Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chương 85 : Ta còn chưa có thua!
Ngày đăng: 11:54 30/04/20
Lần này Hoắc Vũ Hạo không hạ thủ lưu tình nữa, song chưởng xanh như ngọc, Khống Hạc Cầm Long xuất hiện.
Xoẹt một tiếng, cả người Vu Phong bị song chưởng này đánh vào mà lùi về sau chừng năm thước, lúc này cô bé không còn giữ thăng bằng được nữa, trực tiếp ngã xuống đất lăn tròn vài vòng.
Tu Vi Hoắc Vũ Hạo tuy không bằng Vu Phong nhưng hắn đã là một Hồn Sư cấp mười bảy, một Hồn Sư thật thụ. Hiện giờ hắn sử dụng Huyền Ngọc Thủ và Khống Hạc Cầm Long đã có thể phát ra sức công kích không nhẹ.
Vu Phong xoay người đứng lên có vẻ hơi lảo đảo, sau đó "oa" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi. Hiển nhiên đã thụ thương.
Tất cả học viên ban Một trên khán đài đều há hốc mồm kinh ngạc. Trước khi cuộc thi đấu này bắt đầu, có ai ngờ sẽ xuất hiện tình huống này không?
Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn chiếm được thế thượng phong, chèn ép Vu Phong đến nỗi cô bé không có sức đánh trả.
Đái Hoa Bân giật mình, Chu Lộ hoảng hốt, Tiêu Tiêu mở to hai mắt, Chu Tư Trần hồi hộp cắn móng tay, còn Tào Cẩn Hiên thì hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Hoắc Vũ Hạo không chút chớp mắt.
Ít nhất, bề ngoài hai bên cũng chưa sử dụng Hồn Kỹ nào, một tên Chiến Hồn Sư hệ Cường Công và Chiến Hồn Sư hệ Khống Chế đánh tay đôi với nhau, không ngờ cuối cùng người thiên về công kích lại bị đánh bại, hơn nữa tu vi của cả hai lại còn có sự chênh lệch không nhỏ.
Vu Phong có vũ hồn Hồng Long nên cơ thể vốn cứng cáp hơn Hoắc Vũ Hạo không biết bao nhiêu lần, bất kể là tốc độ, sức lực, sự mềm dẻo đều hơn xa Hoắc Vũ Hạo mới đúng, tình huống này là sao đây?
Mông bị người ta đạp một cái cũng không tính đi, thế mà còn bị người ta đánh cho một chưởng bay ra ngoài ói cả máu. Đấy là trong lúc được vũ hồn Hồng Long bảo vệ cơ thể rồi đấy, Hoắc Vũ Hạo thật sự mạnh đến thế sao?
Trong kỳ sát hạch Tân Sinh, ngoại trừ lúc sử dụng Quỷ Ảnh Ma Tung đối phó với ba người Đái Hoa Bân, hắn gần như chưa từng trực tiếp chiến đấu bao giờ. Lúc nào cũng đứng im ở phía sau, nên mới bị mọi người lướt qua xem như không có. Đến giờ phút này tất cả mọi người mới biết, mình đã sai lầm như thế nào, nhất là những học viên có Song Hoàn, bọn họ tự hỏi bản thân mình, nếu mình và Hoắc Vũ Hạo giao chiến có thể chiến thắng hay không? Vu Phong thất bại vì cô bé coi thường đối thủ sao?
Lúc này Vương Ngôn cũng đang ngẩn ngơ cả người, hắn thấy Hoắc Vũ Hạo sử dụng rất nhiều phương thức chiến đấu mới mẻ để đối kháng với Vu Phong, phương pháp đánh du kích thật kỳ lạ, nhưng cuối cùng lại thắng.
Còn một người nữa cũng đang hết sức kinh ngạc, đấy chính là bản thân Vu Phong, cô bé ngàn vạn lần không ngờ Hoắc Vũ Hạo có thể chiến đấu với mình đến mức độ này, cô bé luôn cẩn thận với Linh Hồn Trùng Kích vậy mà cũng phải chịu thiệt thòi...
Một chưởng kia, khi vừa đánh vào người, cô bé lập tức cảm thấy như có hai khối sắt đánh mạnh vào cơ thể vậy, hai luồng lực lượng này nhẹ nhàng chạy khắp cơ thể, khiến cô bé muốn dùng hồn lực tống nó ra ngoài cũng không thể, chỉ đành phun ra một ngụm máu tươi để giảm tốc độ di chuyển của nó lại, nhưng lục phủ ngũ tạng đã bị chấn thương rồi.
Thật sự Vu Phong vẫn rất sợ Linh Hồn Trùng Kích, nhưng cô bé hoàn toàn không để ý đến nó nữa, sau khi tránh được một kích kia liền lập tức dùng bả vai đánh vào ngưc Hoắc Vũ Hạo, đẩy hắn văng ra ngoài.
Lần va chạm này nặng hơn những lần trước rất nhiều, tuy lồng ngực của hắn đã được hồn lực bảo vệ nhưng luồng nhiệt truyền qua từng thớ thịt của hắn đi thẳng vào bên trong cơ thể khiến hắn đau đớn phun ra một ngụm máu tươi, cả người đứng không vững suýt chút nữa ngất xỉu.
Hai tay Vu Phong ôm chặt lấy đầu ngồi xổm dưới mặt đất, không ngừng rên rỉ đầy đau đớn. Linh Hồn Trùng Kích của Hoắc Vũ Hạo đâu phải là thứ đơn giản, từng tia máu chảy ra từ mũi của cô bé, nhưng so với Hoắc Vũ Hạo thì đỡ hơn nhiều.
Kết thúc rồi. Vương Ngôn thầm than trong lòng một tiếng. Tuy rằng Hoắc Vũ Hạo bị đánh bại nhưng hắn bại trong vinh quang, với tu vi của hắn mà có thể làm bị thương được Vu Phong đã đủ để kiêu ngạo, thứ hắn am hiểu là khống chế và phụ trợ mà. Không ngờ về mặt cận chiến hắn cũng có thiên phú như thế.
Nhưng... thật sự đã kết thúc sao?
Vu Phong hai tay ôm đầu, từ từ đứng lên, cơn đau khiến cô bé không thể điều khiến dao động hồn lực trên người nữa. Sỉ nhục, một sự sỉ nhục kinh khủng.
Cơn đau đầu dần dần dịu xuống, Vu Phong thấy bên cạnh Vương Ngôn đã xuất hiện bên cạnh hai người, chỉ sợ hôm nay không thể tiếp tục công kích Hoắc Vũ Hạo nữa rồi, nhưng cơn giận dữ trong lòng cô bé vẫn không sao nguôi được, cô bé phát điên lên quát to:
- Hoắc Vũ Hạo ngươi chờ đó, ngươi còn ở lớp Một một ngày, ta sẽ nhằm vào ngươi một ngày, đến khi nào ngươi cút khỏi học viện Sử Lai Khắc mới thôi.
Đúng lúc này, đột nhiên Hoắc Vũ Hạo từ từ đứng dậy, khi hắn đứng thẳng lên được thì mọi người giật mình phát hiện, hai mắt của hắn đã xuất hiện từng tơ máu, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào Vu Phong, giống hệt như dáng vẽ một con mãnh hổ nhìn chằm chằm con mồi. Bị ánh mắt khủng bố này khóa chặt, Vu Phong không kìm được mà rùng mình một cái.
- Ta chưa có thua!
Giọng nói của Hoắc Vũ Hạo đã khàn đặc, nhưng lại chứa đầy sự kiên định bất khuất. Đúng vậy, hắn chưa có thua, chỉ cần hắn còn một chút sức lực, tuyệt đối hắn sẽ không nhận thua. Chính sự bướng bỉnh và chấp niệm này mới có thể chống đỡ được hắn, cả người đau đớn lại còn bị đối thủ không ngừng vũ nhục khiến cơn giận trong lòng hắn không ngừng phun trào.
Mà cũng ngay lúc này, cả người hắn đột nhiên run rẩy, ngay sau đó, những tia máu màu đỏ trong mắt hắn hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một màu sắc âm u đầy hơi thở chết chóc, màu xám!