Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 522 : Trăm mét Kinh Hồng

Ngày đăng: 12:00 30/04/20


Tiếu Hồng Trần cũng không có ra sân ở trận thứ hai bởi vì những lời lẽ khích tướng của Vương Đông Nhi. Lần này lên sân thi đấu là một gã thanh niên cường tráng. Hắn vừa mới lên, nhìn qua thì thấy hắn giống như là một cái vật thể hình vuông. Thân thể của hắn rất rộng, nhưng chỉ cao chừng một thước sáu, cánh tay tráng kiện còn thô hơn so với bắp đùi của rất nhiều người. tóc đầu đinh , tản ra hơi thở rất mạnh, hai mắt dường như muốn phun ra lửa vậy. Mỗi một bước đi về phía trước, đều làm mặt đất phát ra một tiếng "Đông".

"Trọng tài." Ngay lúc ấy Vương Đông Nhi đột nhiên kêu lên.

"Chuyện gì?" Người trọng tài xanh mặt hỏi. Dưới tình huống hắn đã có lòng thiên vị, vậy mà còn khiến cho Nhật Nguyệt chiến đội chết trận một người, tâm tình của hắn có thể tốt mới là lạ.

Vương Đông Nhi nói: "Người xem, mặt đất này hỗn độn như vậy, còn tranh tài được sao. Có nên tu sửa một chút hay không."

Cũng đúng, bị 3 viên cao bạo đạn oanh kích, chẳng những sân thi đấu bị nổ mạnh tạo thành một cái rãnh to đường kính vượt qua mười lăm thước, hơn nữa còn có các mảnh nhỏ kim loại, Đất đá xung quanh tung bay, nhìn qua thì thực sự là nát bấy hết rồi.

Trọng tài lạnh lùng liếc nàng một cái, nói: "Đây chính là mục đích của ngươi khi dẫn ba quả đạn pháo xuống đây đúng không? Tiểu tử ngươi rất giảo hoạt. Bất quá, ngươi phải thất vọng rồi. Làm trọng tài của trận đấu này, ta có quyền quyết định có cần phải tiến hành sửa chữa sân thi đấu hay không. Không phải ngươi có thể bay sao? Mặt đất như thế chẳng lẽ sẽ có ảnh hưởng đối với ngươi? Tiếp tục tranh tài đi."

Lúc này, thanh niên cường tráng kia đã đi tới bên này, khoảng cách gần hơn nên có thể rõ ràng nghe được toàn thân xương cốt của hắn đang không ngừng phát ra âm thanh “ rắc rắc”.

"Xương của ngươi bị gãy hả? Có cần trở về khám bác sĩ một chút hay không?" Vương Đông Nhi ân cần hỏi hắn.

"Bớt nói nhảm." Thanh niên cường tráng tức giận quát một tiếng, "Ngươi giết Thời Hưng, ta muốn ngươi phải chôn chung với hắn."

Vương Đông Nhi nhíu mày, nói: "Ngươi tên gì?"

Thanh niên cường tráng trợn mắt nhìn, "Lão tử gọi là Chu Hưng Hạo."

Vương Đông Nhi trừng lớn đôi mắt màu lam phấn xinh đẹp, nói: "Hắn là bạn trai của ngươi hay là bạn gái của ngươi vậy? Khiến ngươi tức giận như vậy? Cơm có thể ăn lung tung, nhưng lời nói thì không thể nói lung tung. Con mắt nào của ngươi thấy ta giết hắn? Không nên vu khống nha."

"Ngươi…., khốn kiếp." Chu Hưng Hạo nói không lại, bước xa một cái, đã xông lên công kích Vương Đông Nhi.

Vương Đông Nhi đứng ở nơi đó không nhúc nhích, ánh mắt rất là vô tội rơi vào trên người trọng tài.

Cho dù trọng tài có lòng thiên vị Nhật Nguyệt chiến đội, nhưng cũng không thể để cho Chu Hưng Hạo không tuân theo quy định, công kích đối thủ lúc trận đấu chưa bắt đầu, vội vàng ngăn hắn lại, ra vẻ nghiêm túc, nói: "Còn chưa bắt đầu thi đấu, nếu ngươi phạm quy ta sẽ loại ngươi ra. Các ngươi vào vị trí của riêng mình, chờ ta tuyên bố bắt đầu mới có thể công kích lẫn nhau."

Chu Hưng Hạo lạnh băng băng nhìn Vương Đông Nhi, "Ta nhất định sẽ phân thây ngươi ra thành vạn mảnh, báo thù cho Thời Hưng." Nói xong, hắn xoay người bước nhanh đi.

Vương Đông Nhi khẽ mỉm cười với trọng tài, lấy dung mạo của nàng, cho dù lúc này đang cải nam trang, nhưng cũng làm cho trọng tài mặt ngốc ra.

"Ngài là vị trọng tài công bằng." Nói xong câu đó, nàng mới nhẹ nhàng bước đi.

Phản ứng của trọng tài đã qua, suýt nữa phun ra một ngụm máu. Tại sao lại gọi ta là trọng tài công bằng. Tên khốn kiếp này……..

Dưới sân thi đấu, Hoắc Vũ Hạo giơ ngón tay cái với Vương Đông Nhi, Vương Đông Nhi thản nhiên cười, thu hồi bình sữa trong tay, xoay người đối mặt với Chu Hưng Hạo của Nhật Nguyệt chiến đội.

Miệng của Hoắc Vũ Hạo khẽ nhúc nhích, nói câu gì với nàng, Vương Đông Nhi khẽ gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu ý. Sự ăn ý giữa hai người, cho dù là không mở miệng phát âm cũng vẫn có thể trao đổi với nhau.

Lần này trọng tài không còn làm giống như lúc trước, chờ hai bên đều vào vị trí xong xuôi, lúc này mới giơ cánh tay phải lên cao, sau đó đột nhiên hạ xuống.

Chu Hưng Hạo không bay lên trước như Thời Hưng, tay của trọng tài vừa vung lên, hắn đã giơ hai tay lên, một đoàn hắc quang chợt sáng lên, một cái kim loại hình tròn cực lớn có đường kính vượt qua nửa thước đã hiện ra trong tay của hắn, hắn đột nhiên ném mạnh một cái về hướng mặt đất trước người của mình.

Chỉ nghe một tiếng "Phanh", khối kim loại kia đã rơi trên mặt đất, sau đó kịch liệt xoay tròn. Kèm theo thanh âm leng keng chói tai, trong nháy mắt đã biến thành một cái cơ tòa ( ghế ngồi ) rộng rãi.

Chu Hưng Hạo nhảy lên, trên khắp người có ít nhất mười hai chỗ tản mát ra quang mang của trữ vật hồn đạo khí.

Đây là điển hình cho sự bắt đầu của hồn đạo pháo đài chiến pháp, nhưng cái hồn đạo pháo đài cơ tòa này của hắn rõ ràng lớn hơn rất nhiều so với hồn đạo pháo đài bình thường.

Nhưng ngay lúc đó, Chu Hưng Hạo cũng trợn tròn con mắt, hồn đạo pháo đài của hắn vừa mới bắt đầu tiến vào tổ hợp giai đoạn hai, cộng thêm cú ném mạnh lúc trước cũng chỉ có hai giây thời gian, nhưng kim sắc quang cầu đầy trời đã đập vào mặt.

Trở ngược thời gian hai giây trước, ngay khi trọng tài đột nhiên phất tay, Vương Đông Nhi đã động, nàng không phóng ra vũ hồn, cả người dựng thẳng lên như một mũi tên, phóng thẳng về hướng Chu Hưng Hạo, khi thân thể lao ra đồng thời phía sau lưng nàng chợt sáng lên một đạo cường quang. Dưới sự thôi động của bạch quang chói mắt, tốc độ của nàng trong nháy mắt tăng lên đến trăm mét một giây.

Phải biết rằng, đường kính của sân thi đấu cũng chỉ có trăm mét mà thôi. Nói cách khác, chỉ cần một giây, Vương Đông Nhi đã có thể phóng tới trước mặt đối phương.

Khi gần tới trước mặt của Chu Hưng Hạo chừng mười thước, nàng mới phóng ra Quang Minh Nữ Thần Điệp của mình, hai cánh huyễn lệ đột nhiên mở ra, mượn động lực mạnh mẽ kia, ép đôi cánh xuống, khí lưu đẩy lên trên, làm cho thân thể của nàng tung bay lên cao. Đôi cánh mở ra, ngay lúc đối mặt với Chu Hưng Hạo. Hồn Hoàn thứ hai đã sớm lóe sáng, Điệp Thần Chi Quang tựa như mưa sao băng bắn tới hướng Chu Hưng Hạo.

Không phải chỉ có người của Nhật Nguyệt đế quốc mới sử dụng hồn đạo khí. Bên cạnh Vương Đông Nhi cũng có một vị Hồn Đạo Sư cấp sáu chân chính đó nha. Tại sao Hoắc Vũ Hạo không giúp bạn gái của mình võ trang toàn bộ được?

Hồn đạo thôi tiến khí cấp sáu trong nháy mắt bộc phát ra tốc độ chính là mạnh như vậy, lấy tu vi và tố chất thân thể của Vương Đông Nhi, cũng vừa đúng có thể khống chế hồn đạo thôi tiến khí cấp bậc cỡ này.

Nguyên cả quá trình thật sự là quá nhanh, khán giả cũng cảm thấy hoa mắt, đôi cánh màu vàng lam huyễn lệ cũng đã mở ra ở khoảng cách cách đó không xa so với Chu Hưng Hạo, sau đó Lưu Tinh màu vàng giống như phô thiên cái địa bao trùm xuống.
Hoắc Vũ Hạo nắm tay nàng, Hạo Đông Lực bắt đầu vận chuyển trong người Vương Đông Nhi.

"Trận tiếp theo, Nhị sư huynh, nhờ huynh vậy." Hoắc Vũ Hạo trầm giọng nói.

Vương Đông Nhi mạnh mẽ mở mắt, "Ta, ta còn có thể mà."

Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng liếc nàng một cái, "Câm miệng. Lâm trận khinh địch, lại còn không phòng bị đối với một kẻ thù còn có năng lực chiến đấu. Quay lại trên đó chịu chết hả? Ta nói rồi, trong đoàn đội chỉ có thể có một cái thanh âm. Ta là người chỉ huy, ngươi nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của ta."

Vương Đông Nhi chu miệng ra, trong ánh mắt đã bắt đầu lóe ra lửa, Hoắc Vũ Hạo chưa bao giờ dùng qua giọng nói này nói chuyện với nàng. Đáng ghét, thật là quá đáng ghét.

Hòa Thái Đầu cười ha hả, nói: "Đông Nhi, yên tâm giao cho Nhị sư huynh đi. Ta sẽ nổ tung từng cái đầu của bọn hắn."

Vương Đông Nhi khe khẽ gật đầu, mặc dù nàng có chút bất mãn đối với giọng nói lúc này của Hoắc Vũ Hạo, nhưng dù sao hắn cũng là nam nhân của nàng, hiện tại cũng không phải là lúc giận dỗi, sẽ ảnh hưởng đến uy tín chỉ huy trong đoàn đội của hắn.

Sau một tiếng đồng hồ nghỉ ngơi và hồi phục, lần nữa lên sân thi đấu không phải là Vương Đông Nhi, đội viên ra sân thi đấu của Nhật Nguyệt chiến đội cũng không khỏi ngẩn người.

Kể từ khi đi vào trong sân, Trịnh Chiến vẫn đứng ở một chỗ. Ánh mắt nhìn Hòa Thái Đầu, nói: "Nếu như các ngươi thay đổi người, Vương Đông sẽ tính là nhận thua."

"Ừ." Hòa Thái Đầu đi tới giữa sân thi đấu, nhìn Trịnh Chiến một cái, gật đầu.

Dưới đài, Tiếu Hồng Trần thiếu chút nữa vọt lên. Tên đội viên hắn mới vừa phái lên sân này là đặc biệt nhằm vào đặc điểm chiến đấu của Vương Đông Nhi. Nhưng bên phía Đường Môn lại thay đổi người . Từ ý nghĩ của hắn, Đường Môn rõ ràng là muốn bảo tồn thực lực, để cho Vương Đông Nhi ra sân ở trong trận đấu đoàn đội. Tình huống thương thế của Vương Đông Nhi bọn họ ai ai cũng thấy không rõ lắm, nhưng từ việc nàng còn có thể ngồi ở bên cạnh Hoắc Vũ Hạo cũng có thể nhìn ra được, thương thế cũng không quá nghiêm trọng.

Giảo hoạt, thật sự là quá giảo hoạt.

Sự an bài của Hoắc Vũ Hạo, vốn dĩ là có ý muốn làm loạn tiết tấu của đối thủ. Không chỉ là bởi vì Vương Đông Nhi lâm trận khinh địch mà tức giận.

Trịnh Chiến trầm giọng nói: "Hai bên xưng tên.”

"Đường Môn, Hòa Thái Đầu."

"Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, Tiêu Bình."

Trịnh Chiến trầm giọng nói: "Hai bên lui về phía sau. Chuẩn bị tranh tài. Trong trận đấu, nghe ta ra lệnh. Nếu như người nào có can đảm công kích sau khi ta đã tuyên bố kết quả trận đấu, như vậy, ta có quyền định tội cho kẻ đó."

Không người nào dám bỏ qua lời uy hiếp của một vị Hồn Đạo Sư cấp chín. Hòa Thái Đầu và Tiêu Bình đáp ứng một tiếng, lui về bên khu chuẩn bị của riêng mình.

Đây là trận thứ ba của loạt trận cá nhân đào thải. Nói chuẩn xác thì là trận thứ tư, bởi vì Vương Đông Nhi đã bỏ cuộc. Điểm số hiện nay là 2-1, Đường Môn chiếm ưu thế. Hơn nữa, bằng vào hai trận thắng, bọn họ đã bảo đảm chắc chắn sẽ tiến vào trong trận đấu đoàn đội.

Đã tới bên khu chuẩn bị của mình, xoay người, Hòa Thái Đầu ánh mắt sáng quắc nhìn hướng phương xa. Chân trái tiến lên một bước, làm ra một cái động tác dường như muốn chạy nước rút vậy.

Bên kia, ánh mắt của Tiêu Bình thì tràn đầy sắc nhọn, tựa như một con báo đang vận sức chờ phát động.

Tay phải giơ lên cao, Trịnh Chiến chia ra quan sát hai bên một chút, sau đó mới đột nhiên hạ xuống, tuyên bố bắt đầu thi đấu.

Ngay khi Trịnh Chiến phất tay, trong nháy mắt Tiêu Bình đã động, hồn đạo thôi tiến khí ở sau lưng chợt lóe sáng, giống y như lúc trước Vương Đông Nhi dùng để đến gần Chu Hưng Hạo, nhanh như tia chớp vọt về hướng của Hòa Thái Đầu.

Không sai, hắn là một vị cận chiến Hồn Đạo Sư. Tiếu Hồng Trần chuẩn bị dùng để liều mạng với Vương Đông Nhi.

Thân thể hướng về phía trước, đồng thời, trong tay Tiêu Bình nhiều hơn một cái trường mâu. Trường mâu này của hắn, hai đầu cũng là hai mũi trường mâu sắc nhọn. Trong quá trình vọt tới trước, đã bắt đầu có ánh sáng mãnh liệt sáng lên. Có ba cái Hồn Hoàn trên người sáng lên, làm hồn lực của hắn tăng mạnh.

Hòa Thái Đầu đang làm động tác chạy nước rút, Khi đối thủ phát động trong nháy mắt, hắn cũng động. Hắn dĩ nhiên không sử dụng hồn đạo pháo đài chiến pháp, giống như Chu Hưng Hạo vậy, trực tiếp xài hậu chước.

Tay phải vừa nhấc, một cái hồn đạo pháo đã hiện ra ở trên tay phải, một đoàn ngân quang trong nháy mắt bắn ra. Bay ra chừng 20 thước đã nổ tung, hóa thành một tấm lưới màu bạc, bao phủ về hướng Tiêu Bình đang vọt tới.

Mặc dù trong mắt Tiêu Bình tràn đầy khát máu, nhưng ở trong khát máu vẫn có tỉnh táo, một đoàn bạch quang chợt sáng lên nơi ngực của hắn, thân thể đang vọt tới trước đột nhiên ngừng lại, ngay sau đó trên khắp người của hắn cũng dâng lên một tầng hồn lực ba động cực mạnh. Kèm theo âm thanh "Leng keng" khi áo giáp bao trùm toàn thân, đồng thời, cả người hắn cũng đã bị đẩy ngược lại.

Ngàn vạn lần không nên xem thường một tiến một phản này, dưới tình huống đang cấp tốc vọt tới trước, chợt ngược lại. Chỉ nói về lực phản chấn cũng không phải người bình thường có thể tiếp nhận được.

Bất quá, cũng nhờ lực phản chấn này, giúp cho hắn tránh được tấm lưới màu bạc. Chỉ cần thấy tấm lưới kia khép lại, hắn sẽ vọt tới trước thêm một lần nữa, nhưng ngay lúc này, một tiếng nổ mãnh liệt chợt vang lên, Sóng chấn động màu bạc trắng chợt nổ bung trong khoảng khắc tấm lưới đang khép lại, khiến cho Tiêu Bình đang chuẩn bị vọt tới trước chợt chậm lại, thân thể không tự chủ được, dừng lại một chút.