Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chương 620 : Sự kiêu ngạo của Băng Tuyết nhị đế
Ngày đăng: 12:01 30/04/20
Dịch giả: Kyo Martin
Trên đài hội nghị, ngoại trừ vị quốc sư thần bí, Quất Tử, Minh Đức đường chủ Kính Hồng Trần cùng với Từ Thiên Nhiên ra, tất cả đại thần của đế quốc đều đã đứng dậy.
Trong số bọn họ không thiếu cường giả Hồn Sư, nhưng loại tình huống trước mắt này lại là lần đầu tiên được nhìn thấy.
Võ Hồn Dung Hợp Kỹ? Không, đó căn bản không giống như Võ Hồn Dung Hợp Kỹ! Có Võ Hồn Dung Hợp Kỹ nào biến hóa to lớn như thế. Hơn nữa đối với Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi, Nhật Nguyệt đế quốc đều có điều tra không ít. Trong ghi chép của họ, căn bản không có loại biến hóa này.
Khi thân ảnh tử kim sắc kia xuất hiện, trong nháy mắt thiên địa biến sắc, mưa to gió lớn như không còn tiếng động. Trên toàn sân đấu hoàn toàn bị chiếu rọi thành một mảnh tử kim sắc.
Cuối cùng là cái gì?
Cốt Long do Ngôn Phong biến thành ngẩng đầu lên lần nữa.
Trước khi mọi người thấy rõ quang mang vàng bạc trên sân đấu, hắn đã thấy, Võ Hồn Bản Thể của Hoắc Vũ Hạo thức tỉnh lần thứ hai - đôi mắt màu bạc tỏa hào quang, con mắt dựng đứng màu vàng trên trán cũng tỏa sáng. Quang mang hai màu sắc vàng bạc tạo thành Linh Hồn Trùng Kích không gì sánh kịp, mạnh mẽ bắn vào đầu hắn.
Cảm giác nguy cơ mãnh liệt làm Ngôn Phong không thể không ngưng kết lại toàn bộ hồn lực vừa tách ra khỏi đầu mình. Cho dù như thế, khi công kích mạnh nhất của Võ Hồn Bản Thể cấp Bạch Ngân bắn tới, đại não hắn vẫn bị xung kích kịch liệt làm mê muội, ngay cả tinh thần chi hải cũng xuất hiện vết rách, thân thể tạm thời mất khống chế, ngã trên sân đấu.
Sau khi hắn giãy dụa, vất vả lấy lại một chút thanh tỉnh, đã thấy một màn biến hóa quỷ dị trước mắt, hoặc nói là biến hóa thần kỳ.
Đây lại ảo cảnh sao?
Cố giãy dụa đứng lên một lần nữa, trong tiếng gào thét gầm gừ, Ngôn Phong cố nén cảm giác đau nhức kịch liệt truyền đến từ linh hồn, hai cánh Cố Long vươn ra, bay lên lần nữa.
Tại thời khắc này, thân ảnh tử kim sắc kia chuyển động. Tốc độ của hắn vậy mà nhanh đến mức khó có thể hình dung, nhưng không phải đánh tới Ngôn Phong mà là đi tới bên cạnh.
Tam Sinh Trấn Hồn của Tiêu Tiêu cuối cùng cũng giải trừ. Chính nàng thì lộn một vòng trên không, rơi về phía sau.
Thân ảnh tử kim sắc kia như một đạo tia chớp, đột nhiên lóe lên trên không trung, vượt qua người Khô Lâu Vương màu đen. Bàn tay được giáp tay tử kim sắc bao trùm, vừa vặn đặt lên đầu lâu Khô Lâu Vương còn chưa hiểu chuyện gì, một đạo quang ảnh tử kim sắc lóe lên rồi biến mất.
“Oanh”
Những giáo đồ đại biểu Thánh Linh Tông xuất chiến này, tuổi thật sự chưa đến hai mươi, từng người đều là tinh anh. Nhất là Cốt Long Ngôn Phong chết trên tay thân ảnh tử kim sắc chính là đệ tử thân truyền của hắn, hắn ký thác kỳ vọng rất cao đối với Ngôn Phong, cư nhiên bị Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông Nhi liên thủ giết chết như vậy, cho dù vị quốc sư này tính cách âm lãnh, lúc này cũng đau thấu tâm can, gần như muốn bộc phát.
“Quốc sư bớt giận. Bản Thái Tử đáp ứng ngươi, những người này nhất định sẽ giao cho ngươi tự tay xử lý.”Từ Thiên Nhiên sau một hồi khiếp sợ ngắn ngủi đã khôi phục lại, nói với vị quốc sư cách mấy người thủ hộ phía trước.
“Không nhọc sức điện hạ hao tâm tổn trí. Những tên nhãi nhép này, bản giáo hội sẽ phái người đi bắt bọn chúng.”Nói xong câu đó, vị quốc sư thần bí này quay người sải bước đi ra ngoài đài chủ tịch, thân thể lóe lên trên không trung đã hóa thành một đạo ô quang viễn độn đi, trong chớp mắt biến mất không thấy gì nữa.
Vị nữ tữ toàn thân mặc đồ đen, trước đó khuyên bảo hắn, quay qua nói với Từ Thiên Nhiên: “Thái Tử điện hạ, đệ tử quốc sư chết trận, xin ngài thấu hiểu nỗi đau của hắn, nếu có gì bất kính, ta thay hắn xin lỗi ngài.”
“Không ngại.” Từ Thiên Nhiên cười nói, phảng phất thật sự không ngại.
Nữ tử thần bí khẽ gật đầu với Từ Thiên Nhiên, sau đó cũng phóng người lên trời, thân hình hóa thành một đạo ánh sáng màu đen đuổi theo quốc sư thần bí kia.
Sắc mặt Kính Hồng Trần có chút khó coi, nói: “Điện hạ, Thánh Linh Giáo này quá mức cuồng vọng, trước mặc người vậy mà ………”
Từ Thiên Nhiên điều chỉnh sắc mặt, nói: “Hồng Trần đường chủ, nói năng cẩn thận.”
Kính Hồng Trần hơi sững sờ, tức giận hừ một tiếng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Hắn cũng có chút hiểu biết với Thánh Linh Giáo, biết bên trong Thánh Linh Giáo có một vài tồn tại đặc biệt cường đại, cho dù là Minh Đức Đường tại Nhật Nguyệt đế quốc cũng không thể trêu vào.
Trên sân đấu, thân ảnh tử kim sắc từ từ rơi xuống đất. Sau lưng hắn, hai màu trắng noãn cùng với bích lục cũng một lần nữa khôi phục tử kim sắc, chậm rãi khép vào lưng.
Tử kim sắc đậm đặc đột nhiên phân tách, hai đạo thân ảnh kim sắc phân biệt trước sau ly khai ra. Quang mang tử kim sắc khuếch tán, hóa thành một vầng sáng bao phủ ba đạo quang ảnh trong đó.
Sau khi hào quang vặn vẹo một hồi, Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông Nhi một lần nữa xuất hiện trên sân đấu.
Thân hình Vương Đông Nhi lóe lên, ôm lấy Hoắc Vũ Hạo, không để hắn ngã trên đất.
Sắc mặt Hoắc Vũ Hạo lộ ra một chút tái nhợt, nhưng tinh thần thì rất tốt, ánh mắt trầm ổn, khuôn mặt kiêng nghị. Hai tay nắm chặt, không che dấu được một chút phấn khởi nơi đáy mắt.
“Đông Nhi, chúng ta thắng.”Hoắc Vũ Hạo dùng sức để nói.