Đấu Phá Thương Khung

Chương 127 :

Ngày đăng: 13:34 19/04/20


Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng từ phía chân trời chậm rãi ló ra, như một cái lồng đem cả rừng rậm phủ trong một tầng nhàn nhạt.



"Hí..."



Tại một chỗ trên đỉnh núi, thiếu niên trong miệng cắn chặt quần áo, trên trán mồ hôi lạnh đầm đìa, thủ chưởng nổi gân xanh nắm chặt nhánh cây.Trên tấm lưng trần tràn ngập một mảng dịch thể hồng sắc. Thân thể lão giả có chút hư ảo đang thoa đều, mà theo mỗi lần di động bàn tay, thân thể thiếu niên lại kịch liệt co giật một lần.



Đến khi hồng sắc dịch thể đã phủ đầy trên tấm lưng thiếu niên, lão giả lúc này mới dừng lại, cúi đầu nhìn khuôn mặt thiếu niên đang co rút đau đớn, có chút hả hê cười nói: "Thư sướng chứ?"



"Thư sướng cái rắm!"



Trên lưng đang truyền đến từng cơn nóng rát làm cho Tiêu Viêm mở mồm mắng to, hắn thật sự sợ hãi luồng nóng rát ma quỷ này.



"Hắc hắc."



Cười cười, Dược Lão cúi đầu nhìn dịch thể hồng sắc đang từ từ bốc hơi, lúc này mới gật đầu, thuận miệng dò hỏi:"Thế nào? Có cảm giác chạm đến cánh cửa thất tinh đấu giả không?"



Nghe vậy, Tiêu Viêm nhất thời đảo cặp mắt trắng dã, bĩu môi bất đắc dĩ nói:" Vừa mới đột phá lục tinh đấu giả, trong một tháng kế tiếp, nếu như tựu tiếp tục độ phá chạm đến đến cánh cửa thất tinh đấu giả ngươi cho rằng có thể sao? Mỗi một bậc có ba sao, nhưng khó nhất là lúc đột phá."



"Từ lúc chúng ta đi ra ngoài lịch lãm đến nay đã qua gần năm tháng, mà thời gian ước định của ngươi cùng với nha đầu Vân Lam Tông cũng chỉ còn vỏn vẹn chưa đầy một năm nga…!" Dược lão thản nhiên cười nói.



Hơi hơi ngẩn người, Tiêu Viêm liếm liếm môi, cau mày nói: "Không biết nàng hiện tại tới cấp bậc gì rồi, hai năm trước nàng đã là tam tinh đấu giả, lấy thiên phú của nàng cùng với thực lực Vân Lam Tông, ta cũng không cho rằng nàng yếu hơn so với ta."



"Đúng thế, mặc dù ta có rất nhiều biện pháp để thực lực ngươi trong nháy mắt tăng vọt, bất quá như thế sẽ để lại cho ngươi di chứng rất lớn vể sau. Sử dụng các loại bí pháp đó, sợ rằng ngươi sau này sẽ vĩnh viễn dừng chân tại chỗ." Dược lão chậm rãi nói, liếc mắt trầm mặt nhìn Tiêu Viêm: "Với bí pháp này, dù ngươi có thể thật sự đả bại nha đầu kia, ta cũng sẽ không cho ngươi sử dụng, tổn thất so ra quá lớn."




"Phốc xuy." Một khẩu máu tươi từ trong miệng điên cuồng phun ra. Mượn kình khí phản chấn, tên dong binh thân thể giữa không trung xẹt qua một đường cong, sử dụng tia khí lực cuối cùng đem đoản địch (sáo ngắn) trong miệng thổi ra âm thanh ngắn gọn mà bén nhọn chói tai.



Thanh âm từ đoản địch vừa xuất, từ bốn phương tám hướng khuếch tán ra. Sắc mặt âm trầm, Tiêu Viêm đem toàn bộ tiểu đội dong binh hoàn toàn giải quyết, ngẩn đầu nhìn phía ngoài rừng rậm nơi đó đã bắt đầu có bóng người lao vút đến.



"Mẹ nó, xem thường bọn người kia rồi." Thấp giọng mắng một câu, Tiêu Viêm nhanh chóng xoay người bỏ chạy.



"Kỉ kỉ..."



Trong lúc Tiêu Viêm còn đang xoay người, phía ngoài rừng rậm nổi lên rất nhiều thanh âm của các trạm gác, giờ khắc này tất cả dong binh đều hướng rừng rậm mà chạy tới.



"Bắt hắn lại!"



Hàng loạt dong binh liều mạng đuổi theo bóng lưng như ẩn như hiện phía trước, một tiếng thét lớn không ngừng vang lên giữa rừng rậm.



"Kháo, thật là nhiều ".



Liếc mắt thấy rất nhiều truy binh phía sau, Tiêu Viêm khéo miệng khẽ nhếch có chút buồn bực lắc đầu, sau đó nhờ sự trợ giúp của dịch thể xanh biếc trên thân không ngừng chui lủi trong bụi cỏ chạy trốn.



Chạy cách xa một đoạn, sắc mặt Tiêu Viêm đột nhiên biến đổi, quay đầu lại chỉ thấy phía trước đội ngũ dong binh một gã trung niên nam tử sắc mặt âm trầm đang điên cuồng lao đến. Nhìn thấy Tiêu Viêm quay đầu lại, trên khuôn mặt thoáng hiện nụ cười âm lãnh, cúi đầu gầm gừ, âm thanh xuyên qua bụi cỏ chui vào tai Tiêu Viêm.



"Tiểu hỗn đản, hôm nay ta muốn ngươi táng thân trong ma thú sơn mạch này!".