Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 524 : Thức Tỉnh! Vương Đông Nhi

Ngày đăng: 12:00 30/04/20


Vương Đông Nhi nói: "Khi muội mới vừa trở về thân nữ nhi, Muội sợ huynh chịu không được, vẫn xem muội như huynh đệ, cho nên mới cố hết sức làm cho mình trở thành con gái một chút. Sau đó, huynh vì muội trả giá nhiều như vậy, muội muốn đối xử tốt với huynh nhiều hơn, cho nên mới ôn nhu như vậy, càng muốn đối xử với huynh tốt hơn một chút nữa. Nhưng hôm nay khi thấy Thu Nhi, muội lại đột nhiên cảm thấy, sự ôn nhu của muội, trên thực tế đã không phải là chính mình. Nếu như huynh thật thích muội ôn nhu như vậy, có lẽ, cũng không phải thật sự thích bản thân muội. Cho nên, muội muốn thử trở về, trở về là chính mình. Được không?"

Ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo ngưng tụ, một trận đau nhức lan tràn ở ngực. Đúng! Vì Đông Nhi, mình trả giá rất nhiều. Nhưng còn Đông Nhi thì sao? Nàng cũng yên lặng vì mình trả giá rất nhiều. Vì mình, nàng thậm chí thay đổi tính cách, chuyện này khó khăn đến cỡ nào. Khó trách mấy ngày nay, mình cảm thấy nàng có chút không giống với lúc trước kia.

"Đông Nhi. Lại đây." Thanh âm của Hoắc Vũ Hạo phảng phất như mắc nghẹn.

Vương Đông Nhi đứng lên, đi tới và ngồi xuống ở bên cạnh hắn.

Mở cánh tay phải ra, Hoắc Vũ Hạo kéo nàng vào ngực mình, "Thật xin lỗi, Đông Nhi, là huynh quá sơ sót với cảm giác của muội. Muội rất ngốc, cho dù tính cách của muội như thế nào, ở trong lòng huynh, muội cũng vẫn là Đông Nhi của huynh. Mau trở về lại là chính mình đi, huynh thích nhất là thấy sự vui vẻ trong muội. Chỉ cần muội vui, cho dù tính cách của muội như thế nào, huynh cũng đều thích. Tại sao muội lại cố ý thay đổi tính cách vì huynh? Cùng huynh ở chung một chỗ mà cực khổ như thế, huynh mới không vui!"

Vương Đông Nhi cũng mở hai cánh tay ta, ôm sát Hoắc Vũ Hạo. Nước mắt mông lung nói: "Đúng! Muội rất đau khổ, nhất là lần trước khi huynh mất tích. Thật sự muội đã cho rằng sẽ mất huynh, muội không dám ghen, không dám suy nghĩ nhiều, không dám tức giận đối với huynh. Thật sự muội rất sợ mất huynh. Nhưng khi muội thấy được lúc trở lại huynh như một người đã chết, thật sự muội đã nghĩ , nếu như huynh không thể sống được, muội sẽ cùng chết với huynh. Mà cũng chính lúc đó, muội cảm thấy rất ảo não, rất ảo não. Muội không nên hoài nghi huynh. Đáng lẽ muội không nên ghen. Đoạn thời gian đó, muội bắt buộc tinh thần của mình làm cho mình kiên cường đứng lên toàn tâm toàn ý chăm sóc huynh. Khi đó muội cũng đã nghĩ kỹ rồi, nếu như huynh chết, muội sẽ cùng chết. Nếu như huynh vĩnh viễn tàn tật, muội sẽ chăm sóc huynh cả đời. Lúc đó muội cũng đã đem bản thân mình biến thành nữ nhân của huynh."

"Nhưng mà, trải qua mấy ngày nay, ở trong lòng muội cũng đều có một phần ám ảnh. Nó đến từ Vương Thu Nhi. Mặc dù muội biết, trong lòng huynh chỉ có muội. Nhưng mà từ trong ánh mắt của Vương Thu Nhi muội có thể nhìn ra được, mặc dù ngoài mặt nàng đối với huynh lạnh như băng, nhưng trên thực tế trong nội tâm nàng cũng thống khổ như muội vậy, thậm chí còn sâu hơn so với muội. Nàng thật sự thích huynh. Nhưng muội không muốn nhường huynh cho nàng, muội không bỏ được. Cho nên trong lòng muội có khúc mắc rất đặc biệt. Muội muốn tốt với huynh, ôn nhu với huynh một chút để huynh có thể cảm nhận được mặt tốt của muội. Nhưng mà, càng tiếp tục như vậy, muội càng chột dạ, thậm chí càng ngày càng không tự tin, muội phát hiện, muội đã không còn là Vương Đông Nhi của ngày xưa, muội đã thay đổi, hoàn toàn biến thành món đồ trang sức của huynh." truyện copy từ .

"Mãi cho đến hôm nay, khi muội lại đi lên sân thi đấu. Muội mới đột nhiên tỉnh ngộ lại, muội là Vương Đông Nhi, muội chính là Vương Đông Nhi độc nhất vô nhị trên cái thế giới này. Tại sao muội phải tự ti, tại sao muội không tự tin? Muội rất đẹp, huynh rất yêu muội. Căn bản muội chẳng có bất kỳ lý do gì để tự ti. Muội là Vương Đông Nhi, muội muốn để huynh yêu muội, yêu Vương Đông Nhi chân chân chính chính, chứ không phải là món trang sức mang tên Vương Đông Nhi, cho nên, muội phải trở về chính mình, muội không muốn giống như trước kia nữa. Muội sẽ dùng tất cả những thứ tốt nhất của muội, vĩnh viễn trói buộc tâm của huynh. Yêu là ích kỷ, là độc chiếm. Cái gì cũng có thể nhường, nhưng người yêu thì không thể. Cho dù Vương Thu Nhi có yêu huynh, muội cũng sẽ dùng năng lực của chính mình, dùng tất cả mà muội có để bảo vệ tốt tình yêu của huynh dành cho muội, người nào cũng không thể cướp đi."

Nói tới đây, Vương Đông Nhi đã là khóc không thành tiếng, ôm Hoắc Vũ Hạo thật chặt, nói gì cũng không buông ra.

Ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo có chút dại ra, ở trong trạng thái của vong linh ma pháp, khiến đầu óc của hắn tỉnh táo phân tích mọi thứ trước mặt, cho dù tim của hắn đã kịch liệt quặn đau, nhưng cũng không có cách nào thay đổi bộ dáng.

"Đông Nhi, cũng là huynh không tốt, là huynh quên đi cảm nhận của muội, là huynh không kịp thời phát hiện tình huống của muội, Đông Nhi, Đông Nhi …." Cho dù lúc này Hoắc Vũ Hạo được ma pháp làm cho tỉnh táo, hắn cũng không biết nên nói cái gì để an ủi Vương Đông Nhi, nhưng giờ khắc này, hắn rõ ràng cảm giác được trong quá trình Vương Đông Nhi mở lòng, hơi thở của nàng cũng phát sinh biến hóa.
Đơn giản xem tài liệu một chút, trải qua hai vòng, cho tới bây giờ, bên phía Tịch Thủy Minh còn thừa lại sáu mươi bảy Hồn Đạo Sư. Vòng trước đó còn hơn chín mươi người. Nói cách khác, vòng thứ nhất đã đào thải hơn ba mươi người.

Ở trong số sáu mươi bảy người này, có mười mấy người Thần An đặc biệt đánh dấu, có những người được đánh dấu là những người trực tiếp vào được vòng trong, số còn lại là hoài nghi ẩn dấu thực lực. Những thứ này rất nhanh đều đã được Hoắc Vũ Hạo ghi nhớ trong đầu. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, hiểu rõ đối thủ là chuyện rất quang trọng. Trải qua món quà và phương thức lung lạc của hắn, hơn nữa còn có kỹ thuật bình sữa phong kín, hiện tại Thần An đã hoàn toàn tin thân phận giả mạo của hắn.

"Vũ Hạo, lát nữa muội muốn nhìn huynh thi đấu." Vương Đông Nhi khẽ cười nói.

Hoắc Vũ Hạo sửng sốt một chút, gật đầu, nói: "Tốt, huynh gọi Thần An tới an bài."

Vương Đông Nhi thâm ý nhìn hắn một cái, tiến tới bên tai của hắn, thấp giọng nói: "Tại sao lại chiều muội như vậy?"

Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói: "Đây không phải là trợ giúp khôi phục tính cách cho muội sao? Hoàng hậu của huynh. Thật ra thì, huynh cũng không biết cái này đối với huynh là tốt hay xấu đây."

Vương Đông Nhi liếc hắn một cái, nói: "Nể mặt huynh tốt như vậy, tối nay cho…"

Ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo chợt sáng lên, vừa muốn hỏi nàng tối nay như thế nào, cửa phòng khách quý liền mở ra. Từ bên ngoài đi vào một đoàn người. Tổng cộng có sáu người, hai người đi ở phía trước, cũng mặc trang phục Hồn Đạo Sư, trên ngực mỗi người cũng đeo một cái huy chương Hồn Đạo Sư. Chỉ bất quá mặt ngoài của huy chương tựa hồ có một tầng mây ba động, làm người khác không thể thấy rõ ràng cấp bậc của huy chương.

Bốn người khác thì rõ ràng là hộ vệ của hai người này.