Đấu Phá Thương Khung
Chương 1231 : Lăn xuống đi!
Ngày đăng: 13:47 19/04/20
Phí Thiên bị đánh bay như đạn pháo, cả người bị đập bay vào trong doanh trướng. Lực đạo va chạm mạnh mẽ rồi bùng nổ. Chỉ nghe thấy một tiếng vang, doanh trướng kia liền nổ tung thành vô số mảnh vụn, tung bay đầy trong không trung rồi từ từ rơi xuống.
Không ngờ được Tiêu Viêm lại xuống tay tàn nhẫn như vậy, mấy cường giả của Phong Lôi các ở xung quanh cũng sững sờ. Trong lúc nhất thời không ai dám mở miệng ý kiến.
"Tiểu bối, ngươi thật to gan!"
Doanh trướng nổ tung, dường như người ở bên trong cũng bị chiêu thức ấy của Tiêu Viêm làm cho giật mình. Một lát sau rốt cục cũng hồi phục lại tinh thần. Tiếng quát giận dữ căm phẫn tràn ngập sát ý gào thét vang dội một góc trời.
Trong Hài Cốt sơn mạch lúc này sớm đã bị biển người bao phủ., khắp nơi đều là bóng người. Lúc đầu khi đoàn người của Tiêu Viêm đằng đằng sát khí tiến tới thì không ít người liền biết rằng sẽ có trò hay để xem. Bởi vậy, khi tiếng quát này vừa vang lên thì trên không trung nhất thời liên tiếp vang lên những tiếng phá không. Trong chớp mắt, trên bầu trời quanh ngọn núi này liền xuất hiện hàng loạt bóng người.
Những người này đưa mắt nhìn xuống ngọn núi phía dưới, thấy được cái trướng bồng đã bị đánh nát, trong ánh mắt hiện lên chút kinh ngạc. Phong Lôi các ở Trung Châu cũng có thể tính là một thế lực không kém, nếu không cũng không thể chiếm được một ngọn núi làm doanh địa. Không ngờ bây giờ lại có người gây ra động tĩnh lớn như vậy như vậy, làm sao có thể không khiến cho bọn họ kinh ngạc và tò mò cho được.
Tiêu Viêm không hề để ý đến đám người vây xem đột nhiên xuất hiện ở xung quanh, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú về phía trướng bồng vỡ nát. Ở đó, một kẻ hắn đã từng gặp mặt một lần là Lôi tôn giả sắc mặt âm trầm đang đứng. Hắn đang ôm lấy Phí Thiên trong tay. Bên cạnh Lôi tôn giả còn có hai lão già mặc áo hình thú. Nhưng mà lúc này hai người này không hề mở miệng, mà lại thờ ơ lạnh nhạt đừng đó!"
"Phốc!"
Phí Thiên trên tay Lôi tôn giả lại phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt ảm đạm hiện lên vẻ không thể tin được. Vừa rồi thực lực mà Tiêu Viêm xuất ra tuyệt đối đạt tới cấp độ Đấu Tôn. Nhưng mà, mặc dù là tận mắt nhìn thấy thì hắn cũng không thể tin nổi. Tên tiểu bối năm đó bị hắn đuổi giết chỉ có thể quay đầu trốn chui trốn lủi như chuột. Hiện giờ lại đi trước hắn một bước, đạt tới cấp bậc Đấu Tôn.
"Ta không cần ngươi ở thế giới nhân loại thế nào. Nhưng nơi này là Thú vực, không phải địa phương mà các ngươi có thể giương oai!" Lão giả hổ bào sắc mặt lạnh như băng, trầm giọng nói.
"Rời khỏi chỗ này, việc này coi như xong. Nếu không, hôm nay cho dù có Phong Tôn giả ở chỗ này cũng phải cho tên tiểu bối như ngươi hiểu được, nơi này là địa phương nào!" Một lão giả khác tóc bạc, khuôn mặt hung ác cũng âm lãnh mở miệng.
Khi hắn vừa nói xong thì hai cỗ khí tức mạnh mẽ cuồn cuộn từ thân hai người cũng đột nhiên bạo phát ra. Giống như một cơn lốc quét ngang, khiến cho đám cường giả xung quanh biến sắc, vội vàng lùi lại.
Cỗ uy áp kinh khủng kia ba gã Đấu Tôn cường giả. giống như một ngọn núi ép về phía đoàn người của Tiêu Viêm.
Đối mặt với uy áp khủng bố như thế, Tiêu Viêm cũng chậm rãi thở ra một hơi, dưới ánh mắt của mọi người, lại một lần nữa bước lên hai bước, ngón tay vẫn như cũ chỉ vào phương hướng dưới chân núi. Thanh âm trầm thấp giống như sấm động vang vọng bên tai của mỗi người.
"Một lần cuối cùng, Vừa cười vừa xuống hay vừa khóc vừa xuống?!" ( khúc này chém nhá =)) – Biên)
Thanh âm lạnh như băng của Tiêu Viêm vừa phát ra, thì ngay phía sau hắn, có ba cỗ khí tức khủng bố đột nhiên bùng phát. Ba cỗ uy áp này vừa xuất hiện, trong nháy mắt liền mạnh mẽ đánh tan năng lượng uy áp kia.
Đối mặt với ba cỗ uy áp kinh khủng đột nhiên đánh tới, ba người Lôi tôn giả đồng loạt biến sắc, liên tục lùi lại hai bước. "Bốn Đấu tôn?"