[Dịch] Đấu La Đại Lục
Chương 377 : Hạnh phúc của Đường Tam và Tiểu Vũ, đính hôn
Ngày đăng: 17:45 16/09/19
Đường Khiếu nhìn thật sâu Đường Tam, thật lâu sau mới chậm rãi nói: "Được, được, được, mấy người trẻ tuổi các ngươi quả nhiên có ý tưởng.Điều này lúc trước ta và phụ thân ngươi cũng không nghĩ đến.Ngươi nói đúng, nếu các ngươi có thể từ Hải Thần đảo trốn trở về.Coi như các ngươi tự thân kích phát tiềm lực.Đi đi, ta ủng hộ ngươi."
Đường Tam cẩn thận hỏi: "Bá phụ, ở Hải Thần đảo có chỗ nào cần phải chú ý không?"
Đường khiếu trầm giọng nói: "Chỉ có một chút, ở Hải Thần đảo không thể giết người. Kỳ thật, hải hồn sư phần lớn tính cách ôn hòa, tuy rằng bọn họ bài xích người từ ngoài đến, nhưng bình thường cũng chỉ là đuổi đi mà thôi.Cũng sẽ không giết người.Nhưng nếu các ngươi ở nơi này động thủ giết người trước, tình huống liền khác biệt.Sự trả thù của hải hồn sư không phải là các ngươi có khả năng tiếp nhận.Trừ việc đó ra, chính là cẩn thận với hải hồn thú.Trong đám hải hồn thú tuy rằng cũng có trời sinh tính ôn hòa, nhưng tuyệt cũng không thiếu tính cách thô bạo.Hơn nữa vì rất khó phân biệt cấp bậc của chúng, cho nên nhất định phải cẩn thận.Tiểu Tam, ngươi theo ta đến đây.Các trưởng lão nếu đã muốn chính thức thừa nhận thân phận của ngươi, vậy thì, cũng là nên đem một ít tuyệt học bản môn truyền thụ cho ngươi.Bộ hồn kỹ tự nghĩ ra này do tằng tổ ngươi sáng chế. Tuy rằng Hạo Thiên Chuy của ngươi còn chưa có phụ gia hồn hoàn, nhưng có nó, coi như là ngươi tăng thêm năng lực tự bảo vệ mình."
Mười ngày sau.Lạc Nhật Sâm Lâm.
Tiểu Vũ lẳng lặng tựa vào trong lồng ngực Đường Tam, tùy ý để cảnh vật hiện lên xung quanh lướt qua bên người như gió, thế nhưng nàng ngủ rất tự nhiên, hai tay ôm lấy cổ Đường Tam, khuôn mặt thanh tú kề sát ngực hắn.Cả người nàng đều bị Đường Tam ôm lấy, một cánh tay Đường Tam ôm cứng lấy vai nàng, một tay đỡ lấy đôi chân thon dài của nàng.Bím tóc dài được buộc một cách rất chỉnh tề khoát lên thân mình Tiểu Vũ.
Bát Chu Mâu nâng thân thể Đường Tam cứ thế vượt qua khu rừng rậm.Trí nhớ Đường Tam quá khắc sâu đối với hoàn cảnh nơi này.Cho dù không cần dùng mắt nhìn, hắn cũng có thể phân biệt rõ mình phải đi đến nơi nào.
Trở lại mảnh rừng rậm nơi mà tràn ngập lam ngân thảo này, Đường Tam giống như chim vào trời cao, cá vào biển rộng bình thường.Nếu nói đại dương là thiên đường của hải hồn sư.Thì sâm lâm tuyệt đối là địa bàn của hắn.Nếu như trong sâm lâm gặp được Thiên Nhận Tuyết, Đường Tam hoàn toàn có thể khẳng định, mình nhất định có thể chiến thắng đối thủ.Bởi vì nơi này là thế giới của hắn.
Bằng vào tinh thần liên hệ giữa lam ngân lĩnh vực và lam ngân thảo xung quanh, Đường Tam có thể rõ ràng phân biệt được chung quanh chỗ nào có hồn thú cường đại, nơi nào có thể thoải mái đi qua.Thuận lợi mà đi, căn bản không gặp phiền toái gì.Cho dù là ở trên đường gặp được một ít hồn thú, bằng vào tác dụng của lam ngân lĩnh vực, khí tức của Đường Tam đã hòa cùng với lam ngân thảo, bao vây lấy thân thể chính mình, căn bản là không khiến cho hồn thú bình thường chú ý.
Bát Chu Mâu mỗi lần nhảy lên mang theo hai người ít nhất đi xa tới hơn mười thước. Đường Tam cúi đầu nhìn Tiểu Vũ đang ngủ say trong lòng, trên mặt không khỏi toát ra một nụ cười nhàn nhạt, "Nha đầu khờ.Sắp được gặp cha mẹ chồng rồi nha.Chỉ sợ trên thế giới này gặp cha mẹ chồng lại không khẩn trương nhất thì chỉ có ngươi mà thôi."
Bộ dáng tươi cười của hắn tràn ngập vẻ sủn nịch, trong lòng sớm đã bị sự ôn nhu bao phủ.Thời gian rời đi tuy rằng không quá dài.Nhưng nỗi nhớ của Đường Tam với cha mẹ lại càng sâu sắc.Hắn cũng đã nghĩ rồi, chờ tương lai hủy diệt Vũ Hồn Điện, sau khi thay cha mẹ cùng Tiểu Vũ báo thù.Hắn liền mang theo Tiểu Vũ định cư luôn ở nơi này, làm bạn với cha mẹ.
Dưới tác dụng của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, thời gian khôi phục của mẫu thân thu ngắn rất nhiều, nhưng cho dù như thế, phụ thân cả đời này có thể đợi được đến khi mẫu thân sống lại hay không lại vẫn là không thể nào biết được.Nhưng bất luận thế nào, hắn đều có thể làm bạn với phụ thân cùng nhau chờ đợi.Hắn tin tưởng, nhất định sẽ có một ngày mẫu thân sống lại.Đến lức đó, một nhà bọn họ cũng có thể chân chính đoàn tụ.
Rốt cục, ngọn núi kia cũng đã lọt vào trong tầm mắt.Nỗi nhớ càng thêm mãnh liệt khiến Đường Tam lại một lần nữa tăng tốc.Bát Chu Mâu chợt gấp lại, lúc bắn lên đã đưa hắn lên cao mấy chục thước trên không.Kỹ năng phi hành của Lam Ngân Hoàng hữu thối cốt phát động.Khi lực phóng lên của Bát Chu Mâu tiêu thất, trong nháy mắt, phi hành kỹ năng triển khai, mang theo thân thể hắn như một mũi tên vọt nhanh lên đỉnh núi.Dưới sự bảo vệ từ lam ngân lĩnh vực của Đường Tam, bất luận là độc mà Độc Cô Bác bố trí ra hay khí tức của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn cũng không thể thương hại tới Tiểu Vũ.
Kỳ thật, cho dù là bản thể Tiểu Vũ.Hiện tại cũng có thể hoàn toàn ngăn cản sự xâm nhập của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.Hai đại tiên thảo không phải chỉ là giúp nàng khôi phục lại nhân hình mà thôi.
Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn sinh ra khí tức đặc thù làm cho tinh thần Đường Tam rung lên.Phóng mắt nhìn lại.Tại một nơi đặc thù bên cạnh tiểu hồ.Các loại thực vật càng sinh trưởng rậm rạp hơn.
Một thân ảnh một chân, một tay đang lẳng lặng đứng đó.Đôi mắt tràn ngập ôn hòa hướng về phía mình nhìn chăm chú.
"Ba ba." Đường Tam có phần hưng phấn hô to một tiếng, Tiểu Vũ trong lòng Đường Tam bừng tỉnh.Bát Chu Mâu sau lưng thu lại.Bằng vào kỹ năng phi hành của Lam Ngân Hoàng hữu thối cốt.Đường Tam hóa thành một đạo lưu tinh, liền ôm Tiểu Vũ từ trên không hạ xuống, bay đến trước mặt phụ thân mới ngừng lại.
Đường Hạo nhìn qua so với trước kia cũng không có gì khác nhau.Râu tóc vẫn rối tung như trước, một tay một chân.Nhưng quang mang trong mắt hắn so với trước khi Đường Tam rời đi càng thêm bình thản.
Đường Tam ánh mắt lướt qua trên mặt phụ thân, dừng lại trên mẫu thân ở sau lưng phụ thân.Thời gian hắn rời đi không đến một năm, Lam Ngân Hoàng đã trưởng thành khỏe mạnh.Độ rộng những chiếc lá đã đến một thước, chiều dài đã vượt qua năm thước. Nguyên bổn một căn kim sắc văn lộ trên thân lá đã biến thành ba.Ngay lúc Đường Tam hạ xuống đất, cơ hồ tất cả lá cây đều rung động, rất nhanh tràn đến bên người hắn cùng Tiểu Vũ, nhẹ nhàng mềm mại quấn lên, bao trùm cả thân thể bọn họ.
Tình thương ôn hòa, hiền lành của mẹ hiện nháy mắt thấm vào thân thể Đường Tam và Tiểu Vũ, Đường Tam cả người đều ngây dại, nước mắt không kềm được chảy xuống. Nhưng lần này không phải là nước mắt bi thương, mà khóc vì quá hoan hỉ.
Tiểu Vũ cũng có chút ngẩn người, ta ngươi mở lớn, cũng nhìn những lá cây khoan dung quấn trên cơ thể mình, đôi mắt nàng tuy không có linh hồn thế nhưng cũng dần dần ửng đỏ.
Đường Tam có thể cảm giác được rõ ràng, tốc độ khôi phục của mẫu thân so với trong tưởng tượng của mình còn nhanh hơn nhiều, thời gian còn chưa đến một năm, cảm giác được khí tức mẫu thân phát ra không khác biệt lắm với thực vật hồn thú vài ngàn năm cấp bậc.Làm hắn cực kỳ kinh ngạc chính là vì Lam Ngân Hoàng phát ra linh tính.Như vậy hiển nhiên là mẫu thân đã có ý thức, linh hồn vẫn tồn tại như xưa.Điểm này cùng với tình huống của Tiểu Vũ hoàn toàn tương phản.
Theo tình huống hiện tại của mẫu thân, Đường Tam lập tức liền phán đoán ra.Mẫu thân tuyệt không phải bởi vì Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn mới khôi phục nhanh như vậy. Nàng vốn chính là thực vật hệ hồn thú mười vạn năm, Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn giống như là một yếu tố tác dụng kích thích thêm, còn có máu mình dẫn đạo lúc trước. Mẫu thân chính là lấy tốc độ cực kỳ kinh người khôi phục.Dựa theo tốc độ khôi phục này, khi phụ thân còn sống, một nhà thật sự có khả năng đoàn tụ.
Đường Hạo cười, nụ cười đích thực ôn hòa, một điểm khí phách của Hạo Thiên Đấu La khi trước cũng không có, giống như là tẩy tẫn duyên hoa, "Mụ mụ ngươi rất cao hứng khi thấy các ngươi trở về.Nàng đang chào đón các ngươi đó."
"Ta biết.Ta biết." Đường Tam thanh âm nghẹn ngào nói.
Đường Hạo nâng cánh tay còn sót lại lên, lau nước mắt trên mặt Đường Tam, "Khóc cái gì.Ngươi hẳn là phải cao hứng mới đúng."
Đường Tam vội vàng lau khô nước mắt, dùng sức gật gật đầu."Tất nhiên, ta hẳn là phải cao hứng mới đúng.Ba ba.Tốc độ khôi phục của mụ mụ so với trong tưởng tượng của ta thì nhanh hơn nhiều.Ta tin tưởng, mụ mụ nhất định có thể khôi phục lại bộ dáng trước kia."
Quang mang trong mắt Đường Hạo sáng ngời, "Ta cũng rất tin vào điều này.Tiểu Tam, ngươi biết không? Ở trong khoảng thời gian ngươi rời đi này.Là thời gian trôi qua nhanh nhất trong gần hai mươi năm qua của ta.Mỗi ngày nhìn thấy thân thể mụ mụ ngươi đang không ngừng sinh trưởng, ta chính là vô cùng thỏa mãn.Qua nhiều năm như vậy.Chúng ta rốt cục có thể ở cùng một chỗ.Tuy rằng giữa phụ tử chúng ta không nên nói lời cám ơn, nhưng ngươi tìm được cho mụ mụ ngươi nơi này…"
Nói tới đây, hắn dùng lực vỗ vỗ lên bả vai Đường Tam.Phụ tử đối mặt, hết thảy đều không cần nói.
Lam Ngân Hoàng thối lui trên người Đường Tam và Tiểu Vũ, chỉ để lại một nhánh, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu Vũ, phiến lá nhẹ mở.Tiếp được một giọt nước mắt chảy xuống trong mắt Tiểu Vũ.Một mảng cảm xúc bi thương nhất thời từ Lam Ngân Hoàng tràn ngập ra.
Đường Tam biết, mụ mụ đã phát hiện ra tình huống của Tiểu Vũ.
Cảm ứng giữa Đường Hạo và thê tử mật thiết ra sao?Ánh mắt nhất thời dừng trên người Tiểu Vũ, thở dài một tiếng, "Không lâu trước đó, ta và mụ mụ đều cảm ứng được ngươi xuất hiện nguy hiểm.Tiểu Vũ nó…"
Vừa nhắc đến Tiểu Vũ, nước mắt Đường Tam vừa ngừng chảy lại chực trào ra, ôm chặt thân thể mềm mại động lòng người kia, Đường Tam đem sự tình sau khi rời đi của mình thuật lại một lần.
Khi Đường Hạo nghe Tiểu Vũ vì cứu Đường Tam mà dùng phương pháp hiến tế, khí phách bạo lệ đã biến mất xuất hiện trở lại, bóp chặt nắm tay.Mà mỗi phiến lá Lam Ngân Hoàng đều kịch liệt run rẩy, giống như là khóc không thành tiếng.
Đường Tam lại nói tới tao ngộ sau này của mình, mình thành lập Đường môn, cùng với những phát sinh sau này đều kể lại một lần.
Nghe Đường Tam nói xong, thần sắc trên mặt Đường Hạo dần dần trầm tĩnh lại, nhìn qua Đường Tam, lại nhìn Tiểu Vũ trong lòng hắn, "Ngươi xử lý việc này tốt hơn ta.Đối đãi với đan chúc tứ tông tộc thật tốt, lúc trước coi như là ta làm liên lụy bọn họ.Tiểu Tam, tội nghiệt ta tạo ra, đều phải do ngươi tiếp nhận…"
Hắn không có nói thêm gì nữa, nhưng sự áy náy trong mắt lại làm cho trong lòng Đường Tam một trận quặn đau.Phụ thân thật sự làm sai sao? Không, lúc trước đổi lại là mình, nhất định cũng sẽ lựa chọn như thế.
"Ba, ta là nhi tử của người.Người cũng không có làm sai cái gì." Hắn nói những lời này như chém đinh chặt sắt, không có phần an ủi, chính là một câu nói như thế, lại làm thần sắc Đường Hạo buông lỏng rất nhiều.Nhi tử có thể hiểu được mình, còn có gì so với việc này trọng yếu hơn đây?
Đường Tam ánh mắt chuyển về hướng mẫu thân, "Ba ba, mụ mụ, hai người yên tâm, ta nhất định sẽ khiến cho Tiểu Vũ sống lại.Bất quá, một khoảng thời gian rất dài sau này, chỉ sợ ta không thể tới gặp hai người.Lần này trở về, ta còn có một việc thỉnh cầu hai người đáp ứng."
Đường Hạo sửng sốt một chút, "Chuyện gì?"
Đường Tam nhìn Tiểu Vũ bên người, trong mắt đã là một mảng ôn nhu, "Hôn sự của ta cùng Tiểu Vũ.Ta nghĩ, dưới sự chứng kiến của hai người, ta cùng Tiểu Vũ đính hôn trước.Chờ nàng sau khi hoàn toàn khôi phục, lập tức kết hôn.Mong hai người đồng ý." Vừa nói, hắn vừa kéo Tiểu Vũ quỳ xuống trước mặt cha mẹ.
Đường Hạo có chút kinh ngạc nhìn con mình, nhưng khuôn mặt già nua của hắn đã tràn ngập tươi cười, "Được, được, được.Tiểu Vũ là một hài tử tốt.Có thể lấy được thê tử như vậy là phúc khí của ngươi.Chúng ta đồng ý, chúng ta đồng ý." Nhìn sắc mặt mờ mịt của Tiểu Vũ, hai mắt Đường Hạo cũng không nén được mà đã ươn ướt.Tuy rằng Đường Tam không miêu tả quá nhiều toàn bộ những tao ngộ mà chính mình và Tiểu Vũ gặp được tại Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, nhưng hắn làm sao lại không tưởng tượng được hai người đã phải chịu khổ như thế nào? Hắn cũng đã từng phải trải qua những nổi khổ như vậy, lúc này càng có thể hiểu được tình cảm giữa con mình và Tiểu Vũ.
Hai căn Lam Ngân Hoàng lặng lẽ lướt đến, phân biệt nắm tay của Đường Tam và Tiểu Vũ, đem tay bọn họ đặt lên nhau.Gắt gao quấn lại.Tình cảm ôn hòa, hiền lành lại tràn ngập bên người Tiểu Vũ cùng Đường Tam, bao phủ lấy bọn họ.
Đúng lúc này, lam kim sắc quang mang trên người lóe ra, sáu hồn hoàn lặng yên bao phủ xung quanh thân thể hắn, đệ lục hồn hoàn màu đỏ diễm lệ đột nhiên chớp động, một đạo hồng quang lướt qua, dung nhập vào trong cơ thể Tiểu Vũ.Đôi mắt trống rỗng của nàng nhất thời khôi phục thần thái.
Lúc này, Đường Tam không áp chế linh hồn Tiểu Vũ đi ra nữa, hai người nhìn nhau, đồng thời hướng tới Đường Hạo cùng A Ngân lễ bái.
Đường Hạo ha ha cuời lớn, tay nắm hai tay Tiểu Vũ và Đường Tam tại một chỗ, kéo lại, "Được vợ như thế, chồng còn mong gì.Tiểu Tam.Sau này ngươi phải chiếu cố Tiểu Vũ cho thật tốt.Từ nay về sau nó chính là hôn thê của ngươi."
Từng giọt nước mắt lớn chảy xuống theo khuôn mặt Tiểu Vũ, linh hồn tạm thời trở lại trong cơ thể nàng kịch liệt rung động.Nhẹ giọng gọi ra hai chữ, "Ba ----, mụ ----"
Một cây Lam Ngân Hoàng khẽ nhích lên, nhẹ nhàng lay động hạ xuống trước mặt bọn họ, chỉ thấy phiến lá lớn của Lam Ngân Hoàng trong khi nhẹ nhành lay động, một sợi kim ti chậm rãi tách ra khỏi lá cây.Rồi tựa như có linh tính phân biệt quấn trên ngón tay của Đường Tam và Tiểu Vũ.Đường Tam là ngón giữa tay trái, mà Tiểu Vũ là tay phải.
Kim quang thoáng hiện, trong quang mang mãnh liệt cùng tình cảm tràn ngập nhu hòa, kim ti phân biệt hóa thành một kim sắc giới chỉ mảnh mai, phân biệt lồng vào trên ngón tay bọn họ.
Đường Tam cùng Tiểu Vũ kinh ngạc nhìn thấy kim quang mờ mờ trên tay kia không ngừng mang đến cho họ cảm giác kì dị, trong khoảnh khắc này, bọn họ nhất thời có loại cảm giác tâm linh tương thông.Tựa hồ linh hồn hai người đã được sợi kim ti kì dị quấn quanh cùng một chỗ, vĩnh viễn không thể chia lìa.
Đường Hạo mỉm cười nhìn con trai cùng con dâu trước mặt. "Đây là lễ vật kết hôn mụ mụ ngươi tặng cho các ngươi.Ba ba không có gì để tặng cả.Nhưng ta và mụ mụ ngươi cùng ở nơi này chúc phúc cho các ngươi.Tiểu Vũ, sớm bình phục nhé.Chúng ta đều đang chờ đợi một ngày nào đó ngươi chân chính thành con dâu chúng ta."
Tiểu Vũ nhào mạnh vào lồng ngực Đường Tam, gắt gao ôm hắn.Khóc không thành tiếng.
Cho dù hiện tại còn chưa hoàn mỹ, nhưng hắn và nàng, rốt cục danh chính ngôn thuận ở cùng một chỗ.Kim sắc giới chỉ kia tượng trưng cho tình cảm của bọn họ.Giờ khắc này, tất cả thực vật chung quanh Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn tựa hồ cũng vui sướng theo gió nhảy múa, chúc phúc cho đôi tình nhân.
Thất Bảo Lưu Ly tông
"Tông chủ, ngài đồng ý để Vinh Vinh cùng bọn Đường Tam đi mạo hiểm sao?" Cốt Đấu La chau mày nói.
Trữ Phong Trí gật đầu, "Đại sư nói không sai.Vũ Hồn Điện đối với chúng ta hiện tại mà nói, cơ hồ là không thể chiến thắng, chúng ta đều không có khả năng trong tương lai là lực lượng cứng cỏi đủ sức chống lại Vũ Hồn Điện.Nhưng Sử Lai Khắc Thất Quái lại không giống như vậy, bảy hài tử này gồm cả Vinh Vinh trong đó, đều gặp sự ưu ái trời ban.Chỉ có khi bọn chúng trở nên chân chính trưởng thành, chúng ta mới có thực lực và cơ hội đối kháng Vũ Hồn Điện.Cứ để chúng đi.Nếu như để bọn chúng vĩnh viễn trưởng thành dưới lông cánh chúng ta.Vậy sao có thể bay lượn trên chín tầng trời.Sử Lai Khắc Thất Quái tính cách bổ sung cho nhau, cảm tình bọn chúng lại còn hơn cả huynh đệ tỷ muội.
Kiếm Đấu La Trần tâm gật đầu, nói: "Quyết định của tông chủ là chính xác.Trữ Vinh Vinh đã đạt sáu mươi cấp.Ở trong Thất Bảo Lưu Ly tông coi như là một cường giả.Tuy rằng vũ hồn của nó tiến hóa thành Cửu Bảo Lưu Ly tháp, nhưng để thực sự có được thực lực của Cửu Bảo Lưu Ly tháp, còn phải dựa vào chính bản thân nó.Quá trình nó ở Sử lai khắc học viện tu luyện lúc trước đã chứng minh sự lựa chọn chính xác của tông chủ.Bảy người trẻ tuổi này ở cùng nhau, tương lại thực có thể trở thành bảy kỳ tích."
Cốt Đấu La cười khổ nói: "Nhưng ta nhớ Vinh Vinh a! Thất Bảo Lưu Ly tông chúng ta cũng chỉ có một mình nó có đủ tư cách kế thừa vị trí tông chủ tương lai." Trữ Phong Trí kiên quyết nói: "Ngọc bất trác, bất thành khí (Ngọc không mài giũa, không thành vật quý).Ta cũng thương nhớ nó.Nhưng giữ nó lại bên mình, Thất Bảo Lưu Ly tông cũng sẽ không suy yếu sao? Tuy rằng ta không muốn thừa nhận, nhưng chúng ta đang trên đường xuống dốc.Thiên Đấu đế quốc đối với chúng ta cũng có vài phần dè chừng và sợ hãi trong lòng.Tông môn có có thể trùng hưng hay không, không phải ở chúng ta.Mà là ở Trữ Vinh Vinh.Khi Cửu Bảo Lưu Ly tháp cửu quang nở rộ, đó là khi Thất Bảo Lưu Ly tông chúng ta tiến hóa, chính là lúc chúng ta trọng xuất (nghĩa gần giống "tái xuất", nhưng mang tính chất khủng hơn) hồn sư giới." Đứng trước cổng lớn của Sử lai khắc học viện, hai người nhìn nhau, trong mắt đều toát ra sự hưng phấn không thể áp chế.
"Mộc Bạch, ta vẫn muốn hỏi. Ngươi nói như thế nào để thuyết phục phụ hoàng ngươi đồng ý cho ngươi dẫn ta đi?" Thiếu nữ có khuôn mặt thiên sứ, vóc người ma quỷ nhẹ giọng nói.
Người thanh niên mỉm cười, "Ta nói với phụ hoàng, nếu ta không thể sống sót trở về, ngôi vị hoàng đế là do đại ca kế thừa.Nếu ta có thể còn sống trở về.Vậy thì, đó là thời khắc mà chúng ta hướng tới Vũ Hồn Điện động thủ.Tinh La Đế quốc chúng ta, trong hoàng thất coi trọng lợi ích nhất, nếu như không có sự tồn tại của đại ca, phụ thân sẽ không cho ta li khai. Nhưng hiện tại cũng không như vậy.Cũng nói là hắn cho ta đi, nhưng chưa chắc là hắn chờ ta trở về.Mà là sau khi ta cường đại thì trở về."
Một nam một nữ này, không phải là lão đại Tà Mâu Bạch Hổ Đái Mộc Bạch và tiểu muội muội U Minh Linh Miêu Chu Trúc Thanh của Sử Lai Khắc Thất Quái sao?
Sau khi nhận được thư của Đại sư.Đái Mộc Bạch thuyết phục phụ thân của mình, đương kim đại đế của Tinh La đế quốc.Mang theo Chu Trúc Thanh vội vã lên đường không quản ngày đêm.
Nghe Đái Mộc Bạch nói, Chu Trúc Thanh không khỏi bật cười: "Ngươi nói có vẻ quang minh chính đại.Ta còn không rõ ngươi sao?"
Đái Mộc Bạch trừng mắt.Tà mâu song đồng quang mang chợt lóe, nhìn thấy ánh mắt Chu Trúc Thanh như cười như không, bất đắc dĩ nói: "Chỉ biết không thể gạt được ngươi.Được rồi.Ta đầu hàng.Ta thừa nhận lần này đến phần nhiều là vì tư tâm.Chẳng lẽ ngươi không muốn cũng mọi người đoàn tụ sao? Sử Lai Khắc Thất Quái chúng ta có thể cùng nhau hành tẩu, cùng nhau chiến đấu, cùng nhau trưởng thành, đó là một điều tuyệt vời biết mấy a! Lúc trước ở Sử Lai khắc học viện cùng mọi người ở chung một chỗ chỉ vài năm, tuy rằng chúng ta không ngừng chiến đấu, nhưng là đoạn thời gian thống khoái nhất với ta từ lúc chào đời tới nay.Thẳng thắn mà nói, nếu không phải vì sự an toàn của bản thân chúng ta, ta thật sự không muốn đi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế kia.Đấu đá trong hoàng thất không thích hợp với ta.Ta lại càng nguyện ý cùng các huynh đệ cùng nhau tiếu ngạo sơn lâm.Trong thư Đại sư nói Tiểu Áo cũng đã trở lại. Ha ha.Không biết Đại hương tràng của hắn tu luyện tới trình độ nào.Chỉ là Tiểu Vũ…"
Những chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này trong thư Đại sư đều đơn giản nói qua.Cho nên tuy rằng bọn họ không ở đó, nhưng đối với sự việc phát sinh ở Thiên Đấu đế quốc hết thảy coi như là nắm rõ được.
Chu Trúc Thanh thở dài một tiếng, "Đúng là khổ cho Tam ca.Bất quá ta tin tưởng, Tiểu Vũ nhất định sẽ sống lại.Cho dù là ông trời, cũng sẽ không nhẫn tâm chia rẽ bọn họ đúng không."
Đái Mộc Bạch vuốt nhẹ đầu Chu Trúc Thanh, "Đi, chúng ta vào đi thôi.Không biết mọi người có ở đây hay không."
Nói đến cũng khéo.Lúc này, Mã Hồng Tuấn, Trữ Vinh Vinh, Áo Tư Tạp đúng là đều đang ở trong sử lai khắc học viện.Sắp đi xa, đến Hải Thần đảo.Đại sư đang chỉ điểm bọn họ tu luyện.Mấy năm trôi qua, Sử Lai Khắc Thất Quái mỗi người đều đã trưởng thành. Mà trong đó biến hóa lớn nhất chính là Áo Tư Tạp.Áo Tư Tạp sau khi có được Kính Tượng Đầu Cốt cùng với Kính Tượng Đại Hương Tràng, đối với thực lực cả nhóm có cải thiện rất lớn.Đồng thời hắn cũng có thể trở thành sợi dây gắn bó Sử Lai Khắc Thất Quái. Chỉ cần có sự chuẩn bị trước, mỗi một thành viên của Sử Lai Khắc Thất Quái đều có thể thông qua Kính Tượng Đại Hương Tràng của hắn sử dụng sức mạnh của những người khác.Tuy rằng không có khả năng sử dụng nhiều như Áo Tư Tạp.Nhưng chỉ cần một phần cũng đủ để thay đổi rất nhiều.
Hải Thần đảo đối với Sử Lai Khắc Thất Quái là một thế giới mới lạ, đại sư liền lợi dụng thời gian cuối cùng này, chủ yếu rèn luyện Trữ Vinh Vinh, Áo Tư Tạp phối hợp cùng những người khác.Mà Mã Hồng Tuấn lại là chủ yếu đề thăng lực bạo phát vốn dĩ thập phần khủng bố của hắn.
Trừ ba người này ra, lần này đại sư đặc huấn thêm một người nữa.
"Mập Mạp đáng chết, mau tránh ra một chút.Ngươi không phải là cố ý ngăn cản ta đi chứ? Bạch Trầm Hương cho một cước vào mông Mạp mạp.Nộ khí đùng đùng nói.
Trữ Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp hai người ở bên cạnh cười trộm, thực rõ ràng, bọn họ không ai có ý tới khuyên giải.Nhìn thấy Bạch Trầm Hương mỗi ngày đều hành hạ Mã Hồng Tuấn, quả thực dễ nảy sinh cảm giác thống khoái.Mà mỗi ngày Mã Hồng Tuấn lại không dám đắc tội bọn họ.Sợ bọn họ đem tai tiếng trong quá khứ của mình nói ra.
Mã Hồng Tuấn vẻ mặt oan uổng nói: "Ta như thế nào lại đột nhiên ngăn trở ngươi chứ? Ta vẫn tiêu sái như thường a! Hương Hương, ngươi cũng không thể đổ oan cho ta.Nói đi, vì cái gì mà ngươi luôn đá vào mông ta.Vạn nhất đá thủng mông ta thì sao?"
Bạch Trầm Hương tức giận nói: "Mông ngươi dày như vậy, làm thế nào có thể đá thủng được.Đúng là da dày thịt béo.Hừ.Ngươi chính là cố ý.Ngươi biết rõ ta tốc độ nhanh, vừa rồi còn đứng chắn trước mặt ta, không phải cố ý là cái gì?"
Mã Hồng Tuấn ủy khuất nói: "Đây là ta không phải sợ ngươi bị thương sao? Ngươi không biết, tên Tiểu Áo này rất giảo hoạt a.Vừa rồi lại dùng huyết dịch của Tam ca chế tạo ra Kính Tượng Đại Hương Tràng, còn có Trữ Vinh Vinh tăng phúc.Ngươi cứ mạo muội tiến lên, rất có thể sẽ bị mắc mưu."
Bạch Trầm Hương nghi hoặc nhìn về phía Trữ Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp, "Vinh Vinh tỷ, là như vậy sao?"
Trữ Vinh Vinh bật cười, nói: "Hương Hương, Mập Mạp thật đúng là không phải cố ý cản trở ngươi.Vũ hồn của Tam ca lấy lực khống chế là chính.Tốc độ của ngươi mặc dù nhanh, nhưng nếu chạm phải hồn kỹ Chu Võng thúc Phược của Tam ca, cũng đừng mong chạy thoát được."
Lúc này hiệu quả sau khi Áo Tư Tạp sử dụng kính tượng hương tràng còn chưa biến mất, tay phải rung lên.Một đoàn hoàng lục sắc quang mang đã xuất ra, ở không trung chợt mở ra, thẳng hướng Mã Hồng Tuấn bay đến.
Mập Mạp trong mắt tinh quang chợt lóe, một đạo kim hồng sắc hỏa diễm chợt từ trong miệng phun ra, nhất thời đối chọi với chu võng đang mở ra.Ngay sau đó, chỉ thấy thân thể hắn lướt tới, hai cánh phượng hoàng khổng lồ sau lưng chợt giang rộng, thân hình xẹt tới, chu võng nọ nhất thời biến thành tro tàn.Cả người ở không trung lưu lại một đạo ảo ảnh huyễn lệ.Áo Tư Tạp sử dụng là Lam Ngân Hoàng.Dù sao cũng không phải do Đường Tam sử dụng.Mặc dù có hiệu quả hỏa miễn, nhưng Áo Tư Tạp khống chế không tốt lực lượng đến từ huyết mạch kia, hơn nữa Kính Tượng Hương Tràng của hắn dù sao cũng chỉ dùng một giọt tiên huyết của Đường Tam mà thôi.Mà Phượng hoàng hỏa diễm của Mập Mạp hiện tại đã đạt tới một trình độ biến thái.Lúc này mới nhất cử phá tan được Chu Võng Thúc Phược.
Bạch Trầm Hương hướng tới Mã Hồng Tuấn đang thè lưỡi dương dương đắc ý mà hạ xuống.Khinh thường nói: "Biểu hiện như vậy, sao ngươi không đi diễn tạp kỹ đi."
Mã Hồng Tuấn có chút không nhịn được."Hương Hương, ngươi không cần lúc nào cũng đối đãi không tốt với ta như vậy chứ? Chúng ta đây là đang luyện tập để đề thăng thực lực.Ngươi nếu đối với ta không hài lòng, chờ sau khi về nhà cho ngươi tùy tiện không được hay sao?"
Bạch Trầm Hương mở to hai mắt nhìn, "Mập Mạp đáng chết, ngươi còn học được cả cách phản kháng nữa rồi? Nói với ngươi biết bao nhiêu lần.Không được gọi ta là Hương Hương.Còn nữa, cái gì mà sau khi về nhà tùy ý ta an bài? Ta và ngươi cùng một nhà sao?"
Trữ Vinh Vinh cười nhẹ bên tai Áo Tư Tạp nói: "Mập Mạp lần này đúng là gặp được khắc tinh.Nha đầu Hương Hương có cái miệng nhỏ nhắn đúng là lợi hại a!"
Áo Tư Tạp hạ giọng nói: "Ngươi cảm thấy Hương Hương thế nào? Cùng Mập Mạp có khả năng không?"
Trữ Vinh Vinh nói: "Có khả năng hay không ta cũng không biết.Còn phải trông vào bổn sự của Mập Mạp.Hồi đó sau khi chúng ta vừa mới biết nhau, làm sao có thể biết được sau này sẽ ở cùng một chỗ đâu? Bất quá, ta có thể khẳng định, tâm địa hương hương rất thiện lương.Tuy rằng có hơi kiêu căng, nhưng so với ta lúc trước tốt hơn nhiều."
Áo Tư Tạp cười hắc hắc, "Đúng vậy! Nàng ta làm sao có thể so cùng ngươi đây? Lúc trước ngươi chính là Tiểu Ma Nữ của Thất Bảo Lưu Ly tông.Ngay cả Cốt gia gia và Kiếm gia gia cũng đều phải sợ ngươi ba phần."
Trữ Vinh Vinh oán giận trừng mắt nhìn hắn.Nhẹ nhàng nhéo vào hông hắn một cái. "Người xấu, lại giễu cợt ta.Thì ta sẽ…"
Áo Tư Tạp sờ nhẹ lên khuôn mặt trắng nõn của Trữ Vinh Vinh một cái, "Thì ngươi sẽ làm sao?"
Khuôn mặt Trữ Vinh Vinh ửng hồng.Trong lúc khó xử cũng không hề cân nhắc, thốt lên: "Ta sẽ không cho người sờ soạng nữa." Nói xong câu đó, nàng mới ý thức được lời nói của mình không đúng, khuôn mặt nhất thời ửng đỏ.Còn Áo Tư Tạp lại dương dương đắc ý cười hắc hắc, "Ta sợ quá a."
"Ngươi…" Trữ Vinh Vinh tung một cước, giống Bạch Trầm Hương đá Mã Hồng Tuấn cũng đá vào mông Áo Tư Tạp.Nhưng tên đáng khinh Áo Tư Tạp này lại cố ý nhếch mông lên, ngoài miệng còn nói, "Thích thật, thích thật." Làm cho vẻ mặt vốn bực bội của Trữ Vinh Vinh, thế nhưng lại nhịn không được cười thành tiếng.
Bạch Trầm Hương đứng ở một bên trợn to mắt nhìn bọn họ, Mã Hồng Tuấn không biết khi nào thì đã chuồn đến bên người nàng, thấp giọng nói: "Có phải là chưa thấy qua tên đáng khinh như vậy hay không?"
Bạch Trầm Hương theo bản năng gật gật đầu, Mã Hồng Tuấn chặn lại nói: "Trong Sử Lai Khắc Thất Quái chúng ta, nói về nhân phẩm, Tam ca không thể nghi ngờ chính là xếp thứ nhất.Bất quá, ta cũng cùng Tam ca không sai biệt lắm.Chúng ta đều là nam nhân tốt có tấm lòng chung thủy.Tiểu Áo tuy rằng có điểm bỉ ổi.Bất quá nhân phẩm cũng là rất tốt. Ngươi là không biết hắn cùng Vinh Vinh trong đó xảy nhiều ít bao nhiêu sự tình.Cố sự trong đó, quả là khúc chiết ly kỳ.Trở về, ta sẽ nói cho ngươi một chút cố sự của Sử Lai Khắc Thất Quái đi."
"Được!" Bạch Trầm Hương theo bản năng đáp ứng.Nàng cũng đã nghe nói qua không ít cố sự của Sử Lai Khắc Thất Quái, nhất là đi vào Sử Lại khắc học viện.Đệ tử nơi này thấy Áo Tư Tạp, Trữ Vinh Vinh, Mã Hồng Tuấn bọn họ trong mắt không thể che dấu vẻ tôn kính.Ngay cả các sư phụ ở đây cũng đối với bọn họ có phần khách khí.Bạch Trầm Hương cũng nghe nói lúc trước Sử Lai Khắc Thất Quái khuất nhục quần hùng, cuối cùng đạt được vị trí quán quân của toàn đại lục cao cấp hồn sư học viện tinh anh đại tái. Nhưng cũng chỉ là biết da lông mà thôi. (chỉ biết sơ sơ bên ngoài – A Né)
Mã Hồng Tuấn vừa thấy Bạch Trầm Hương đáp ứng rồi, liền nhịn không được có chút đắc ý vênh váo, "Vậy tối hôm nay ta đến phòng người, kể cho ngươi nghe cố sự nhé."
"Đến phòng ta?" Bạch Trầm Hương lúc này đã phản ứng lại, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Mã Hồng Tuấn đã có xu hướng chảy nước giải, gần trong gang tấc.
Nàng nhoẻn miệng cười, nhất thời tựa như trăm hoa nở rộ, Mã Hồng Tuấn nhìn cũng không cầm được có chút ngây người.
"Xú lưu manh, tử sắc quỷ. Ngươi nghĩ hay nhỉ." Đột nhiên bùng nổ, Bạch Trầm Hương hung hãn nắm lấy tai của Mã Hồng Tuấn, dùng sức vặn tròn một trăm tám mươi độ.Mã Hồng Tuấn đau đớn nhất thời kêu thảm một tiếng, khỉ niệm trong lòng chợt biến đi đâu mất.
Áo Tư Tạp ôm Trữ Vinh Vinh, than nhẹ một tiếng, "Xem ra, đề nghị của Đại sư là chính xác.Áp lực mà chúng ta phải tiếp nhận hiện tại quá nhỏ.Mọi người cùng một chỗ, mỗi ngày đều rất vui vẻ.Cũng không có áp lực, động lực tu luyện của chúng ta so với trước kia cũng chậm lại nhiều.Từ lúc trở về gặp ngươi đến nay, thẳng thắn mà nói, ta một chút tâm tư tu luyện đề không có, chỉ nghĩ ở cùng bên nàng, có ngươi bên cạnh, bất kể cái gì cũng đều không trọng yếu nữa."
Trữ Vinh Vinh gật gật đầu, nói: "Ta cũng vậy.Hy vọng lần này chúng ta đi Hải Thần đảo, có thể dưới áp lực mà gia tốc đề thăng đi chứ."
Áo Tư Tạp mỉm cười, nói: "Kỳ thật, ta biết ngươi càng bằng lòng với cuộc sống hiện tại. Nhưng ngươi là người thừa kế tương lai của Thất Bảo Lưu Ly tông.Ta sẽ dốc tận khả năng giúp ngươi chia sẻ tránh nhiệm của mình.Hơn nữa, lần này Sử Lai Khắc Thất Quái chúng ta rốt cục cũng có thể đoàn tụ.Mọi người cùng một chỗ, cho dù là đối mặt với áp lực trong tu luyện cũng khoái hoạt a.Chúng ta đều có thể đưa lưng mình giao phó cho đồng đội.Đây chính là điều hạnh phúc hơn so với khi ta ở phương bắc đó."
Trữ Vinh Vinh hì hì cười, nói: "Đúng vậy, chúng ta có thể ở bên nhau.Trải qua bao nhiêu mưa gió như vậy, chúng ta cũng đều trưởng thành."
"Uy, Vinh Vinh lớn lên rồi, ha ha.Tiểu Áo, tên tiện nhân này, ngươi cũng còn biết trở về a! Ngươi có biết Trữ Vinh Vinh vì ngươi mà rơi bao nhiêu nước mắt không."
Áo Tư Tạp mới vừa quay người lại, đã bị một thân thể hùng tràng ôm chặt lấy, đương nhiên, chỉ là ôm một chút thôi.Nhưng chỉ là một cái ôm này thôi, cũng đủ làm cho xương cốt toàn thân hắn rung động một trận.
"Đái lão đại, ngươi không thể nhẹ nhàng một chút sao?" Áo Tư Tạp cười khổ nhìn Đái Mộc Bạch rời tay ra.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người cũng không nén nổi nở nụ cười, trong Sử Lai Khắc Thất Quái, biết nhau đầu tiên chính là hai người bọn họ và Mã Hồng Tuấn.Năm đó khi cùng nhau phong tao phao nữu (tạm dịch là "đi tán gái"), hai tên gia hỏa này cũng hợp tác không ít.Chẳng qua phong cách bất đồng mà thôi.
Đái Mộc Bạch dùng sức nắm lấy bả vai Áo Tư Tạp, "Còn sống trở về là tốt rồi.Hắc hắc, tiểu tử ngươi mặt mày hốc hác.Tốt lắm, ta rốt cục cũng đẹp trai hơn so với ngươi rồi."
Áo Tư Tạp chán nản nói: "Ngươi cũng không phải đẹp trai nhất, đừng quên còn có Tiểu Tam đó."
Đái Mộc Bạch hắc hắc cười nói: "Ai thèm so sánh với hắn.Đẹp trai hơn so với ngươi là ta đã thỏa mãn rồi."
Chu Trúc Thanh thấp giọng nói vài câu gì đó bên tai Trữ Vinh Vinh, Trữ Vinh Vinh khuôn mặt nhất thời lại đỏ lên, trộm nhìn Áo Tư Tạp, hướng Chu Trúc Thanh khẽ gật đầu.
Bạch Trầm Hương có chút tò mò nhìn bọn họ, cho dù là ngoại nhân như nàng cũng có thể từ trong những câu nói đơn giản với nhau của Đái Mộc Bạch và Áo Tư Tạp cảm nhận được tình cảm nồng đậm của huynh đệ bọn họ.
Mã Hồng Tuấn nói: "Tên gia hỏa mắt có tật như đeo kính (chỉ cặp tà mâu song đồng giống đeo kính áp tròng) kia là lão Đại Sử Lai Khắc Thất Quái chúng ta, Tà Mâu Bạch Hổ Đái Mộc Bạch.Còn mỹ nữ kia là người nhỏ tuổi nhất trong chúng ta, U Minh Linh Miêu Chu Trúc Thanh.Trong bảy người chúng ta, thực lực Đái lão đại gần bằng Tam ca.Bất quá nếu hắn cùng Chu Trúc Thanh hợp lực, cho dù là Tam ca cũng phải kém hơn một bậc."
"Mập Mạp đáng chết, ngươi nói mắt ai có vấn đề?