Đấu Phá Thương Khung
Chương 1213 : Cự điện
Ngày đăng: 13:47 19/04/20
Nghe Tử Nghiên nói, Phong tôn giả nhất thời sững sờ. Nhìn Phệ Thạch Ma Kiến vô cùng hung tàn giờ lại có bộ dáng ngoan ngoãn đến vậy, lão như hiểu ra điều gì, kinh ngạc nhìn Tử Nghiên, nhẹ giọng nói: "Lần này là ánh mắt lão phu vụng về, không ngờ tiểu nha đầu này cũng thâm tàng bất lộ."
Tiêu Viêm cười cười, cũng không kinh ngạc như mấy người Phong tôn giả. Hắn đã nhận ra bản thể thật sự của Tử Nghiên, uy áp từ trong huyết mạch của Thái Hư Cổ Long được xưng là vạn thú tôn sư. Đối với một vài ma thú cấp thấp, quả thật có loại lực lượng chấn nhiếp khó hiểu.
Vì Tử Nghiên, bầu không khí đang căng thẳng cũng giảm đi vài phần, thân hình Tiêu Viêm chợt động, bay đến gần chỗ Tử Nghiên, tò mò đánh giá một chút con Phệ Thạch Kiến Hậu.
Thân thể nó màu vàng nhạt, sau lưng có tám cánh mỏng như cánh ve, ở miệng có hàm răng tựa như răng cưa bén nhọn làm người khác phát lạnh. Nếu bị thứ này cắn trúng thì chỉ sợ sẽ rất thê thảm.
Con Phệ Thạch Kiến Hậu cũng phát hiện ra Tiêu Viêm đang dò xét, tám chiếc cánh của nó khẽ chấn động, nhe ra hàm răng nhọn hoắt dữ tợn gầm gừ với Tiêu Viêm.
"Không phải sợ, không phải sợ." Tử Nghiên phải nhẹ nhàng vuốt ve Kiến Hậu một chút nó mới từ từ an ổn, nhưng hung quang trong mắt khi nhìn về phía Tiêu Viêm vẫn không thay đổi. Ma thú này vốn hung tàn, nếu không bị Long Uy của Tử Nghiên áp chế, chỉ sợ nó đã sớm lao lên rồi.
"Thứ này biết vị trí của Hồn Điện?" Phong tôn giả cũng bay đến, liếc nhìn Kiến Hậu một cái, có chút vui mừng hỏi.
"Biết!" Tử Nghiên gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Tiêu Viêm, hỏi: "Đi ngay bây giờ à?"
Tiêu Viêm hơi trầm ngâm, cùng Phong tôn giả liếc nhau một cái, đều là gật đầu. Binh xuất như thần, bọn họ đã mất khá nhiều thời gian trong rừng rồi, nếu vẫn còn chậm trễ thì sớm hay muộn cũng sẽ bị Hồn Điện phát hiện.
"Chúng ta đi."
Thấy thế, thân hình Tử Nghiên chợt động, tiên phong lao vào sâu trong dãy núi tràn ngập sương mù, đám người Tiêu Viêm vội vàng đuổi theo sau. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Có Kiến Hậu dẫn đường, tốc độ đám người Tiêu Viêm rõ ràng nhanh hơn không ít, lại không mất thêm thời gian tìm đường, nên chỉ cần nửa canh giờ đã xâm nhập tới trong lòng dãy núi.
"Động thủ đi, dù Hồn Điện có đáng sợ đến thế nào, lần này chúng ta cũng phải hổ khẩu đoạt thực* một lần!"
Nhìn một biển kiến tràn vào sơn cốc, Tiêu Viêm cũng hắc hắc cười, khí tức sắc bén tràn ngập ra từ cơ thể, tiên phong lao vào trong không gian phong tỏa. Hành động cứu người đã được chuẩn bị từ nhiều năm trước, rốt cục cũng chân chính động thủ.
Sâu trong cự điện màu đen, có một quảng trường khổng lồ, trên sân rộng có một cột đá màu đen cao trăm trượng, kình thiên* mà đứng. Cột đá bị bao phủ bởi vô số ký hiệu quỷ dị. Từng đạo xiềng xích giao nhau tại giữa không trung của quảng trường. Mà ở cuối xích sắt, một đám hào quang lơ lửng yếu ớt bên trong, rõ ràng là một đám linh hồn thân thể, trên mặt đầy vẻ thống khổ.
Tại trung ương mảnh quảng trường, là một khối bình đài cao hơn mặt đất mười trượng, xung quanh có bốn cái cột đá khổng lồ đứng thẳng, bốn cái xiềng xích màu đen tráng kiện tựa như mãng xà uốn lượn quanh chúng.
Phía cuối của bốn chiếc xích là một đốm sáng sáng nhất, bên trong có một thân ảnh già nua đang ngồi xếp bằng, đây rõ ràng là Dược lão đã lọt vào tay Hồn Điện!
Giờ phút này, bốn cái xiềng xích quỷ dị màu đen quấn quanh lấy tứ chi Dược Lão giống như rễ cây, làm cho hắn không thể động đậy chút nào. (Con thổ tả viết rõ vô lý, ngồi xếp bằng mà còn bị xích tứ chi không động đậy được, không động đậy được thì ngồi xuống kiểu gì =.=)
Tĩnh mịch cùng quỷ dị bao phủ cả quảng trường, nơi này tràn đậy sự âm trầm lạnh lẽo và mùi vị của tử vong.
Yên tĩnh như vậy một khoảng thời gian, hai mắt của Dược Lão trên bình đài đột nhiên mở bừng, lão cảm thấy một khí thức mà mình cực kỳ quen thuộc.
Khí tức này xuất hiện làm cho Dược Lão trực tiếp ngẩn người. Sau một lúc lâu mới hít một hơi thật sâu, chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt tưởng như đã khô khốc dần trở nên ẩm ướt.
Năm đó, khi lão bị bắt đi, khí tức này vẫn còn là một thiếu niên non nớt lỗ mãng muốn hắn bảo vệ khắp nơi, nhưng giờ nó đã phát triển đến mức này…
"Chú chim ưng con năm đó, rốt cuộc cũng đã sải cánh bay trên bầu trời thuộc về nó…"