Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 536 : Phá Minh Ngọc Tông (hạ)

Ngày đăng: 12:00 30/04/20


Hoắc Vũ Hạo ngồi ở trên xen lăn ha hả cười nói:

- Ta cũng vậy. Nhưng chúng ta không thể không thừa nhận, ở phương diện kỹ thuật, Nhật Nguyệt Quốc đã tiến xa hơn. Nếu không thì tam quốc trên Đấu La Đại Lục cũng sẽ không kiêng kị như vậy.

Vương Đông Nhi gật gật đầu nói:

- Vũ Hạo, ngươi cho rằng ở phương diện kỹ thuật, bọn họ so với Nhật Nguyệt đế quốc kém hơn bao nhiêu?

Hoắc Vũ Hạo lắc lắc đầu nói:

- Cái này rất khó nói, dù sao ta cũng không chạm được đến cơ mật cao nhất của tam quốc. Nhưng theo sự phát triển của phong cách kiến trúc cùng với hồn đạo khí mà xem xét thì có thể kém trăm năm. Đây là ở trong tình huống mấy trăm năm gần đây tam quốc đã phấn đấu rất nhiều. Nhật Nguyệt quốc thực ra có một chỗ làm không tốt.

- Chỗ nào?

Hòa Thái Đầu đi bên cạnh Hoắc Vũ Hạo tò mò hỏi. Hoắc Vũ Hạo ha hả cười nói:

- Công tác bảo mật a! Thực ra chính Nhật Nguyệt đế quốc cũng chưa cảm nhận được, kỹ thuật của bọn họ đang bị hao hụt rất nghiêm trọng. Trên thực tế, ba đế quốc cũ trên Đấu La Đại Lục đã dùng thời gian vài chục năm, thông qua việc không ngừng đánh cắp kỹ thuật của Nhật Nguyệt quốc mà giúp chính đế quốc mình không ngừng phát triển nhanh chóng. Cho dù khoảng cách vẫn rất lớn, làm cho sự bám theo này không hiển thị rõ. Nhưng nếu lại cho thêm nước ta vài năm, sẽ rất khó nói.

Hòa Thái Đầu có vẻ suy ngẫm gật gật đầu nói:

- Ngươi nói rất có lý. Ít ra Nhật Nguyệt Quốc sản xuất một số hồn đạo khí, trong chợ đấu giá ở các nơi khác trên đại lục cũng có xuất hiện. Nhưng bọn họ đối với kim loại hiếm thì kiểm soát chặt chẽ hơn một chút.

Hoắc Vũ Hạo bĩu môi nói:

- Bọn họ như vậy gọi là bỏ gốc lấy ngọn, nghiên cứu kỹ thuật mới là quan trọng nhất. Về phần kim loại hiếm tất nhiên thưa thớt, nhưng mà, khi tìm được vật phẩm thay thế thì sao? Hơn nữa, muốn lấy được kim loại hiếm có thể thông qua vũ lực. Mà kỹ thuật chân chính hồn đạo khí, như thế cũng rất khó khăn. Nếu không phải Nhật Nguyệt quốc đối với hồn đạo khí ngoài cấp bảy kiểm soát tương đối nghiêm ngặt, chỉ sợ ở phương diện này sẽ bị đuổi theo càng nhanh chóng.

Hòa Thái Đầu nhíu mày nói:

- Trên thực tế, lúc đó chúng ta chẳng phải làm như vậy sao? Ngươi làm rất triệt để.

Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn Hòa Thái Đầu liếc mắt một cái nói:
Hòa Thái Đầu đánh số tám mươi tám, đối thủ của hắn là số hai mươi mốt. Cũng là một hồn đạo sư cấp bốn, thực lực nếu so với đối thủ của Hoắc Vũ Hạo thì kém hơn một chút.

Tiến vào phòng nghỉ của khách quý, bốn người Hoắc Vũ Hạo liếc mắt đã thấy được số mười hai và mười tám ngồi bên trong. Bọn họ hôm nay tới sơm hơn một chút, hơn nữa không mang theo thủ hạ. Hai ngươi ngồi cùng nhau không biết vừa nói những gì.

Nhìn thấy bốn người Hoắc Vũ Hạo tiến vào số mười hai mỉm cười hướng đến hắn gật gật đầu. Hoắc Vũ Hạo cũng gật đầu đáp lễ, nhưng kiêu ngạo trên mặt không hề giảm chút nào.

Người số mười tám có vẻ lạnh lùng hơn, ánh mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo ẩn ẩn mang theo sự khinh thường.

Thần An mang bốn người đến nơi liền đi ra ngoài, dù sao hắn cũng còn rất nhiều chuyện phải làm.

Vương Đông Nhi bưng một ly nước trái cây cho Hoắc Vũ Hạo, Hoắc Vũ Hạo mới vừa uống một hơi, bên kia, người số mười hai đã đi tới.

- Xin chào, huynh đệ. Có thể nói chuyện một chút không?

Số mười hai hơi hơi khom người, rất lễ độ hướng đến Hoắc Vũ Hạo lên tiếng chào hỏi.

Hoắc Vũ Hạo cười nhạt nói:

- Mời ngồi đi!

- Còn không biết quý tính cao danh của huynh đệ?

Số mười ngồi xuống ghế, tự nhiên hỏi.

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Ta là số mười, ta cũng biết ngươi là số mười hai.