Đấu Phá Thương Khung

Chương 1035 : Tranh đoạt "trùng động"

Ngày đăng: 13:44 19/04/20


Nguồn: TruyenYY



Khi đến gần tòa thành đó, một tường thành sâm nghiêm hiện ra trước mắt hai người. Ở ngay dưới cửa thành cao ngất đó, dòng người lui tới không thôi, tiếng ồn ào huyên náo tràn ngập khắp nơi.



Hai người nhẹ nhàng đi vào tòa thành, nhìn thấy các cửa hàng dường như không thấy cuối ở hai bên đường phố, đặc biệt là ở ngã tư đường, dòng người nghìn nghịt mang theo âm thanh ồn ào không ngừng phát ra, vang cao lên bầu trời.



- Thiên Hoàng thành này vô cùng phồng thịnh, chỉ sợ chỉ mấy tòa thành đứng đầu của Hắc Giác Vực cũng khó có thể so sánh được.



Nhìn thấy tòa thành hùng vĩ vô cùng, Tiêu Viêm cũng không nhịn được mà phải tán thưởng.



- Nơi này chính là trung vực Trung Châu, là trung tâm của đại lục. Tuy nói Hắc Giác Vực không kém, nhưng sao có thể so sánh với đây được.



Lâm Diễm cười hắc hắc nói. Hắn nhìn đường một chút liền dẫn Tiêu Viêm tới chỗ của Liễu gia. Hắn cũng từng ở đây một khoảng thời gian cho nên đối với Thiên Hoàng thành cũng đã có chút quen thuộc.



Tiêu Viêm đi theo phía sau Lâm Diễm, xuyên qua mấy đường phố dài, lại đi qua mấy góc phố thì một tòa trang viên rất rộng đã hiện ra trước mắt hai người.



Tòa trang viên này cực kỳ rộng rãi, nhưng lại cực kỳ sâm nghiêm. Bên ngoài có các thủ vệ tay cầm vũ khí, ánh mắt lạnh như băng cảnh giới ở bên ngoài, không ngừng đảo mắt chung quanh.



Nhìn thấy tòa trang viên này canh phòng nghiêm mật, Tiêu Viêm cũng tương đối ngạc nhiên, ngẩn ra nói:



- Ban ngày ban mặt mà sao lại cần nhiều thủ vệ như vậy?



Lâm Diễm cũng ngẩn người một chút, một lát sau khẽ nhíu mày, thấp giọng nói:



- Hình như có chút lạ, Liễu gia trước kia cũng không có nhiều thủ vệ như vậy, ngươi chờ một chút.



Nói xong, Lâm Diễm xoay người lại, ngăn một người đang đi trên đường lại, ôm quyền nói:



- Vị bằng hữu này, không biết Thiên Hoàng thành đã có chuyện gì xảy ra? Vì sao Liễu gia lại trở nên như vậy?



Người bị Lâm Diễm ngăn lại, có chút ngạc nhiên nhìn Lâm Diễm, nói:




- Trình Diệu, lần này xem như ngươi lợi hại! Đi!



Vừa dứt tiếng, Liễu Kình chỉ có thể vung tay lên, xoay người muốn rời đi.



-Hắc hắc, Liễu Kình, lần này không giống ngươi lắm a. Chẳng lẽ cứ buông tha như vậy sao?



Ngay lúc Liễu Kình vừa muốn rời đi thì có một thân ảnh từ trong quãng trường đi về phía Liễu Kình cười nói.



- Lâm Diễm?



Nhìn thấy người tới, Liễu Kình cũng ngẩn ra, chợt thở dài một tiếng, cười khổ nói:



- Quên đi, đi thôi, ngươi cũng không phải lục phẩm Luyện Dược Sư, không giúp được ta.



Nghe vậy, Lâm Diễm lại là cười quái dị một tiếng, nói:



- Ta thật sự không giúp được ngươi, nhưng có người được ngươi a.



Vừa nói xong thì hắn cũng quay đầu lại nhìn trên bầu trời cười nói:



- Ta không biết ngươi còn đứng ở đó bao lâu a?



Nhìn thấy cử động của Lâm Diễm, đám người Liễu Kình, Liễu Phỉ cũng hơi sửng sờ, chợt ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy ở trên bầu trời có một thân ảnh trẻ tuổi đang đạp không mà đến, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.



- Đạp không mà đi, cường giả Đấu Tông?



Nhìn thấy màn này, Liễu Kình cũng rùng mình một chút, vừa muốn ôm quyền khách khí chào hỏi thì một tiếng cười quen thuộc hắn khó có thể quên lại đột nhiên vang lên, làm cho thân thể hắn cứng ngắc lại.



- Liễu Kình, vài năm không thấy, thật sự là rất lâu rồi a!