Đấu Phá Thương Khung

Chương 122 :

Ngày đăng: 13:33 19/04/20


Không khí trong đại sảnh có chút trầm trọng, vài đạo nhân ảnh ngồi bên trong.... còn có cả người từng có hận thù sâu sắc với Tiêu Viêm cũng ở trong số đó, Mục Lực.



Tại vị trí thủ vị phía trên Đại sảnh, một gã trung niên sắc mặt thoáng có chút âm trầm, ngón tay đang gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, hắn mở miệng phá vỡ sự trầm mặc trong phòng.



" Vừa rồi nhận được tin tức, trong số đội ngũ tìm kiếm hôm nay phái đi ra ngoài, có một tiểu đội mất tung tích tại một vị trí trong Ma Thú sơn mạch." Âm thanh của nam tử trung niên chậm rãi vang lên trong phòng có chút nặng nề.



" Cha, có lẽ là bọn họ bị ma thú tập kích chăng?" Tùy ý cười cười, Mục Lực trả lời, loại tình huống gặp phải ma thú mà bỏ mình, trong Ma Thú sơn mạch là chuyện rất bình thường.



Nghe xưng hô của Mục Lực, vị trung niên nam tử này chính là đoàn trưởng của Lang Thủ dong binh đoàn, Mục Xà.



" Nếu gặp phải ma thú công kích, ắt hẳn sẽ phải lưu lại một vài dấu vết chứ, chỉ là những tên lính đánh thuê đến tiếp ứng sau khi đến tìm kiếm tại khu vực mà hai người kia phụ trách, nhưng cũng không tìm thấy nửa điểm dấu vết của việc chiến đấu, nếu loại bỏ chuyện trượt chân ngã xuống vách núi.... loại sự tình này chỉ có những tên lính đánh thuê mới hay mắc phải. Ta nghĩ bọn họ là bị người khác tấn công, những dấu vết chiến đấu biến mất hẳn cũng do người đó gây ra." Lắc lắc đầu, Mục Lực nhàn nhạt nói.



" Người sẽ không hoài nghi là Tiêu Viêm hạ thủ đó chứ?" Nghe vậy, Mục Lực có chút sửng sốt, lắc đầu trả lời:" Ta đã từng giao thủ với tên kia, bằng thực lực đó, muốn giết chết hai gã lính đánh thuê Ngũ tinh đấu giả trước khi chúng kịp bắn đạn tín hiệu.... không có chút khả năng."



" Mặc kệ có phải là hắn không, ngày mai cứ phái một ít người đến khu vực đó tìm kiếm cẩn thận lại một phen." Mục Xà trầm giọng nói, với cái thiên tính cẩn thận như độc xà, hắn sẽ không bỏ qua bất kì cái sơ sót nhỏ nào.



" Được, vậy cũng tốt." Buông tay vẻ cam chịu nhưng Mục Lực vẫn gật gật đầu.



" Hộp đá mà ngươi lấy ra từ trong sơn động đã mở ra được chưa?" Ánh mắt quét tại đại sảnh một vòng, Mục Xà bỗng nhiên dò hỏi.



" Chìa khóa của hộp đá đang trong tay Tiêu Viêm, mặc dù ta đã mời thợ khóa giỏi nhất của Thanh Sơn trấn, chỉ là có vẻ hy vọng không lớn lắm." Mục Lực nhíu mày nói.



" Nếu thật sự không mở được thì dùng sức mạnh phá ra xem sao, nếu có thể tùy ý vất trong sơn động bảy mươi vạn kim tệ cùng với một số thảo dược trân quý như vậy, thực lực của vị chủ nhân kia hẳn là không thấp, nên những thứ mà hắn lưu lại hẳn sẽ không hề tầm thường." Mục Xà nắm tay thật chặt, trong ánh mắt xẹt qua một nét tham lam.



" Vâng." Gật gật đầu, Mục lực liếm môi, thấp giọng dò hỏi:" Cha, về chuyện Tiểu Y Tiên người định tính sao?"



" Ngươi có biết nàng trong sơn động đã lấy được những cái gì không?"



Thấy Mục Lực lắc lắc đầu, đôi mắt của Mục Xà híp lại, khoát tay một cái rồi trầm ngâm nói:" Tạm thời đừng có động đến nàng ta, thanh danh của nữ nhân đó trong Thanh Sơn trấn khá lớn, nếu tùy tiện hành động có lẽ sẽ gây ra phản cảm của đám lính đánh thuê độc hành."



" Chẳng lẽ cứ để như vậy, để mặc nàng ta yên ổn tại Vạn Dược Trai?"




Cầm Trọng huyền thước trong tay cắm vào mặt đất, Dược lão xoa xoa tay, hướng đến mười cái cột gỗ dưới thác nước hất hất cằm, mỉm cười nói:" Bắt đầu từ hôm nay, ngươi phải kiên trì tu luyện dưới thác nước này, chỉ cần khi nào ngươi có thể kiên trì trụ vững dưới mười ba cái cột gỗ mà đâm chém chặt dưới nước ba trăm lần, vậy ngươi sẽ có thể bước đầu vận dụng Diễm phân phệ lãng thước, chỉ là phải nhớ một điều, với thực lực của ngươi bây giờ tối đa chỉ có thể sử dụng một lần chiêu Diễm phân phệ lãng thước, nếu cố sức sử dụng lần thứ hai,...thì ngươi sẽ bị nội thương cực kì nghiêm trọng, đến lúc đó không chừng còn ảnh hưởng cả đến tiềm lực về sau này, vì vậy không đến thời khắc cuối cùng, quyết không được dùng chiêu này." Nói đến đoạn cuối, thanh âm của Dược lão có ẩn chứa chút nghiêm khắc.



Gật gật đầu, Tiêu Viêm hướng theo ánh mắt Dược lão nhìn lên thác nước, ở đó nước chảy đập lên tảng đá lớn tạo ra những âm thanh ầm ầm, khiến cho hắn phải rùng mình một cái, cười khan nói:" Xung lực cường đại như vậy, nếu như không có đấu khí phòng ngự hẳn sẽ bị đập cho tan nát rồi?"



" Có lẽ thế." Buông thõng tay, Dược lão cười tủm tỉm vươn tay hướng Tiêu Viêm nói:" Tại thời điểm tu luyện, bắt buộc phải đeo Trọng huyền thước, mà sau này ngươi muốn sử dụng được Diễm phân phệ lãng thước thì bắt buộc phải dùng thứ này, nếu không dùng vật này thì uy lực của Địa giai cấp bậc đấu kỹ sẽ giảm hơn ba thành rồi."



" Còn nữa, ngươi đem toàn bộ đan dược lần trước luyện chế ra đây, lần tu luyện này cũng không cần dùng thứ đó, ngươi hoàn toàn phải tự bản thân hồi phục đấu khí." Dược lão trực tiếp lấy Nạp giới trên tay Tiêu Viêm xuống, mỉm cười nói.



Nhìn Nạp giới bị Dược lão đoạt đi, Tiêu Viêm bất đắc dĩ nhếch mép, quay đầu nhìn đống cọc gỗ thật lớn được bày ra dưới thác kia, cắn răng hung hăng nói:" Ta còn sự khổ sở nào mà chưa nếm qua, chẳng lẽ còn bị người khiến cho không dám làm?"



" Vì Địa giai đấu kỹ, liều mạng." Cắn răng phẫn nộ rống lên một tiếng, Tiêu Viêm cởi bỏ quần áo, sau đó mạnh mẽ nhảy lên một tảng đá lớn, hùng hùng hổ hổ hướng đến trên một cây cọc gỗ mà lao tới.



" Ầm!" Hai chân vừa mới đặt trên cọc gỗ, còn không kịp xuất đấu khí hộ thân, thân thể liền bị đánh văng sâu vào trong làn nước hung mãnh, Tiêu Viêm chỉ cảm thấy trên lưng tê rần một trận, xung lực mạnh mẽ đó không khách khí dìm sâu hắn vào trong nước.



Từ bên trong hồ nước chui ra, Tiêu Viêm trong mồm phun ra một ngụm nước hồ, phẫn nộ quát:" Hôm nay liều mạng cùng ngươi!"



Sau khi hét lên, Tiêu Viêm bò lên khỏi mặt nước, tiếp tục nhảy lên cự thạch sau đó mạnh mẽ nhảy lên trên cọc gỗ.



" Ầm!"



" Con bà nó!"



" Ầm!"



" Mẹ nó."



" Ầm!"



Ngồi ở trên tảng đá lớn bên cạnh hồ nước, Dược lão mỉm cười nhìn người thanh niên quật cường không ngừng chiến đấu cùng thác nước, ảm đạm cười, trong ánh mắt xẹt qua một tia vui mừng