Đấu Phá Thương Khung

Chương 1237 : Hỏa đạo huyền cơ

Ngày đăng: 13:47 19/04/20


(Bí ẩn trong con đường lửa)



"Xuy!"



Ngọn lửa màu nâu tím bao phủ lấy đám người Tiểu Y Tiên rồi lách mình ra khỏi vô số thân ảnh như một con hỏa long, chui vào trong đường lửa nóng rực kia.



Vừa chui vào đường lửa thì nhiệt độ xung quanh đã tăng lên mấy chục lần, nham thạch dưới chân cũng cháy đỏ rực cả lên, dòng dung nham nóng bỏng chảy ra như nước suối. Sức nóng của nham thạch lúc này đã khá cao, nếu như sơ sẩy mà để nó xuyên thủng qua đấu khí hộ thể thì chỉ trong nháy mắt, sẽ bị nó nung thành một bãi nước.



Dù vậy, đường lửa này cũng chỉ khó giải quyết với người khác, chứ đối với Tiêu Viêm thì lại chẳng có chút khó khăn gì. Nhờ có Tam Thiên Liên Tâm Hỏa hộ thể nên bất luận là dòng dung nham đỏ rực kia hay cột lửa màu xanh lam quỷ dị phun ra từ bốn phía đều không cách nào thương tổn đến đám người Tiêu Viêm, Dị Hỏa, đã hoàn toàn phát huy ra tác dụng của nó.



Lúc này, bên trong đường lửa cũng có không ít cường giả đang ra sức tiến về phía trước, đấu khí hùng hậu bao phủ cả người bọn họ, không hề để lộ một chút sơ hở nào. Tuy bọn họ có thể kiên trì đi tới nhưng rõ ràng là không thể thoải mái như đám người Tiêu Viêm được. Ngọn lửa màu xanh lam kia giống như có một công hiệu quỷ dị là hòa tan tất cả đấu khí, trong lúc chống chọi thì tốc độ tiêu hao đấu khí vượt xa dự kiến của rất nhiều người, nếu cứ theo tình hình này thì cho dù là một cường giả Đấu Tông cũng không cách nào kiên trì quá lâu được.



Những người này đang phải vất vả chống đỡ hỏa diễm và dung nham nóng rực để tiến về phía trước nên khi nhìn thấy đám người Tiêu Viêm nhàn nhã đi tới thì trong mắt đều hiện lên vẻ kinh ngạc.



Đối với những thứ này, Tiêu Viêm lại không hề để ý, tâm thần vừa động thì hỏa diễm nâu tím liền gào thét lên, mang theo mọi người bay vào sâu trong đường lửa.



Nhờ vào sự trợ giúp của dị hỏa nên tiến độ của đám người Tiêu Viêm rất thuận lợi, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã bỏ xa đám người kia. Nhưng dù là vậy, bọn họ vẫn chưa nhìn thấy điểm cuối của con đường lửa này này.



"Không hổ là di tích của cường giả Đấu Thánh để lại, không ngờ đường lửa này lại dài đến vậy, xem ra sẽ có không ít người phải bỏ cuộc a…" Thấy tình huống này, Tiểu Y Tiên không khỏi khẽ mỉm cười nói.




"Đi thôi, nơi này hẳn là lối đi thật sự dẫn vưngào di tích, nh mục đích của chúng ta là Hồn Anh quả, còn về Thiên Giai đấu kỹ thì cứ để cho bọn họ tranh giành trước đi, mọi chuyện phải chờ tới lúc lấy được Hồn Anh quả rồi tính." Tiêu Viêm hơi trầm ngâm, sau đó trịnh trọng nói. Nghe vậy, mọi người đều gật gật đầu.



"Sau khi tiến vào đại điện, chuyện tìm kiếm Hồn Anh quả sẽ giao cho Tử Nghiên, ngươi có cảm ứng đặc biệt với các loại thiên tài địa bảo này nên việc tìm kiếm sẽ nhanh hơn chúng ta rất nhiều." Tiêu Viêm nhìn về phía Tử Nghiên, sau đó dặn dò nàng.



"Hắc hắc, việc nhỏ này cứ giao cho ta đi." Tử Nghiên gật đầu, nàng cực kỳ thích thú đối với việc tìm kiếm thiên tài địa bảo này.



Thấy vậy, Tiêu Viêm cũng mỉm cười, mũi chân điểm xuống mặt đất, thân hình chợt hóa thành một cái bóng mơ hồ lao về phía quảng trường ở đằng xa kia, sau đó đám người Tiểu Y Tiên cũng nhanh chóng đuổi theo.



Lối đi cũng không tính là quá dài, nên với tốc độ của đám người Tiêu Viêm thì chỉ khoảng mấy phút sau đã đến quảng trường, lúc hắn xuất hiện ở đó thì đã có không ít người đến trước, những người này đại đa số đều là những nhóm người xông vào đầu tiên, trong đó bao gồm cả thế lực của Thiên Yêu Hoàng tộc và Băng Hà Cốc.



Đám người Tiêu Viêm đột nhiên xuất hiện cũng gây ra sự chú ý cho mọi người ở trong quảng trường. Băng Hà Tôn giả khẽ cau mày, hiển nhiên là lão không ngờ đến việc đám người Tiêu Viêm lại phát hiện ra bí ẩn trong đường lửa nhanh đến thế.



Tiêu Viêm thì lại chẳng hề để ý đến những ánh mắt này, từ lúc đặt chân vào, hắn đã bị thu hút bởi phía cuối của quảng trường. Nơi đó có một cửa đá cực kỳ lớn, ở phía trước cửa đá lại có hơn mười thân thể đang đứng thẳng tắp như những thanh trường thương vạn năm không thay đổi tư thế. Trên làn da hiện lên màu bạc rực rỡ, ánh mắt lại trống rỗng, mặt không có chút biểu cảm gì, giống như một cỗ thi thể vậy.



"Địa yêu khôi?"



Nhìn thấy những thứ này, khóe mắt Tiêu Viêm giật giật, trong lòng có chút khiếp sợ, lẩm bẩm nói.