Đấu Phá Thương Khung
Chương 1248 : Gặp lại cố nhân
Ngày đăng: 13:47 19/04/20
Trong thiên địa, Bích Xà Tam Hoa Đồng là một loại đồng tử cực kỳ quỷ dị. Xét về độ hiếm thì ngay cả Ách Nan Độc Thể của Tiểu Y Tiên cũng không thể sánh bằng. Trong những năm gần đây, Tiêu Viêm chỉ vẻn vẹn thấy qua Bích Xà Tam Hoa Đồng đúng một lần, chính là lúc còn lịch lãm ở Gia Mã đế quốc, trong dong binh đoàn của đại ca và nhị ca thành lập. Nhưng khi đó, chủ nhân của Bích Xà Tam Hoa Đồng vẫn chỉ là một tiểu cô nương yếu ớt đáng thương, chỉ vì mang huyết mạch xà nhân mà bị kỳ thị, nhạo báng.
Lúc trước, vì thương hại thân thế thê thảm của tiểu cô nương đó, Tiêu Viêm vẫn không đối đãi với nàng như thị nữ, không chỉ giúp nàng thoát khỏi sự yếu ớt hèn kém, hắn lại còn rất quan tâm đến nàng. Lúc hắn trở về sau khi rèn luyện ở đại sa mạc thì lại phát hiện tiểu cô nương ấy đã bị Mặc Gia bắt, để cứu nàng, Tiêu Viêm cũng đã sử dụng rất nhiều thủ đoạn để đại náo Mặc gia. Cuối cùng, lúc sắp cứu được nàng thì lại bị đám người Thiên Xà Phủ nhúng tay vào. Mặc dù Dược Lão đã nói đám người Thiên Xà Phủ đó chắc chắn sẽ không bạc đãi nàng, nhưng mấy năm nay, trong lòng Tiêu Viêm vẫn luôn nhớ đến tiểu cô nương yếu ớt kia.
Mà Tiểu cô nương kia tên là Thanh Lân, đồng thời nàng cũng là chủ nhân của Bích Xà Tam Hoa Đồng.
Nghe được tiếng kinh hô của Tiêu Viêm, nữ hài tử kia cũng ngẩn ra, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn người trước mặt, nói: "Ngươi… Sao ngươi lại biết tên ta?"
Nghe vậy, vẻ kinh ngạc trong mắt Tiêu Viêm lại càng đậm, sao hắn có thể ngờ tới việc đối thủ làm cho hắn kiêng kị không thôi kia, cư nhiên lại là tiểu thị nữ của hắn năm đó.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tiêu Viêm không khỏi có chút cổ quái. Nhiều năm không gặp, tiểu cô nương ôn nhu yếu ớt năm đó cũng đã trở thành một đại mỹ nữ duyên dáng yêu kiều rồi. Hiện giờ, có lẽ sẽ không bao giờ còn nhìn thấy vẻ khiếp đảm của năm đó trên khuôn mặt của nàng nữa
"Sao vậy?"
Đám người Tiểu Y Tiên cũng nhanh chóng chạy đến, kỳ quái nhìn lướt qua hai người, nói.
"Xuy!"
Tiêu Viêm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trái xoan tinh xảo đang tràn đầy vẻ nghi hoặc kia, sau đó đem Huyền Trọng Xích dời khỏi cổ họng nàng, nặng nề đặt phía trước mặt, hắn không nhịn được cười nói: "Tiểu nha đầu, còn không nhận ra cái trọng xích này sao?"
"Trong thiên địa, không có thứ gì là tất nhiên, có âm thì ắt phải có dương là quy luật của thiên địa, có độc dược liền có giải dược. Gọi nó là không có thuốc giải chẳng qua là chưa tìm ra cách mà thôi." Tiêu Viêm lắc đầu nói. Tuy nói như vậy, nhưng sắc mặt hắn cũng có chút ngưng trọng, cái gọi là Đế Mãng Thực Tâm Độc này hắn cũng đã từng nghe qua.
"Tục truyền, máu của đan thú đã hóa hình có thể giải được vạn độc, cho nên ta mới đến nơi này thử vận khí, không ngờ lại gặp được thật." Thanh Lân nhìn thoáng qua con tiểu thú đang nằm trong lồng ngực Tiêu viêm, nói.
"Loại đan dược phẩm chất này xác thật có thể kháng cự được không ít loại độc, nhưng chỉ bằng vào nó thì vẫn không đủ để hoàn toàn thanh trừ độc tố trong cơ thể ngươi." Tiểu Y Tiên đứng một bên mở miệng nói. Nàng là chuyên gia dùng độc, tự nhiên có quyền lên tiếng trong việc này.
"Ân, cũng không có vấn đề gì lớn, có máu đan thú trợ giúp, Đế Mãng Thực Tâm Độc này mặc dù ác liệt nhưng cũng không phải là không có cách giải." Tiêu Viêm gật gật đầu, chợt nhíu mày, nói: "Làm sao ngươi lại trêu chọc Cửu U Địa Minh Mãng tộc? Bọn họ cũng không dễ chọc nha?"
"Không phải là ta trêu chọc bọn họ, mà chính là bọn họ trêu chọc ta a." Thanh Lân có chút ủy khuất, nói: "Lúc trước, khi ta tới Thú Vực chỉ là muốn tìm kiếm các loại ma thú loại rắn có thực lực cường hãn, nhưng xui xẻo lại gặp một vị trưởng lão của Cửu U Địa Minh Mãng tộc. Hắn nhận ra Bích Xà Tam Hoa Đồng nên muốn ra tay bắt ta, ta chỉ phản kháng lại thôi. Cuối cùng đã khống chế được hắn, nhưng lúc đó hắn cũng đa truyền tin tức ra khiến cho cả tộc Cửu U Địa Minh Mãng đều đến đuổi bắt ta, cuối cùng ta cũng chỉ có thể bắt mấy người lại…"
"Bích Xà Tam Hoa Đồng là khắc tinh của tất cả các loài ma thú loại rắn, ngoại trừ một số ít loại rắn có được huyết mạch thuần khiết từ viễn cổ, ví dụ như Thải Lân tỷ tỷ, tỷ ấy là hậu duệ của Thất Thải Thôn Thiên Mãng. Còn những loại khác đều rất sợ hãi Bích Xà Tam Hoa Đồng, bọn họ không bắt ngươi mới là chuyện lạ." Tử Nghiên bĩu môi nói, xem ra nàng vẫn có chút bất mãn khi đêm hôm đó Thanh Lân ra tay với nàng.
Tiêu Viêm cười cười, vỗ vai Thanh Lân, nói: "Không cần lo lắng, không sao đâu. Loại độc này mặc dù khá rắc rối, nhưng cũng không phải không có cách giải, vả lại, đây cũng không phải là nơi để giải độc. Chờ ra khỏi di tích, ta sẽ nghĩ biện pháp giải độc giúp ngươi. Giờ cứ ở bên cạnh ta đã."
"Ừm." Thanh Lân đỏ mặt gật đầu.
Tiêu Viêm cười cười, đứng dậy, có sự trợ giúp to lớn này, thực lực của đoàn người bọn họ lại càng thêm mạnh mẽ. Cho dù có gặp phải đám Phượng Thanh Nhi, cũng vẫn có thể áp chế được bọn chúng.