Đấu Phá Thương Khung
Chương 1061 : Diệp gia
Ngày đăng: 13:45 19/04/20
Ở cửa đại sảnh, một đạo thân ảnh quỷ dị chậm rãi hiện lên, hắn hờ hững nhìn qua mọi người trong đại sảnh rồi nhìn lên người nữ tử áo lam, sắc mặt tuy bình thản nhưng lại có chút âm trầm:
- Hân Lam, sao lại có việc này?
Nữ tử áo lam rõ ràng là Hân Lam đã dẫn dắt Tiêu Viêm tới Trung Châu, khi nghe được những lời này của Tiêu Viêm thì dường như cũng hiểu được hắn đang nói gì, mặt cười buồn bã, thấp giọng nói:
- Thật xin lỗi!
Nhìn thấy sắc mặt ảm đạm của Hân Lam, Tiêu Viêm cũng dần bình tỉnh lại. Thực lực của nàng không mạnh, vả lại nhìn qua hiện trạng của nàng tại Diệp gia dường như cũng không khá chút nào. Mà cho dù Hân Lam có thể khuyên bọn họ xuất thủ tương trợ Tiểu Y Tiên thì sợ rằng cũng không giúp được bao nhiêu.
- Ngươi là ai? Cũng dám xông vào Diệp gia ta?
Âm thanh của Hân Lam vừa phát ra thì đột nhiên có một lão giả trầm mặt xuống rồi đứng dậy, phẫn nộ quát với Tiêu Viêm. Mà một số ít trưởng bối Diệp gia ở chung quanh cũng căm tức nhìn Tiêu Viêm, một ít người tuổi trẻ hậu bối cũng có chút vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp tai họa. Tuy nói hiện giờ Diệp gia đã suy thoái, nhưng cũng không phải là chỗ để cho người khác tùy tiện tới khiêu khích, huống chi đây chỉ là một tiểu tử không hơn kém họ bao nhiêu tuổi.
Tiêu Viêm liếc mắt nhìn lão giả này một cái, chỉ là một nhất tinh Đấu Tông mà thôi, nhìn chỗ ngồi của hắn thì hẳn cũng có thân phận không thấp tại Diệp gia. Nhưng Tiêu Viêm vẫn chưa hề để ý tới điều này, trong đại sảnh này, ngươi duy nhất khiến hắn phải chú ý chính là vị lão giả mặc áo màu lam kia, nhìn đấu khí bàng bạc quanh thân hắn thì dường như đây là một lục tinh Đấu Tông.
- Theo ta đi, mang ta đi tìm Tiểu Y Tiên!
Tiêu Viêm nhìn Hân Lam, lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Hân Lam cắn răng một cái, sau đó gật gật đầu. Nàng là người đưa Tiểu Y Tiên tới Trung Châu, nhưng lại chưa hề bảo vệ được nàng ta, ngược lại còn để cho nàng ta phải rơi vào trong hiểm cảnh.
- Tiểu bối làm càn!
Thấy Tiêu Viêm không hề đoái hoài đến mình, lão giả gầm lên lúc nãy càng giận dữ lên, bàn tay vỗ mạnh bàn một cái. Chỉ nghe thịch một tiếng, cái bàn cứng rắn trực tiếp bị nổ thành bột phấn, rồi tay áo vung lên, cái ghế ở phía sau mang theo một luồng kình lực cuồng mãnh tiến tới đánh vào Tiêu Viêm.
Tiêu Viêm vẫn không hề biến sắc, mà ngay khi chiếc ghế tới gần hắn khoảng một trượng thì đột nhiên một tiếng phù vang lên, chiếc ghế đó không chút dự liệu hóa thành tro tàn màu đen bay xuống.
Mà bản thân vị lão giả xanh lam đang nói cũng hơi khó chịu, nói:
- Hân Lam là người Diệp gia ta, cũng không phải là người ngươi muốn mang đi thì đi.
- Đại trưởng lão, Tiêu Viêm đại ca chính là người ta đã nói, huynh ấy nhất định có thể giúp Diệp gia chúng ta lần nữa vào vị trí trưởng lão tịch của Đan Tháp!
Hân Lam không muốn quan hệ giữa Tiêu Viêm và Diệp gia xấu đi, vội vàng nói.
Nghe thấy lời này của Hân Lam, lão giả xanh lam cũng có chút ngẩn ra, chợt cau mày nhìn Tiêu Viêm, trong mắt liền hiện lên vẻ thất vọng. Theo hắn nghĩ thì một người trẻ tuổi như vậy sao có thể cứu giúp Diệp gia chứ.
- Ngươi không cần nhiều lời, việc này ta tự có chủ trương.
Vị trưởng lão này thản nhiên nói, rồi nhìn sang Tiêu Viêm:
- Vị tiểu hữu này, nếu như ngươi thật sự là người Hân Lam nhờ tới giúp đỡ vậy thì mờ tạm thời ở lại Diệp gia đi, cũng để cho chúng ta tận tình chiêu đãi chứ!
Lời này nghe qua thì có vẻ rất tốt, nhưng hàm ý thì vẫn muốn lưu Tiêu Viêm lại.
Trên mặt Tiêu Viêm xuất hiện nụ cười lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vị lão giả này, nói:
- Đối với việc giúp Diệp gia ngươi ta không có hứng thú gì. Nếu không phải vì Hân Lam thì ta cũng không nghĩ là sẽ ở đây, hơn nữa giờ ta còn có chuyện quan trọng cần làm, không có thời gian nói nhảm với ngươi. Hân Lam, chúng ta đi!
Nhìn thấy Tiêu Viêm không hề có ý nhượng bộ, trong mắt vị lão giả áo xanh lam cũng hiện lên lửa giận, cước bộ chậm rãi tiến tới.
- Thật không ngờ người tuổi trẻ bây giờ lại cuồng vọng như thế. Vậy hãy để lão phu tới thử xem ngươi có bổn sự cùng tư cách này hay không!