Đấu Phá Thương Khung
Chương 1211 : Nghĩ cách cứu viện - Hành động!
Ngày đăng: 13:47 19/04/20
Tầng chót của Đan Tháp là một đại điện cực kì rộng lớn, chỉ khi có khách quý đến thì các cự đầu mới tiếp đón họ ở đây.
Mà lúc này, đại điện đã trống trải rất lâu lại có vài bóng người đang tùy ý ngồi, một bên có thị nữ cung kính châm trà rót nước.
"Ha ha, Phong tôn giả. Nhiều năm không thấy, xem ra ngươi vẫn tiêu diêu tự tại như trước a." Ngồi trong đại điện, Huyền Không Tử nhìn khuôn mặt ẩn chứa vài phần tiếu ý của lão giả áo xanh, cười nói.
Lão giả áo xanh chính là Phong tôn giả vừa được Tiêu Viêm truyền tin, lão ngay lập tức ngựa không dừng vó phi tới từ Tinh Vẫn Các. Nghe Huyền Không Tử nói, hắn ngược lại lắc lắc đầu, cười đáp: "Đâu được như ngươi nói, so với Đan Tháp thì Tinh Vẫn Các chúng ta chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi."
Bên cạnh Phong tôn giả còn ngồi một lão giả khuôn mặt già nua nhưng thân thể lại thẳng tắp như một cây thương, làm người ta có cảm giác cực kỳ sắc bén, giống như ngồi ở chỗ này không phải một người, mà là một thanh kiếm lạnh lẽo sắc bén.
"Ha hả, lão phu đã lâu chưa ra khỏi Đan vực, không biết vị bằng hữu này là?" Ánh mắt Huyền Không Tử chuyển về phía lão giả này, cười hỏi.
"Tên trước kia ta đã sớm quên, sau này tự lấy cho mình cái tên Thiết Kiếm." Đối với Huyền Không Tử, vị lão giả này cũng chỉ biểu hiện ra vài phần khách khí. Lão khẽ chắp tay, cố gắng nặn ra một nụ cười trên mặt.
"Thiết Kiếm? Phải chăng chính là Thiết Kiếm tôn giả, người năm năm trước đơn thương độc mã huyết tẩy Ngọc Kiếm Môn?" Nghe vậy, trên mặt Huyền Không Tử nhất thời hiện lên chút kinh ngạc.
Khóe môi lão giả khẽ giật giật rồi gật đầu một cái, hiển nhiên cũng không nghĩ dây dưa nhiều ở cái đề tài này.
"Một khi đã vậy thì cứ theo ý ngươi, ngày mai xuất phát!"
Nhìn Tiêu Viêm cùng Phong tôn giả quyết định nhanh như vậy, Huyền Không Tử cũng hơi sửng sốt, chợt gật đầu bất đắc dĩ, đứng dậy nói: "Nếu các ngươi đã quyết định, vậy lão phu chỉ có thể chúc một đường thuận buồm xuôi gió!"
"Cám ơn Huyền Lão chúc phúc." Tiêu Viêm cười cười, trong con ngươi đen nhánh xuất hiện sát ý lạnh lẽo. Để có ngày này, hắn đã cố gắng rất nhiều năm, rốt cục cũng đến thời điểm động thủ!
"Lão sư, chờ đệ tử, lần này con nhất định sẽ cứu người khỏi tay Hồn Điện!"
Hôm sau, lúc ánh rạng đông đầu tiên xóa tan hắc ám, phủ xuống mặt đất. Vài đạo thân ảnh lặng lẽ lướt ra khỏi Đan Tháp mà không để ai phát hiện. Lập lòe vài cái, liền biến mất phía chân trời.
Trên ngọn núi bên ngoài Thánh Đan thành, tiếng gió rít vang lên, từng đạo thân ảnh nhanh chóng xuất hiện từ trong hư không, sau đó dừng ở đỉnh núi.
"Đi thôi." Tiêu Viêm kiểm lại nhân số một chút, thần sắc ẩn chứa sự sắc bén cùng ngưng trọng, quát khẽ một tiếng, thân hình tiên phong hóa thành một hắc tuyến mơ hồ nhanh như chớp lướt về phía chân trời xa xa, đám người Phong tôn giả, Tiểu Y Tiên cũng theo sát phía sau.
Hành động cứu viện, cuối cùng cũng hoàn toàn triển khai!