vô Chất hoàn toàn dung nhập vào toàn thân trong khi chế luyện.

Hòa Thái Đầu vẫy tay một cái, kêu trọng tài ở phía sau lên, đưa qua tác phẩm của mình và Hoắc Vũ Hạo.

Hai người trọng tài chia ra cầm lấy hai bình sữa của bọn họ, nói: "Xin hai vị chờ một chút, chúng ta cần mời trọng tài trưởng đến để giám sát thí nghiệm, sau khi hoàn thành, mới có thể xác định thành tích của các ngươi."

Hoắc Vũ Hạo phất tay một cái, để cho bọn họ đi. Huynh đệ hai người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt cũng toát ra nụ cười thản nhiên.

Không biết tại sao, hôm nay Hoắc Vũ Hạo cảm thấy ánh mắt của Hòa Thái Đầu đặc biệt sáng ngời, có lẽ là bởi vì Hồn Đạo Sư đại tái mới là thứ mà hắn thật sự thích. Thậm chí hắn có thể cảm giác được trên người Nhị sư huynh tản mát ra hơi thở phấn khởi.

Rất nhanh, Thần An đã đi tới. Trong tay cầm lấy hai cái bình sữa của Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu, giờ này khắc này, sắc mặt của hắn hoàn toàn khiếp sợ. Đi tới trước mặt Hoắc Vũ Hạo, thấp giọng nói: "Đây là tác phẩm của ngài?" Hắn đưa ra cái bình sữa mà Hoắc Vũ Hạo luyện chế ra.

Hoắc Vũ Hạo nhận lấy bình sữa, gật đầu.

Thần An hít sâu một cái, trong mắt tràn đầy kính ý, "Quá hoàn mỹ." Lúc này sự kính nể của hắn hoàn toàn phát ra từ nội tâm, lần đầu tiên thể hiện ra không phải là sự cung kính như khi Hoắc Vũ Hạo thể hiện ra năng lực cường đại của Hồn Sư.

Hoắc Vũ Hạo khẽ mỉm cười, nói: "Vậy chúng ta có thể thông qua khảo hạch hay không?"

"Dĩ nhiên." Thần An không chút do dự nói. " Khi thấy qua kiệt tác này của ngài, ta càng ngày càng có lòng tin ngài sẽ đại biểu Tịch Thủy Minh chúng ta đi xuất chiến. Nhưng cái bình sữa này của ngài ta sẽ không giao cho cấp trên. Đây là bí mật bất truyền của Minh Đức Đường, ngài không có lắp ráp trang bị tự hủy sao."

Hoắc Vũ Hạo ngạo nghễ nói: "Nếu như tăng thêm trang bị tự hủy, nó sẽ không còn hoàn mỹ. Ngươi nói đúng không? Tặng cho ngươi vậy. Nếu như sau này nó xảy ra vấn đề gì, cũng là câu hỏi của chính bản thân ngươi."

"Tặng, tặng cho ta?" Thần An thất kinh, mặc dù hắn biết trong tay mình chỉ là một bình sữa cấp ba, nhưng mới vừa rồi hắn đã thử qua, cho dù một bình sữa cấp bốn cũng không chịu tải được nhiều hồn lực hơn nó. Lấy kết cấu của bình sữa cấp ba hoàn thành công dụng của bình sữa cấp bốn. Đây quả thực là điều thần kỳ. Càng làm hắn rung động chính là trong bình sữa có hệ thống phong kín.

Không sai, Hoắc Vũ Hạo chế tạo ra một cái bình sữa phong kín, cũng bởi vì vậy, hắn hoàn thành nhiều hơn hai cái phong kín trận pháp so với Hòa Thái Đầu, hơn nữa dựa theo vị trí và khoảng cách đặc thù, dựa vào cảm giác kinh người lắp ráp nó vào trong đó một cách thật hoàn mỹ. Để cho độ phong kín trong bình sữa đạt tới mức tốt nhất.

Giá tiền của một cái bình sữa như vậy mặc dù không rẻ, nhưng cũng không đủ để khiến cho Thần An biến sắc, làm hắn biến sắc chính là bởi vì kỹ thuật. Hoắc Vũ Hạo không lưu lại bất kỳ phong ấn hay là trang bị tự hủy nào ở trên cái bình sữa này. Nói cách khác, hắn hoàn toàn có thể thông qua tháo dỡ và nghiên cứu để học tập phương pháp chế luyện bình sữa này của Hoắc Vũ Hạo. Đối với Thần An mà nói, phần đại lễ này không thể dùng kim tiền để tính được.

Hoắc Vũ Hạo nhàn nhạt nói: "Cho huynh đệ chúng ta cái chứng minh tư cách được tiến vào vòng tiếp theo. Chúng ta phải đi về rồi."

Thần An hít sâu một cái, ánh mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo ngoại trừ cung kính, đã có thêm một thứ gì đó.

"Đại ân không cách nào cảm tạ. Ngài yên tâm, tất cả chuyện mà ngài yêu cầu, tiểu nhân nhất định toàn lực đi làm."

Hoắc Vũ Hạo khoát tay, nói: "Ở trong phạm vi chức quyền của ngươi, chuẩn bị cho ta nhiều kim loại hiếm hơn một chút là được rồi. Ta có thể dùng tiền để mua. Ngươi cũng biết nhu cầu về kim loại hiếm của Hồn Đạo Sư chúng ta là bao nhiêu mà. Không đủ kim loại hiếm, cũng rất khó khăn khi làm thí nghiệm. Mà bình thường chúng ta lại không thể đi lại quá nhiều ở bên ngoài."

"Vâng, vâng, tiểu nhân nhất định giúp ngài thu thập các loại kim loại hiếm." Thần An không chút do dự đáp ứng.

Hoắc Vũ Hạo khoát tay, đem những phần kim loại hiếm còn lại dùng để chế luyện thu vào trong Tinh Quang Ngọc Bích trữ vật giới chỉ của mình, lấy thêm chứng minh tư cách vào vòng tiếp theo từ Thần An, lúc này mới để Hòa Thái Đầu đẩy hắn xuống sân thi đấu.

Hòa Thái Đầu cũng không khách khí, cũng thu tất cả kim loại hiếm trên bàn của hắn vào trong trữ vật hồn đạo khí.

Rời khỏi đại sảnh màu vàng, Hoắc Vũ Hạo thấp giọng nói mấy câu gì đó với Thần An, lúc này mới cùng Vương Đông Nhi và Nana rời khỏi Thanh Sáp tửu điếm, trở về Minh Duyệt tửu điếm.

"Tiểu sư đệ, thật sự tin được tên đó không?" Khi thấy đã gần đến Minh Duyệt tửu điếm, Hòa Thái Đầu thấp giọng hỏi Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo khẽ mỉm cười, nói: "Trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì lớn. Ở trong lòng hắn, đã nhận định đệ là nhân vật có địa vị không thấp trong Thánh Linh Giáo. Đệ mang cho hắn quá nhiều chỗ tốt. Ít nhất trước khi hắn tiêu hóa hết những chỗ tốt này, cũng sẽ không bất lợi đối với chúng ta. Đối với hắn, trợ giúp chúng ta mới có lợi, hôm nay đệ đã chứng minh cho hắn thấy. Đổi lại là huynh, thì thế nào? Đệ tin tưởng, cái tên Thần An này là người thông minh, người thông minh sẽ làm những chuyện thông minh. Hơn nữa, nhìn lại một chút, cho dù hắn cáo mật chúng ta với Tịch Thủy Minh, một khi gặp nguy hiểm, đệ cũng sẽ cảm giác trước được, dễ dàng tránh thoát. Sẽ không xảy ra vấn đề lớn đâu."

Hắn mới vừa nói tới đây, đột nhiên, thân thể hơi cứng lại, sắc mặt có chút thay đổi.

Ánh mắt của Vương Đông Nhi vẫn quan sát hắn, thấy thân thể của hắn đột nhiên cứng ngắc, vội vàng hỏi: "Vũ Hạo, huynh làm sao vậy?"

Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói: "Mới nói đến dự cảm, dự cảm liền tới. Trong lòng huynh đột nhiên có một loại cảm giác kinh ngạc, dường như có chuyện gì quan trọng sắp xảy ra. Hơn nữa, là chuyện bất lợi với chúng ta."

Vương Đông Nhi, Hòa Thái Đầu, Nana lập tức cảnh giác. Giảm chậm lại. Hoắc Vũ Hạo cũng mở ra tinh thần tham trắc cộng hưởng, dò xét tình huống chung quanh.
Khu nghỉ ngơi ở bên cạnh sân thi đấu của toàn bộ đại lục thanh niên cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái đã hoàn toàn được tu sửa chỉ trong vòng hai ngày. Chỉ lưu lại khu nghỉ ngơi giành cho khách quý. Khu nghỉ ngơi cũng được bài trí lại một lần nữa, vốn dĩ chỉ là ghế gỗ nay biến thành ghế sa lon. Dù sao, nơi này cũng chỉ cần tiếp đãi tám chiến đội mỗi ngày mà thôi. Không bao giờ có bất kỳ cảm giác chật chội nào nữa.

Khi Tiếu Hồng Trần, Mộng Hồng Trần mang theo thành viên của Nhật Nguyệt chiến đội đi tới nơi so tài, nhìn thấy những người của Đường Môn đã ngồi ở trong khu nghỉ ngơi.

Bối Bối vẫn không có mặt, sáu người còn lại của Sử Lai Khắc Thất Quái cũng ngồi yên tại chỗ. Hoắc Vũ Hạo nhắm chặt hai mắt, giống như đang nghỉ ngơi vậy, còn vẻ mặt của những người khác đều hết sức bình tĩnh.

Ngay lúc nhìn thấy bọn họ, thậm chí ngay cả Mộng Hồng Trần cũng hoài nghi mình có đoán sai hay không, nói không chừng bọn họ thật sự sẽ bỏ cuộc trong trận đấu này?

Ngay lúc này, có một người trong Đường Môn đứng lên, bước nhanh tới đón tiếp những người của Nhật Nguyệt chiến đội.

Tiếu Hồng Trần híp hai mắt lại, dừng bước.

Đi tới chính là Từ Tam Thạch, hắn đi thẳng tới trước mặt Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần, "Đã lâu không gặp! Các ngươi vẫn khỏe chứ?"

Da thịt trên mặt của Tiếu Hồng Trần rõ ràng co quắp một chút, đã lâu không gặp? Những ngày qua các ngươi bị mù hết cả sao?

"Đúng! Đã lâu không gặp." Tiếu Hồng Trần nói.

Từ Tam Thạch thở dài một tiếng, nói: "Thật là hoàn cảnh éo le mà. Không nghĩ tới sau năm năm, hôm nay chúng ta lại gặp nhau trong trận đấu. Ở vòng đấu trước, chúng ta niệm tình các ngươi cực khổ, nên cố ý bỏ cuộc. Nếu các ngươi không ngại thì vòng này cũng nên trả lễ đi. Đến lúc đó chúng ta nắm tay nhau vào vòng trong, tình huống tốt hơn nhiều đó nha!"

Tiếu Hồng Trần hừ lạnh một tiếng, "Chúng ta cũng không phải là những người hèn nhát không có chí khí."

Biểu hiện trên mặt của Từ Tam Thạch không thay đổi, vẫn giữ một bộ mặt đưa đám, nói "Mấy vị chết trận ở kì đại tái trước, chắc khi trở về cũng đã được an táng hết rồi. Có thời gian nhờ ngươi thay chúng ta đi bái tế họ. Trong trận đấu khó có thể nương tay, thật sự chúng ta không có cố ý."

"Ngươi……" Tiếu Hồng Trần giận dữ, lập tức muốn bộc phát ra. Nhưng Từ Tam Thạch cũng đã xoay người bỏ đi.

Mộng Hồng Trần kéo tay của ca ca mình, "Đừng trúng kế, hắn chỉ muốn chọc giận huynh mà thôi."

Tiếu Hồng Trần nhanh chóng tỉnh táo lại, ánh mắt cũng trở nên đáng sợ, lạnh như băng nhìn hắn, nói "Cho dù hắn không nhắc ta, ta cũng sẽ không quên mối huyết hải thâm thù ở kì đại tái trước."

Lúc này, tám chiến đội dự thi trong sáng hôm nay cũng đã đến đông đủ , Sử Lai Khắc chiến đội ngồi ở bên cạnh Đường Môn. Vương Thu Nhi cách Hoắc Vũ Hạo không tới ba thước. Hoắc Vũ Hạo vẫn nhắm chặt hai mắt, ngồi ở trên xe lăn, không nhúc nhích, giống như là đã ngủ say vậy.

Ngay khi đến đây, Vương Thu Nhi đã thấy hắn, nhưng cũng không dừng lại nửa phần. Sự lạnh lẽo trên mặt nàng tựa hồ còn lạnh hơn mấy lần so với trước kia, chỉ sợ mới vừa hơi hơi đến gần nàng, cũng có thể cảm nhận được khí tức xơ xác tiêu điều kia.

"Này, Thu Nhi." Vương Đông Nhi ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh Hoắc Vũ Hạo bắt chuyện với Vương Thu Nhi.

Vương Thu Nhi chỉ gật đầu với nàng, cũng không có lên tiếng gì cả. Lúc này Vương Đông Nhi là nam trang, Vương Thu Nhi thì mang khăn che mặt mỏng, cũng không dễ dàng bị người khác nhận ra tướng mạo của hai người rất giống nhau.

Những người còn lại trong Sử Lai Khắc chiến đội, Đái Hoa Bân cũng làm mặt lạnh, nhìn bộ dáng của hắn, quả thực không khác gì Vương Thu Nhi. Chu Lộ, Vu Phong rõ ràng có địch ý đối với những người của Đường Môn. Tà Huyễn Nguyệt cùng Ninh Thiên thì không biểu hiện gì. Còn hai người Tào Cẩn Hiên và Chu Tư Trần thỉnh thoảng lại nháy mắt với Vương Đông Nhi và Tiêu Tiêu. Lam thị tỷ muội làm thay thế bổ sung thì chỉ mỉm cười.

Trên đài chủ tịch, Quất Tử đẩy Nhiếp Chính Vương Từ Thiên Nhiên đi tới vị trí chủ tọa, giúp hắn sửa sang y phục, sáu đó ôn nhu ngồi ở bên cạnh hắn.

Từ Thiên Nhiên kéo một tay của nàng đặt lên trên đùi mình, nhẹ nhàng vỗ. Quất Tử khẽ mỉm cười, một bộ dáng như chím non nép vào người.

"Trận đầu tiên hôm nay Nhật Nguyệt chiến đội đấu với Đường Môn. Hẳn là rất có ý tứ." Từ Thiên Nhiên mỉm cười nói.

Quất Tử mỉm cười nói: "Phải không? Vậy Nhật Nguyệt chiến đội nhất định sẽ thắng ngay từ trận đầu."

Từ Thiên Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua đường chủ Minh Đức Đường ở bên cạnh cách đó không xa, nói: "Hồng Trần đường chủ thấy thế nào?"

Kính Hồng Trần khẽ nhíu mày nói: "Rất khó nói. Đây chỉ là vòng bảng, đối với hai bên mà nói, cho dù có thua trận đấu này, cũng sẽ không bị loại. Hai bên có dốc toàn lực đi ứng phó hay không cũng rất khó nói. Nếu toàn lực ứng phó, kết quả cũng rất khó nói. Cuối cùng ai thắng ai bại, sẽ phải dựa vào trận đấu đoàn đội. Đối với những chiến đội có thực lực tương đương nhau như vậy, những trận cá nhân đào thải chỉ nhằm để tước nhược thực lực của đối thủ, tăng cường khí thế và ưu thế cho bên mình, làm bước đệm cho trận đấu đoàn đội."

Từ Thiên Nhiên mỉm cười nói: "Hồng Trần đường chủ chưa an bài chiến thuật cho Nhật Nguyệt chiến đội của chúng ta sao?"

Kính Hồng Trần khẽ mỉm cười, nói: "Ưng non không tự mình bay lên, thì đôi cánh vĩnh viễn là yếu ớt. Cứ để cho bọn chúng tự quyết định. Mấy năm nay cháu trai, cháu gái của ta cũng đã cố gắng không ít, chính là vì muốn đánh bại những người này của Đường Môn ở trong kì đại tái này. Thật sự ta cũng rất mong đợi trận thi đấu này, mặc dù ta cũng không hy vọng bọn chúng sẽ dốc toàn lực liều mạng ngay lúc này."