Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 95 : Tạo Thần

Ngày đăng: 11:54 30/04/20


Thiên Mộng Băng Tằm gật đầu mạnh mẽ nói:

- Chính xác, đúng là con người. Mặc dù trong hồn thú chúng ta cũng có những chủng tộc đặc biệt cường đại như chủng tộc của nàng, trời sinh đã có thực lực kinh người. Nhưng không thể không thừa nhận, tiềm năng của chúng ta không thể sánh bằng con ngươi được. Đơn giản thế này, thử so sánh một nhân loại với tộc nhân Bích Băng Hạt của các nàng xem, nếu một Hồn Sư có thiên phú của bọn họ, chỉ cần vài thập niên tu luyện đã có thể đạt được thực lực sánh ngang với các hồn thú có tu vi vạn năm của bọn nàng, thậm chí ngang bằng với cả hồn thú mười vạn năm nữa. Đây là vì cái gì? Không phải là sự chênh lệch của tiềm năng sao? Cơ thể con người yếu ớt thật, tuổi thọ cũng không cao, nhưng ông trời rất công bằng, bù lại thiên phú và tiềm năng của bọn họ lại rất cao, chúng ta vô phương có thể sánh kịp. Đây cũng là ưu thế của bọn họ là chổ thiếu sót của chúng ta.

- Vấn đề quan trọng nhất, và cũng là chuyện chúng ta trước giờ chưa từng đạt được, nàng còn nhớ chuyện một vạn năm trước không?

Băng Đế lập tức đáp:

- Thiên địa biến sắc, nháy mắt thành thần.

Thiên Mộng Băng Tằm nói:

- Đúng, ta còn cảm thấy được, có ít nhất năm vị thần được sinh ra. Mà trước đó, bên trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm có hai vị Thú Vương chết đi. Bọn chúng đều là những cường giả sống tại vùng trung tâm của cánh rừng, mặc dù ta đang trong trạng thái ngủ say bị bọn chết tiệt kia hấp thụ năng lượng những vẫn cảm nhận được hết sức rõ ràng. Mà hai vị đó cũng không phải yếu ớt, mà là hai hồn thú cực kỳ mạnh mẽ. Một trong đó là Thái Thản Tuyết Ma Vương có huyết mạnh giống tên kia, mà người còn lại lại càng khủng bố hơn, bởi hắn có huyết mạch của Long Tộc. Thế mà bọn chúng cùng chết một lượt, lại càng không phải bị giết mà cùng tự sát thành toàn cho vị cường giả kia. Cuối cùng, người đó đã trở thành một vị thần thực lực hết sức mạnh mẽ.

Nói đến đây, nó dừng lại một chút rồi nói tiếp bằng giọng hết sức nặng nề:

- Băng Đế à, nàng cũng biết, chỉ có trở thành thần mới có được sinh mệnh kéo dài vô tận a!

Băng Đế im lặng, Thiên Mộng Băng Tằm tranh thủ thời cơ nói tiếp:

- Hồn Thú chúng ta sau khi đạt đến mười vạn năm đều có cơ hội lựa chọn hóa hình thành người. Nhưng, thật sự có bao nhiêu hồn thú dám liều lĩnh lựa chọn con đường này chứ, bởi vì chúng ta căn bản không thể trong vòng trăm năm ngắn ngủi đột phá được, cho dù có, tuổi thọ cũng sẽ hết sức ngắn ngủi, không được năm trăm năm nữa, thế nên con đường thành thần với chúng ta là hết sức xa vời, chỉ có trong mộng thôi. Đại lục này đã phát triển được trên tỷ năm, nhưng chỉ có con người thành thần chứ có hồn thú nào thành thần không? Mặc dù có một vài hồn thú hóa hình thành con người đã tu luyện đến một cấp bậc thật cao, nhưng bức tường kia, chưa ai có thể vượt qua được.

- Đây cũng là lý do ngày đó mặc dù trong người nàng chảy dòng máu cao quý như thế mà cuối cùng cũng không lựa chọn con đường hóa hình, đúng không?

- Ta không muốn thử phương pháp không chắc chắn đó, chẳng mai trong lúc hóa hình tu luyện lại rồi chết yểu thì sao? Thế nên ta quyết định lấy lui làm tiếng, chọn một phương pháp khác, chính là Tạo Thần. Phải tìm một người nào đó rồi giúp đỡ người đó trở thành thần. Tuy sau đó bản thân ta không thể trở thành thần, nhưng đi theo thần cũng sẽ có được sinh mệnh vô tận, trở thành một bộ phần của thần. Cho nên, ta chọn trở thành Hồn Hoàn, một Hồn Hoàn trí tuệ. Ta muốn dùng lực lượng của mình giúp hắn bước từng bước thành THẦN.

- Đúng vậy, trong mắt nàng lúc nào ta cũng là một tên phế vật, nhưng tu vi của ta đã trên trăm vạn năm. Khi ta trở thành Hồn Hoàn trí tuệ của hắn cũng đã mang đến cho hắn đến bốn kỹ năng. Gấp hai lần các Hồn Thú mười vạn năm. Hơn nữa, ta còn giúp hắn tạo nên một vũ hồn nữa. Lúc này hắn đã là một Hồn Sư có Vũ Hồn Song Sinh. Cậu bé này chỉ mới mười hai tuổi thôi, nhưng thiên phú của nó dưới sự hướng dẫn của ta đã dần dần bộc lộ. Hơn nữa, tâm tính của nó so với bạn bè đồng lứa không những trầm ổn còn có một nghị lực phi thường. Dưới sự giúp đỡ của ta, tại sao hắn không thể có được thành tựu như người thanh niên vạn năm trước?
Đúng vậy, đây chính là tinh thần căn nguyên của nó.

Đừng thấy quá trình phóng thích tinh thần căn nguyên đơn giản mà xem thường, không phải bất cứ hồn thú nào cũng làm được đâu. Chỉ có những hồn thú đã đột phá được một kiếp nạn và tu vi đạt trên mười vạn năm mới có thể thực hiện. Dĩ nhiên chuyện này đối với cường giả tuyệt thế như Thiên Mộng Băng Tằm hay Băng Bích Đế Hoàng Hạt đều chẳng đáng là gì.

Thiên Mộng Băng Tằm lại thở phào một hơi, một luồng sáng màu vàng kim nhất thời xuất hiện, rồi từ từ bay về phía viên cầu ánh sáng màu xanh biết, sau đó từ từ mở rộng bao bộc lấy nó. Đây chính là lớp xác của Thiên Mộng Băng Tằm. Sau đó nó nhanh chóng quay ngược trở về mi tâm của Hoắc Vũ Hạo, đồng thời từng cơn lạnh cóng người cũng truyền vào cơ thể cậu bé.

Băng Bích Đế Hoàng Hạt sau khi mất đi tinh thần căng nguyên lập tức rơi xuống mặt đất, mà cơ thể ấy sau khi mất đi sự khống chế lập tức tự phát ra một cỗ khí thế uy nghiêm cực kỳ khủng bố. Bầu trời nháy mắt hóa thành màu xanh ngọc bích, chỉ cần tình cảnh trước mắt cũng đủ biết thực lực của Băng Bích Đế Hoàng kinh khủng đến mức nào.

- Lạnh chết ta mất. Nguồn truyện: Truyện FULL

Cơ thể Hoắc Vũ Hạo liên tục chịu đựng mất cơn rét lạnh không khỏi đánh bò cạp run rẩy.

- Thiên Mộng à, người ngươi chọn kém quá đi. Cũng là một tên phế vật y hệt ngươi. Ngươi nghĩ thân thể yếu ớt này của hắn có chịu được cỗ lực lượng của ta sao?

Giọng nói đầy vẻ khinh thường của Băng Đế vang lên trong đầu Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo đột nhiên có ý nghĩ kỳ quá, hiện giờ trong thế giới tinh thần của mình đã có Thiên Mộng Băng Tằm và ông lão màu xám rồi, giờ thêm cái bà Băng Bích này nữa là vừa đủ bốn tay, có thể đánh mạt chược được rồi, thật là náo nhiệt a!

Thiên Mộng Băng Tằm cười hắc hắc nói:

- Băng Đế, nàng đừng vội. Nếu nàng chết đi để hắn hấp thụ hết lực lượng của nàng thì đúng là chuyện không thể. Với cơ thể hiện giờ của hắn, một Hồn Hoàn ngàn năm không biết có chịu nổi không nữa, đừng nói chi là nàng đã gần bốn mươi ngàn năm. Có điều, với sự khống chế của ta, tình huống đã không giống thế nữa. Chúng ta hợp tác mà còn thất bại sao?