Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chương 558 : Đông Tranh Phong (Trung)
Ngày đăng: 12:00 30/04/20
Nàng không nhận thua? Vậy mà không nhận thua, nàng muốn làm cái gì?
Bên kia, Vương Thu Nhi mặt không chút thay đổi lui về phía sau. Đây rõ ràng là muốn tranh phong a!
Ánh mắt mọi người của Đường Môn không hẹn mà cùng rơi vào người Hoắc Vũ Hạo. Lúc này muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được. Trên đài thi đấu đã mở vòng bảo hộ cách âm. Hơn nữa, trận đấu bắt đầu, có nghĩa là bất kì chiến đội nào cũng chỉ có tuyển thủ tham gia thi đấu ở trên đài. Vương Đông Nhi không lên tiếng, bất cứ ai cũng không thể chặn cuộc đấu này.
- Nha đầu này!
Trên mặt Hoắc Vũ Hạo lúc này tràn đầy bất đắc dĩ cùng khẩn trương. Có thể không khẩn trương sao? Kia là nữ nhân hắn yêu và người có quan hệ không rõ ràng với hắn, trên thực tế trong lòng Hoắc Vũ Hạo vẫn cảm thấy mình thiếu nợ Vương Thu Nhi. Cho dù thế nào, hắn cũng không muốn ai trong hai nàng bị thương.
Lúc này hắn rất muốn kéo Vương Đông Nhi xuống, hung hăng đánh vào mông của nàng.
Trên đài thi đấu, Vương Đông Nhi nhìn Vương Thu Nhi, tay phải chậm rãi giơ lên. Vương Thu Nhi khẽ nheo hai mắt lại, hai người không hề nói gì, nhưng ánh mắt nhìn đối phương lại trở nên vô cùng sắc bén.
Đối với hầu hết mọi người đang xem trận đấu, cuộc tranh tài của hai chiến đội này họ cũng không quá hứng thú, ai thắng ai thua cũng không quan trọng. Dưới tình huống không có tâm quyết thắng, trận đấu này cũng chỉ coi là một cuộc đấu cho vui mà thôi, ngược lại để thưởng thức nhiều hơn.
Trên đài Chủ tịch, nhiếp chính vương Nhật Nguyệt Đế Quốc Từ Thiên Nhiên đang lẳng lặng ngồi trên đài cao, trên mặt cũng toát ra một tia kinh ngạc. Nhưng ở sâu trong đáy mắt, hiện lên một tia oán độc thật sâu.
Nữ nhân xinh đẹp như thế mà không thuộc về ta, còn đáng tiếc hơn chính là ta không có biện pháp nào. . .
Nghĩ đến đây, trong lòng Từ Thiên Nhiên giống như bị đuôi bò cạp độc cắm vào trái tim, cảm giác vô cùng đau đớn.
- Trận đấu bắt đầu.
Kèm theo tiếng quát to của Trịnh Chiến, Vương Đông Nhi cùng Vương Thu Nhi trên đài thi đấu đồng thời cử động.
Vương Đông Nhi giơ tay phải lên, một đạo quang mang đen nhánh cùng với một Hồn Hoàn màu đen xuất hiện. Đây chính là võ hồn thứ hai của nàng, Hạo Thiên Chuy.
Hai tuyệt sắc mỹ nữ hình dáng giống nhau như đúc, trong mắt tràn đầy chiến ý. Ai cũng cũng không chịu lui lại nửa bước.
- Đương, đương, đương!
Loạn Phi Phong Chuy Pháp của Vương Đông Nhi càng lúc càng nhanh, khi đến ngay gần vạch biên đài thi đấu, nàng tiếp tục vung lên ba chuy.
Tiếp tục lui về phía sau, vòng biên đã ở ngay trước mắt. Nếu tiếp tục lui lại, nàng sẽ đụng vào vòng phòng hộ. Như vậy tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới uy lực của Loạn Phi Phong Chuy Pháp.
Tất cả mọi người đều vì Vương Đông Nhi mà vuốt mồ hôi, ngược lại chỉ có Vương Thu Nhi là không nghĩ như vậy, bởi vì Vương Thu Nhi thấy được, ánh mắt của Vương Đông Nhi vẫn tràn đầy chiến ý như cũ, khí thế không bởi vì bị bức lui liên tiếp về phía sau mà yếu đi.
Khi Hoàng Kim Long Thương cùng Hạo Thiên Chuy va chạm lần thứ hai mươi bốn. Vương Đông Nhi đã không thể lui thêm được nữa. Cũng đang lúc này, hai tròng mắt nàng đột nhiên sáng lên, kim quang mãnh liệt từ trong cơ thể phát ra, chuy thứ hai mươi năm đánh ra.
Nếu như sau một búa này nàng lại bị bức lui một lần nữa, sẽ đụng vào vòng phòng hộ phía sau. Nhưng một búa đánh ra, cả người Vương Đông Nhi giống như cũng biến thành màu vàng, đây là dấu hiệu đem hồn lực bản thân tăng lên tới cực hạn.
- Đương!
Tiếng nổ vang kịch liệt. Hạo Thiên Chuy của Vương Đông Nhi lại một lần nữa bị chấn động. Nhưng mà lần này không giống những lần trước, nàng không tiếp tục lui về phía sau, Hạo Thiên Chuy mặc dù vẫn vung lên, nhưng không bị bật về phía sau. Ngược lại thân thể của Vương Thu Nhi lại bị chấn động, hơi lui về phía sau nửa bước.
Vương Đông Nhi tiến lên phía trước một bước, thân thể xoay chuyển, chuy thứ hai mươi sáu đánh xuống. Lại tiếp tục va chạm với Hoàng Kim Long Thương, lần này, Vương Thu Nhi lại phải lui về phía sau nửa bước.
- Chuyện gì xảy ra?
Bên ngoài đài thi đấu, Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy cảnh này cũng có vẻ mặt khiếp sợ, không dám tin và mắt mình.