Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 628 : Đại màn kéo ra (trung)

Ngày đăng: 12:01 30/04/20


Translator: Nấm Linh Chi



Hoắc Vũ Hạo gật đầu, nói: "Yên tâm đi, Thiên Mộng ca, ta tự có chừng mực! Ta rất mong đợi, trong chuỗi trận đấu tối nay này, chúng ta đến tột cùng có thể chiếm bao nhiêu trận so đấu nặng. Chuỗi trận này, đến tột cùng ai là nhân vật chính." Nói tới đây, trên mặt hắn toát ra nụ cười nồng đậm. 



Nhìn Thiên Mộng Băng Tằm đầu to đối diện, hắn truyền qua một ý niệm. Bởi vì đang đưa lưng về phía Băng Đế, Băng Đế cũng không biết. 



Hiện tại Hoắc Vũ Hạo đã sớm không phải là tiểu tử ban đầu kia cần Băng Đế cùng Thiên Mộng che chở. Hắn bây giờ, đã dần dần trưởng thành, nhất là ở mặt tinh thần lực này, đã không thua gì mấy vị hồn thú cường đại mười vạn năm, trăm vạn năm này. 



Trong mắt Thiên Mộng Băng Tằm dị quang chợt lóe, nhẹ nhàng hướng Hoắc Vũ Hạo gật đầu, khóe miệng hé ra, lộ ra một nụ cười băng tằm. 



Xe ngựa xa hoa của Tịch Thủy Minh rốt cục cũng ngừng lại. Lúc này, cả đoàn ngựa thồ đã đi tới giao lộ phía Tây cách ngoài Minh đô năm dặm. 



Hoắc Vũ Hạo tựa hồ đúng lúc tỉnh lại, mở hai mắt ra, ánh mắt của hắn hơi hơi có chút mê man. Nhưng người nào cũng không chú ý tới, ở chỗ mi tâm của hắn, một đoàn quang văn vặn vẹo lặng lẽ trượt ra, trong giây lát biến mất không thấy.



"Đến." Phía ngoài có tiếng âm truyền đến. 



Hoàng Chinh xuống xe đầu tiên, Hòa Thái Đầu theo sát phía sau, trước tiên đem xe lăn của Hoắc Vũ Hạo đi xuống dưới, sau đó lại đem hắn ôm đến xe lăn ngồi. 



Hoắc Vũ Hạo ánh mắt hơi lộ ra vẻ có chút dại ra, nhưng gió đêm thổi đến, rất nhanh liền biến trở về bình thường. 


Nam Cung Oản sắc mặt âm trầm tự nhủ: "Không biết sống chết." Vừa nói hắn vừa vươn người đứng dậy, đi hướng tới đài.



Tam trưởng lão cũng cười lạnh liên tục, "Bình Phàm Minh nhỏ bé muốn chơi loại xếp hạng xiếc này ư, thật là muốn chết. Nghĩ là Bình Phàm Minh có thể che chở được hắn sao?" 



Mấy người Hoắc Vũ Hạo giờ mới hiểu được, thì ra Nam Cung Oản tức giận là bởi vì người chủ trì kia lúc ghi tên mà lại đem Tịch Thủy Minh đặt ở cuối cùng. 



Bình Phàm Minh một tay khống chế mọi nghề nghiệp ở Minh đô, có loại người chủ trì mới này cũng rất bình thường. Bất quá, người chủ trì này hành động như vậy mà lại coi như bình thường a! Tà Hồn Sư bảo thủ, từ ý nghĩ của hắn ta quả nhiên là không thể dùng ánh mắt thường nhân mà đối xử. 



Nam Cung Oản cũng không hiển lộ tu vi của hắn, mà từng bước từ cầu thang đi tới trên đài. Hai hướng khác cũng có hai người khác đi tới. 



Áo Đô thương hội bên kia là một gã trung niên tuổi chừng bốn mươi, mặc áo khoác màu tím, tướng mạo đường đường. Mơ hồ như có vị thượng giả uy thế. Chẳng qua nếu như nhìn người thì rất khó tưởng tượng người này là đầu não đám đạo tặc, sát thủ thế lực ngầm. Ngược lại giống như một gã quan viên hơn. Người này trên đường đi tới, long hành hổ bộ, tinh quang trong mắt lóe lên. 



Từ trên người hắn tản mát hồn lực dao động, Hoắc Vũ Hạo có thể cảm nhận được, người này tu vi ít nhất cũng là bát hoàn trở lên, hắn cố ý áp chế hơi thở của mình, nhưng khoảng cách tới Phong Hào Đấu La hẳn là còn có chênh lệch. 



So sánh với người của Áo Đô thương hội thì cái vị lên đài bên kia của Bình Phàm Minh càng làm cho người ta chú ý. 



Đó là một cô gái người mặc đồ màu đỏ thẫm, khoảng cách xa nhìn qua cực đẹp, bộ tóc màu nâu dài búi cao trên đỉnh đầu, trên đường đi tới, một bước ba dao động, thướt tha, thân thủ xinh đẹp nhưng tràn đầy vẻ thanh khiết, quả nhiên là người đẹp ở giữa vật tầm thường. Vòng eo mảnh khảnh, bờ mông sữa, cực kỳ mê người.



Nàng này vừa lên đài, không biết có bao nhiêu người miệng đắng lưỡi khô, không hề chớp mắt.  Tham gia cuộc thi Hồn Đạo Sư tinh anh Minh Đô, Hoắc Vũ Hạo sớm đã hiểu rõ tam đại thế lực ngầm của Minh đô này, nam tử trung niên mặc áo khoác màu tím kia chính là hội trưởng yên tĩnh của Áo Đô thương hội, Lập Đồng, sau lưng của hắn là quân đội Nhật Nguyệt đế quốc. Mà bên kia, cô gái có vóc người xinh đẹp, mặt mũi thanh khiết nhưng nhìn không ra tuổi, là Minh Chủ Bình Phàm Minh, quản lý toàn bộ hoạt động nghề nghiệp của Minh đô, phần lớn là nghề ăn uống, Thượng Quan Vi Nhi.