Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 527 : Võ Hồn Dơi

Ngày đăng: 12:00 30/04/20


Duỗi cánh ra thì nhìn có vẻ rộng và nó được cấu thành từ da, trong mắt hắn huyết sắc càng trở nên mạnh mẽ hơn, từ hai răng nanh phun ra một mùi máu tươi.

Trên đài chủ trì Quốc Sư huyền bí phát ra một tiếng kinh ngạc.

- Ơ.

- Sao vậy Quốc Sư? Không có hứng thú với đội viên của Minh Ngọc Tông sao?

Từ Thiên Nhiên hình như để ý thấy phản ứng của Quốc Sư nên lập tức hỏi.

Quốc Sư thản nhiên nói:

- Võ hồn của hắn hẳn là con dơi hút máu. Mời điện hạ xem, thân thể hắn đã bị võ hồn ảnh hưởng, sự biến đổi này nhìn qua thì không lớn nhưng trên thực tế năng lực thay đổi không tầm thường. Nếu được bồi dưỡng tốt thì sẽ là hạt giống không tồi đâu. Tiểu Phượng.

Nghe gọi tên mình thì một bóng dáng xinh đẹp nhẹ nhàng xuất hiện sau lưng hắn, đó là một cô gái mà toàn thân được bao phủ bởi trường bào màu đỏ, chưa cần nhìn đến tướng mạo, chỉ cần nhìn dáng người cũng đã cực kì nóng bỏng rồi, đường cong cực kì hoàn hảo.

- Sau khi trận đầu kết thúc thì đưa đệ tử của Minh Ngọc Tông kia đến gặp ta.

Quốc Sư nói.

- Vâng.

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên rồi lui về sau từng bước khiến trường bào màu đỏ cũng chuyển động theo, nhìn nàng giống như một làn sương khói đang tan đi.

Ngay lúc mấy người bên này thảo luận thì trên chiến đài trận đấu đã bắt đầu.

Đối thủ bay lên phóng võ hồn ra, Vương Đông Nhân lập tức chắc chắn về phán đoán của mình, đó nhất định là một Hồn đạo sư cận chiến. Khi đối phương phát ra một lớp bụi than màu xám xịt từ màng cánh thì ánh sáng của hai cánh của nữ thần điệp xuất hiện cực kì xinh đẹp. Vương Đông Nhân mở đôi cánh màu xanh lam sau lưng ra, chĩa mũi chân xuống đất và nhảy về hướng đối thủ.

Cả hai đều bay lên và hướng về phía đối thủ.



Đang ở trên không trung thì A Đức nâng hai tay lên, từ năm ngón tay bắn ra năm sắc đỏ tươi, mỗi ngón tay hình như đều nhỏ giọt, máu chảy ra. Một tiếng gầm nhẹ phát ra, trong nháy mắt thì Vương Đông Nhân đã vọt tới đây.

Hai màu vàng, hai màu tím, một màu đen. Năm hồn hoàn tốt nhất ở giữa, hồn hoàn thứ 3 màu tím sáng rực rỡ, hồn lực dao động đậm đặc đến cực hạn.

Tuy nhiên nếu so sánh hồn hoàn thì chưa có người nào có thể so với Vương Đông Nhân chứ đừng nói là hắn. Vương Đông Nhân có sáu hồn hoàn là một màu vàng, hai màu tím, ba màu đen. Đó là hồn hoàn siêu việt nhất đang tồn tại. Lúc này hồn hoàn thứ hai lóe sáng.

Hai người chọn phương thức chiến đấu hoàn toàn khác nhau. Công kích đầu tiên của Vương Đông Nhân chính là ánh sáng điệp thần, lấy mảng ánh sáng lớn màu vàng bao trùm lấy đối thủ, đây là đòn thăm dò.

Còn thân thể A Đức cũng đột nhiên phồng lên, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn cực kì mạnh mẽ. Nhằm hướng Vương Đông Nhân mà giương móng vuốt, mặc dù đang ở trên không trung nhưng vẫn hét lên rất lớn.

Đối mặt với ánh sáng thần điệp của Vương Đông Nhân thì A Đức bày ra một năng lực tránh né mạnh mẽ, thân thể hắn như cá trong nước, dựa vào đôi cánh của mình không ngừng né tránh. Dĩ nhiên là trong lúc né tránh cũng có khi suýt gặp tai nạn nhưng hắn vẫn vững vàng trước những đòn tấn công của đối phương.

Đây là bản năng phản ứng của loài dơi sao? Sóng siêu âm thăm dò. Học viên hàng đầu của nội viện Vương Đông Nhân liền đưa ra được phán đoán chính xác. Lúc này hắn đã xác định được đối thủ hiếm thấy và khó chơi chính là võ hồn loài dơi.

Lúc này A Đức đã đến trước mặt Vương Đông Nhân, hai móng mở ra, một móng chụp vào mặt Vương Đông Nhân, một móng sáp thẳng vào ngực.

Khoảng cách gần đến mức có thể nhìn thấy được, một đôi tay sắc bén phóng đến, hơi thở gấp gáp ẩn chứa sự mãnh liệt của mùi máu tươi. Nếu bị bắt trúng thật thì chỉ sợ đến sắt thép cũng bị xuyên thủng.

Cự ly gần nên Vương Đông Nhân cũng có thể nhìn ra được sự lợi hại của bàn tay đối thủ, mà chính xác hơn là ngón tay, đây chính xác là hồn đạo khí cận chiến.

Năng lực cận chiến, chẳng lẽ Đường Môn ta lại sợ sao? Vương Đông Nhân không né tránh, kim quang hộ thể từ bên trái chém ngang qua.

Mặc dù tay A Đức dài nhưng dài không đến được Vương Đông Nhân, đối mặt với cánh tay như máy chém kia thì A Đức gầm nhẹ một tiếng rồi đưa tay phải lên túm lấy đối phương.

- Bịch.

Một sự va chạm ngoài sức tưởng tượng, hai lực cứng và kiên cố va vào nhau.

Cả hai ở giữa không trung đều hơi chấn động, Vương Đông Nhân vẫn đứng sừng sững bất động, thân thể A Đức thì bị bay ra sau 2 mét. Mặc dù hắn đã tận lực chế ngự nhưng vẫn có thể nhìn thấy được với dạng va chạm trực tiếp này hắn bị rơi vào thế bất lợi. Phải biết rằng hắn đang cố gắng tiến lên hồn hoàn đệ tam nên với tình huống này sức mạnh đã lên đến cực hạn. Đây là sự chênh lệch giữa Hồn vương và Đế vương. Huống chi Vương Đông Nhân là Hồn đế song sinh võ hồn, lại còn có thêm sự trợ giúp của hồn hoàn đệ nhị võ hồn nữa. Bàn về sức chống đỡ của Hồn lực, cho dù cấp bậc cao hơn Bối Bối thì cũng không thể nào có được Hồn lực mạnh như hắn.

Một đòn đã phá được công kích của đối thủ, vì Vương Đông Nhân sử dụng cánh nên thân thể tự nhiên trầm xuống, hắn liền vỗ cánh thì lại bay vòng lên trên.

Có thể nhìn thấy một bóng người màu xanh vàng hiện ra giữa không trung tỏa sáng rực rỡ, nhằm thẳng hướng A Đức mà cuốn đi.



Hai cánh dơi sau lưng A Đức xòe ra, một cặp móng vuốt sắc nhọn bung ra, cùng lúc đó những móng vuốt màu đỏ đột nhiên rút lại và ngay sau đó bắn ra từng mũi nhọn sắc bén về phía Vương Đông Nhi, tạo ra những va chạm liên tiếp.



Những tiếng va chạm vang lên dày đặc trên không trung, Vương Đông Nhi dường như chỉ dùng mỗi ánh sáng của nữ thần điệp, đôi cánh có tốc độ cực kì nhanh, hơn nữa động tác lại vô cùng đẹp mắt. Mỗi lần A Đức liều mạng ra đòn thì nữ thần điệp đều có thể ép đối thủ lui lại vài phần. Dần dần cục diện đã thay đổi thành một cuộc rượt đuổi, đơn giản là ai mạnh hơn thì sẽ có sức mạnh áp đảo đối phương.



Nhưng A Đức này thực sự rất cao tay, mặc dù năng lực không bằng Vương Đông Nhi nhưng vẫn không ngừng chống chọi, hơn nữa lại rất chắc chắn, tuy rằng bị bức lui nhưng không hề có dấu hiệu bại trận.



Tại khu nghỉ ngơi của Đường Môn, Từ Ba Thạch chậm rãi gật đầu, nói:



- Đệ tử của Minh Ngọc Tông đúng là tài giỏi à. Tuy nhiên nếu hắn không chịu thay đổi cách chiến đấu thì hẳn là có mưu đồ riêng rồi.



Hoắc Vũ Hạo vuốt cằm, nói:



- Cứ xem Đông Nhi đi.



Với lần giáo huấn trước thì bây giờ hắn cực kì cẩn thận, với trận đấu mà có hồn đạo bảo vệ mặc dù phiền toái nhưng Hoắc Vũ Hạo cũng không phải không có cách để đột phá. Một khi Vương Đông Nhi gặp nạn thì cho dù là mạo hiểm bị tổ chức xử phạt thì hắn cũng sẽ động thủ.



Tuy nhiên nhìn Vương Đông Nhi hai trận liên tiếp chiến đấu với tư thế oai hùng hiên ngang thì Hoắc Vũ Hạo cũng mỉm cười. Đúng là Đông Nhi, sự kiềm chế bản thân của cô ấy quá lợi hại, mặc dù bây giờ cải trang thành nam nhưng Đông Nhi vẫn cực kì xinh đẹp.
Liên tục đấu hai trận, hồn lực tiêu hao cũng không ít, tuy rằng máu huyết đã khôi phục nhưng nàng vẫn theo như kế hoạch của Hoắc Vũ Hạo lúc trước mà tiến hành. Hơn nữa nàng đã xem như hoàn thành nhiệm vụ vượt mức.

- Đường Môn trận đấu thứ tư nhận thua, thay đổi người. Đội viên tiếp theo dự thi lên đài thi đấu

Trịnh Chiến ngay sau khi nghe Vương Đông Nhi nhận thua liền tuyên bố.

Thân hình Tiêu Tiêu chợt lóe đã nhảy lên đài thi đấu, nàng hướng đến Vương Đông Nhi đi tới, giơ lên ngón tay cái cười cười.

Vương Đông Nhi thấp giọng nói:

- Tiêu Tiêu, cẩn thận chút. Minh Ngọc Tông này có chút quỷ dị, bọn họ giống như cận chiến Hồn Đạo Khí phối hợp Võ Hồn, chứ không phải Võ Hồn phối hợp cận chiến Hồn Đạo Khí.

- Vâng!

Tiêu Tiêu khẽ trả lời, trong đôi mắt đẹp toát ra vẻ tự tin. Lần này giải thi đấu diễn ra, nàng chưa được lên thi đấu, cũng vì thực lực nàng quá yếu, nàng cho vẫn cho rằng cống hiến của mình cho toàn đội là không đủ. Rốt cục bây giờ có cơ hội một mình chiến đấu, trong lồng ngực của nàng chiến ý đã dâng lên.

Xuống đài thi đấu Vương Đông Nhi lập tức trở về bên người Hoắc Vũ Hạo. Một tay nàng cầm bình sữa một tay cầm lấy tay phải của Hoắc Vũ Hạo. Hạo Đông giúp nàng khôi phục hồn lực từ từ.

- Đội trưởng kia của đối thủ không đơn giản, trong lúc đoàn chiến ngươi phải cẩn thận với nàng ta hơn

Hoắc Vũ Hạo thấp giọng nói.

Vương Đông Nhi nhíu mày, nàng nói:

- Vâng, ta có thể cảm nhận thấy khí tức trên người nàng ta cùng A Đức kia rất giống nhau, nhưng nếu đem so sánh với A Đức thì càng mạnh hơn. Nếu ta phán đoán không lầm thì nàng và ta giống nhau, cùng là một Hồn Đế. Nữ nhân này là trung tâm của toàn bộ Minh Ngọc Tông, hiện tại bọn họ mất đi một người. Nàng ta không phải muốn giết ta sao? Như thế, khi đối chiến đoàn đội hãy cho ta thu hút sự chú ý của nàng ta, mọi người nhân cơ hội toàn lực đối phó những người còn lại, được không?

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười:

- Đúng là một ý kiến hay, nhưng phải xem nàng ta có bị lừa hay không.

Vương Đông Nhi cũng cười:

- Ngươi cứ như vậy, không lo cho ta sao?

Hoắc Vũ Hạo cười ha hả, nói:

- Quên rồi sao? Chúng ta xuất thân từ Sử Lai Khắc Học Viện. Khẩu hiệu của Sử Lai Khắc là cái gì?

- Cùng nhau vô địch.

Vương Đông Nhi cười lên, trên mặt tràn ngập kiêu ngạo.

Hoắc Vũ Hạo cũng không nói tiếp, chính là trong lòng yên lặng nói một câu:

- Hơn nữa bên cạnh nàng luôn luôn có ta.

Đội viên tiếp theo lên đài thi đấu của Minh Ngọc Tông cũng là một nữ tử, so với hai người trước thì đội viên này có vẻ bình thường hơn rất nhiều. Tướng mạo coi như thanh tú, nhưng dáng người có cảm giác như vẫn chưa thực sự trưởng thành, hơi ngây ngô. Trên mặt lại vô cùng bình tĩnh, giống như không bị cái chết của A Đức làm ảnh hưởng.

- Hai bên báo tên.

- Đường Môn, Tiêu Tiêu.

- Minh Ngọc Tông, Tần Nguyệt Nguyệt.

- Cả hai đều tự lui về phía sau.

Chủ trì trận đấu, Bất Phá Đấu La xem ra đã lấy lại được tâm trạng, hắn ra hiệu làm cho hai người tự lui về phía sau.

- Trận đấu bắt đầu.

Hắn vừa tuyên bố, hai người cũng đều di chuyển, Tiêu Tiêu bước ra một bước nhỏ, rất nhanh vọt đến đối thủ, tốc độ không nhanh không chậm nhưng lại rất có tiết tấu. Nàng cũng không vội phóng ra võ hồn của chính mình.

Còn Tần Nguyệt Nguyệt bên kia cũng không chậm, hai tay vừa nhấc đã xuất hiện một kiện vũ khí. Nhìn nàng ta vậy mà lấy ra một thanh Đại Khảm Đao, hơn nữa một Đại Khảm Đao thật dài.

Đao dài phải hơn một trượng, đầu đao dài gần ba thước, sống đao dày rộng, lưỡi đao sắc bén. Cả chuôi đao tản ra một tầng hào quang sáng bóng, thật sự có chút bức người. Chẳng qua, nó lại nằm trên tay của một cô gái nhỏ xinh chỉ cao tầm một thước sáu, nhìn qua, hai cánh tay Tần Nguyệt Nguyệt dường như không thể nắm chắc hết tay cầm đao.

Một vòng hồn hoàn theo trường đao của Tần Nguyệt Nguyệt bay lên, rõ ràng là năm hồn hoàn: hai vàng, hai tím, một đen; tổ hợp hồn hoàn hoàn tốt nhất. Hơn nữa thanh trường đao này rõ ràng không phải một hồn đạo khí mà là vũ hồn của chính nàng. Khí vũ hồn dù có nặng bao nhiêu đối với hồn sư sở hữu mà nói đều như không. Khó trách nhìn bộ dáng nhỏ xinh của nàng cũng không có mấy sức lực vậy mà cầm được thanh đại đao như vậy.

Nhìn riêng thực lực ba đội viên đã lên sân khấu của Minh Ngọc Tông có thể nhận ra bọn họ có thực lực cạnh tranh trong giải đấu là rất lớn. Chỉ trước mắt thôi, không có một đội viên nào có bốn hồn hoàn lên thi đấu, tất cả đều có năm hồn hoàn, là cấp bậc hồn vương. Toàn bộ thực lực chỉ có thể dùng từ mạnh mẽ để miêu tả. Ở trong những trận đấu trước, bọn họ gây cho Vương Đông Nhi áp lực không hề kém hơn Nhật Nguyệt chiến đội.

Đừng nói những đội ngũ tham gia thi đấu của các nước khác, mà ngay trong Nhật Nguyệt Đế Quốc những người hiểu rõ được Minh Ngọc Tông cũng vô cùng ít. Không ai ngờ là ở bề ngoài như thế lại ẩn giấu một tông môn có thực lực mạnh đến vậy.

Cả hai tốc độ cũng không quá nhanh, so với tiết tấu của hai trận đấu trước thì hoàn toàn khác. Các nàng gần như cùng lúc đến khu vực trung tâm đài thi đấu.

Tại thời điểm Tần Nguyệt Nguyệt đến vị trí cách Tiêu Tiêu khoảng hai mươi thước, bước chân của nàng đột nhiên tạm dừng một chút, nửa người xoay chuyển, đại đao trong tay hướng tới Tiêu Tiêu làm động tác chém xuống, hồn hoàn thứ nhất phía trên đại đao cũng theo đó mà sáng lên. Một mũi đao màu xanh hiện ra, dựng thẳng chém về phía Tiêu Tiêu.

Ngay lúc mũi đao hạ xuống trong nháy mắt hắc sắc cũng hiện ra, trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một cái đại đỉnh, vừa lúc chắn ngay trước mũi đao hư ảo.

- Phốc

Ánh sáng xanh liền toán loạn, đại đỉnh vẫn không hề xê dịch.

Ngay dưới chân Tiêu Tiêu cũng xuất hiện tổ hợp năm hồn hoàn tốt nhất đang cùng nhau dâng lên. Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh!

Cùng lúc Tiêu Tiêu phóng xuất ra võ hồn của mình, thân là một trọng tài nên Trịnh Chiến cũng đã cảm nhận được, võ hồn của hai cô nương này đều thật kỳ lạ. Một người đại đao, một người lại là đại đỉnh. Thật là có chút thú vị.

Đao thứ nhất bị ngăn chặn, Tần Nguyệt Nguyệt nhanh chóng chém ra đao thứ hai. Vẫn là hồn hoàn thứ nhất lóe sáng, nhưng lúc này đây, mũi đao lại lại vẽ trên mặt đất một đường cong.

Tiêu Tiêu cũng theo đó thu hồi Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh, bước chân chợt nhanh hơn, phóng thẳng đến đối thủ.

Theo võ hồn của mình, Tiêu Tiêu thực ra là một khống chế hệ chiến hồn sư, hoặc nói cách khác là hệ khống chế phòng ngự. Võ hồn thứ hai của nàng là Cửu Phượng Lai Tiêu đã phụ một hồn hoàn, mà Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh có khả năng khống chế cùng khả năng phòng ngự đều xem như cân đối. Muốn chiến thắng được đối thủ đều phải cận chiến.

Mũi đao màu xanh đã đến ngay trước mặt Tiêu Tiêu, Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh lại xuất hiện muốn ngăn cản lại mũi đao màu xanh. Nhưng mũi đao này đột nhiên xiêu vẹo, lại vẽ ra một đường cong nhỏ, rõ ràng muốn vòng qua Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh, chém về thân thể Tiêu Tiêu.

Còn Tiêu Tiêu ngay khi Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh xuất hiện cũng chỉ có một chân tiếp đất, theo mũi đao thay đổi hướng, Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh liền xoay tròn một vòng, vừa lúc đánh vào phía trên mũi đao màu xanh, đem mũi đao đập cho tán loạn.

Chỉ trong thời gian ngắn thi đấu, cả hai đều thi triển ra kỹ xảo khống chế võ hồn của mình, người xem ở phía xa có thể không thấy rõ, nhưng với một ít cường giả đang xem trận đấu cũng không nhịn được mà gật đầu tán thưởng. Cả hai chiến đội này thật mạnh! Những người thấy rõ được cuộc chiến hầu như đều có thể cảm nhận thấy điều này.