Đấu Phá Thương Khung

Chương 1066 : Không chịu nổi một kích

Ngày đăng: 13:45 19/04/20


Cỗ lực lượng linh hồn vô hình đó xoay quanh thân thể của Thiên Hỏa tôn giả, mà xung quanh thân thể hư ảo của hắn cũng không ngừng nổi lên từng trận dao động kỳ dị, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về Băng Phù đang kinh hãi. Hắn cũng không nói chuyện, thân hình vừa động thì đã biến mất đi, mà ngay khoảng khắc hắn biến mất thì Băng Phù nhất thời trong lòng lạnh như băng, nhanh chóng lui về sau rồi cao giọng quát:



- Bị bằng hữu kia, lão phu là trưởng lão Băng Hà cốc – Băng Phù, chuyện hôm nay không có liên can với ngươi. Mời nhìn mặt mũi của Băng Hà cốc mà đừng nhúng tay, Băng Hà cốc chúng ta sau này tất sẽ trả lễ!



Trong giọng nói của Băng Phù khó có thể che giấu chút kinh hoảng. Đột nhiên xuất hiện một cường giả bát tinh Đấu Tông thế này cơ hồ làm cho tình thế ở đây đã nghịch chuyển, mà cho dù hắn nghĩ thế nào thì cũng không thể nghĩ ra vì sao một tên tiểu tử còn trẻ tuổi thế kia lại có trợ thủ như vậy.



- Băng Hà cốc? Tưởng rất giỏi sao? Bằng vào các ngươi thì còn chưa đủ để lão phu phải sợ đâu.



Sau khi Băng Phù phát lên thì đột nhiên không gian hơi dao động một chút, Thiên Hỏa tôn giả đột nhiên quỷ dị xuất hiện trước mặt hắn, người này cười một cái rồi tung một chiêu nhẹ nhàng ra.



Một chưởng này nhìn như vô lực nhưng Băng Phù lại cảm giác được vô cùng nguy hiểm. Đấu khí trong cơ thể hắn giờ phút này đều bạo phát ra, hàn khí nồng nặc lượn lờ rồi ngưng tụ ngoài thân thể thành một bộ áo giáp hàn băng, cả áo giáp đều trong suốt sáng lên, nhìn như có vẻ yếu ớt nhưng lực phòng ngự lại mạnh vô cùng.



Đương nhiên, cái mạnh này trong mắt Thiên Hỏa tôn giả không đáng giá nhắc tới. Tuy nói hôm nay hắn chỉ có thực lực của bát tinh Đấu Tông, nhưng nhãn lực vẫn là của Đấu Tôn năm đó, một tên lục tinh Đấu Tông còn chưa đủ để hắn coi trọng.



Ầm!



Một chiêu nhẹ nhàng như không có gì chạm nhẹ trên bề mặt cái áo giáp bằng băng của Băng Phù, một cỗ lực lượng linh hồn như cơn hồng thủy dâng lên ầm ầm chạy ra.



Răng rắc!



Dưới cỗ lực lượng linh hồn này thì cái băng giáp kia không hề có tác dụng gì, chỉ một chiêu mà đã tạo thành vô số khe nứt ở trên bề mặt, sau đó trực tiếp nổ một tiếng tan tành ra!



Phốc!



Băng giáp bị vỡ, sắc mặt Băng Phù trong nháy mắt trắng bệch ra, một bụm máu tươi mang theo hàn khí phun ra, sau đó thân hình chợt lui ra sau.
Đấu khí trong cơ thể tán loạn trực tiếp làm cho Băng Hạc phun ra một bụm máu tươi, chợt hắn cắn răng một cái, liều mạng thúc dục toàn bộ đấu khí trong cơ thể rồi ngưng tụ ở trên cánh tay! Mà theo sự ngưng tụ ngày càng nhiều của đấu khí hàn băng thì bàn tay của hắn đã giống như một tảng băng vậy, trong suốt mà lấp lánh! Hơn nữa, ở trên cánh tay bằng băng đó còn có những văn hoa hình mãng xà, nhìn qua giống như là một vật sống vậy!



- Băng Mãng Tí!



Sắc mặt Băng Hạc đỏ lên, rồi một tiếng gầm từ trong cổ họng phát ra! Khi tiếng gầm này vang lên thì chỉ trong nháy mắt đấu khí của hắn tăng vọt lên, lực lượng trên cánh tay cũng nhanh chóng tăng theo!



- Tiểu tạp chủng, có giỏi thì đón một quyền của ta!



Lúc này thì trong mắt của Băng Hạc đã tràn đầy sát khí, hắn cười một tiếng rồi tung quyền ra! Một quyền này của hắn vừa ra thì không khí chung quanh đã bị đọng lại thành những khối băng, thậm chí không gian chung quanh còn có cảm giác như bị đọng lại!



Hàn khí kinh người đang tiến tới nhưng sắc mặt Tiêu Viêm không hề có chút biến đổi nào, ngọn lửa xanh biếc nhanh như chớp từ trong cơ thể bùng phát ra, sau đó ngưng tụ trên quyền của hắn. Chỉ trong thoáng chốc mà ngọn lửa đã ngưng tụ lại thành một hỏa lang xanh biếc khoảng nửa thước.



Hỏa lang thành hình, Tiêu Viêm cũng không có chần chờ nữa mà trực tiếp tung quyền ra! Hỏa lang ở trên nắm tay hắn rít gào lên, sau đó mang theo một cái nóng kinh khủng trực tiếp mạnh mẽ va chạm vào cái cánh tay bằng băng của Băng Hạc! Hai quyền vừa chạm nhau thì khí lãng cấp tốc lan tràn ra khắp nơi, làm cho không gian chung quanh nhanh chóng xuất hiện những cái khe đen nhánh.



Cú va chạm này chỉ vẻn vẹn kéo dài trong chớp mắt nhưng Băng Hạc lại hoảng sợ vô cùng. Hắn có thể cảm giác được hàn khí trên cánh tay của mình đang cấp tốc giảm xuống, mà bản thân Tiêu Viêm khi cảm nhận được điều này thì trong mắt xuất hiện chút giễu cợt, rồi tăng lực trên cánh tay lên.



Phốc!



Kình lực một lần nữa dữ dội tuôn ra làm cho cánh tay bằng băng của Băng Hạc trực tiếp nổ tung thành những mảnh băng vỡ vụn…mà dưới một kích như vậy thì khuôn mặt của Băng Hạc bỗng trở nên tái nhợt, nhanh chóng thối lui về sau, cuối cùng đụng vào một tảng đá lớn thì mới dừng lại, lập tức phun ra một bụm máu tưới. Khi hắn ngẩng đầu lên thì khuôn mặt vô cùng kinh hãi, hắn không thể nào tin tưởng được một gã nhất tinh Đấu Tông mà lại có lực chiến đấu kinh khủng đến như thế.



Hắn đang cố gắng tiếp tục đứng lên thì một đạo thân ảnh đã như quỷ mị hiện ra trước mặt Băng Hạc, một mũi chân lạnh lẽo nhẹ nhàng đặt ở ngay trên huyệt thái dương, làm cho cả người Băng Hạc trở nên cứng ngắc.



- Người của Băng Hà cốc, cũng chỉ có thế…