Đấu Phá Thương Khung
Chương 1192 : Phá vỡ Phong Ấn
Ngày đăng: 13:46 19/04/20
Khi tiếng cười quỷ dị kia vang lên, trong nháy mắt sắc mặt Khâu Lăng âm trầm hẳn. Không hề chậm trễ phóng ra một luồng đấu khí bàng bạc, âm thanh như xé gió, lao về phía Mộ Cốt lão nhân.
"Rít....rít...."
Luồng đấu khí đấy không thể đánh trúng Mộ Cốt lão nhân. Thân hình hắn cực kì nhanh nhẹn nhanh chóng lui về sau. Hai tay hắn đột nhiên kết xuất vài cái Thủ Ấn phức tạp nhìn muốn hoa cả mắt. Rồi khi mấy Thủ Ấn đó được phát động, đám người Tiêu Viêm chợt cả kinh, chỗ long lân trên trán Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa đột nhiên cũng hưởng ứng theo truyền ra một luồng năng lượng dao động rất nhỏ.
"Không ổn..."
Nhận thấy tình trạng trước mắt, đám người Tiêu Viêm ai nấy đều biến sắc.
"Mộ Cốt, ngươi dám...!" Giờ phút này, sắc mặt Khâu Lăng biến đổi, vô cùng phẫn nộ quát to.
"Hắc hắc, thiên hạ còn chưa có chuyện nào mà lão phu không dám làm." Mộ Cốt lão nhân không hề để ý tiếng quát của Khâu Lăng, khẽ cười lạnh đáp trả. Thủ Ấn nhanh chóng thành hình, nụ cười trên khuôn mặt càng thêm quỷ dị: "Yên tâm, lão phu chỉ muốn giúp Đan Tháp các ngươi giải quyết gọn gàng phiền toái này thôi."
Lời nói vừa dứt thì từ miệng Mộ Cốt lão nhân phát ra tiếng quát to: "Phát!"
Sau tiếng quát đó, một tiếng nổ mạnh vang lên, giống như Kinh Lôi đột nhiên giáng xuống mảng không gian này, không hề có dấu hiệu báo trước.
Tiếng nổ như tạc đạn vừa dứt, đám người Tiêu Viêm không hẹn mà đều nhìn về phía Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa. Sau đó bọn họ thấy được, mảng long lân không bị tử hắc hỏa diễm bao quanh trên trán của nó đã bị phá vỡ.
Nhìn thấy cảnh này, đám người Tiêu Viêm lập tức biến sắc. Con Cự Long chậm rãi mở to đôi long nhãn. Hiển nhiên, phong ấn hoàn mỹ kia đã không còn nguyên vẹn như trước nữa.
"Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa thức tỉnh rồi!"
"Nhiều năm như vậy, các ngươi nghĩ rằng với mấy thủ đoạn con con này có thể phong ấn ta cả đời hay sao?"
Tuy nói rằng phải tiêu hao năng lượng không hề nhỏ, nhưng trong mắt Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa lại ánh lên sự hưng phấn tột cùng. Nhiều năm như vậy rốt cuộc nó cũng nghĩ ra được cách phá giải phong ấn đã đày đọa nó bấy lâu nay.
Thân thể Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa giãy dụa kịch liệt. Còn những hắc tuyến ký hiệu kia cũng nhanh chóng biến mất, mặc dù có nguồn đấu khí mạnh mẽ từ trong không gian kia tuôn ra chữa trị không ngừng, nhưng nhìn kỹ thì gần như không đủ bù đắp lượng bị hư hao.
- Mau nhìn, Tam Thiên Diễm Viêm Hoa sắp phá vỡ phong ấn rồi.
Sắc mặt Tào Dĩnh, Đan Thần, Tống Thanh tái nhợt khi nhìn thấy hắc tuyến ký hiệu trên thân thể dị hỏa dần biến mất. Là người của Đan Tháp nên các nàng biết rõ ràng, một khi Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa thoát khốn thì Thánh Đan thành phải chịu tai ương khủng khiếp đến mức nào.
Trái ngược với ba người, sắc mặt Tiêu Viêm không hề có chút bối rối. Nếu quả thật Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa có thể thoát khốn được, vậy thì cơ hội hắn hàng phục được ngược lại sẽ cao hơn một chút. Mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng cái câu phú quý trong hiểm nguy vẫn có đạo lý của nó.
"Ha ha ha, Huyền Không Tử, lần này thì rốt cuộc các ngươi cũng thất bại rồi!"
Trong lúc ánh mắt Tiêu Viêm đang mập mờ suy tính thì cái đầu rồng khổng lồ kia chợt ngẩng lên. Một tràng cười sảng khoái như sấm rền vang dội khắp không gian.
"Răng rắc...!"
Tiếng cười vừa lắng xuống, Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa xoay tròn thân thể khổng lồ một cách điên cuồng. Chợt một tiếng động như vật gì bị phá vỡ vang lên, quanh quẩn trong không gian xung quanh. Nghe thấy âm thanh này, thân thể Tào Dĩnh không kiềm được run lên.
"Phong ấn...bị phá rồi!"