Đấu Phá Thương Khung

Chương 1309 : Thái Nhất Hồn Quyết

Ngày đăng: 13:48 19/04/20


Thời gian tiếp, Tiêu Viêm vẫn ở lại đỉnh núi trong Tinh Vẫn Các đợi Tiểu Y Tiên trở về. Trong những ngày chờ đợi thế này, Tiêu Viêm cũng không tu luyện đấu khí mà ngược lại dồn tất cả tinh lực vào việc tu luyện linh hồn lực.



Sự cường đại của linh hồn lực có liên quan mật thiết đến đẳng cấp của Luyện dược sư. Từ lúc linh hồn Tiêu Viêm tiến vào Tiên cảnh đến nay, bởi tập trung toàn lực vào tu luyện đấu khí nên vẫn không chuyên tâm vào mặt này. Dù sao, lấy trình độ Bát phẩm Luyện dược sư của hắn, nhìn khắp những người đồng lứa ở Trung Châu có thể thắng được bản thân thì cũng như "Phượng mao – Lân giác". Nhưng sau cuộc nói chuyện với Dược lão, hắn đã hiểu được chỉ bằng chút thành tựu ấy thì không đủ cho hắn có thể kiêu ngạo. Luyện dược thuật của hắn bây giờ cũng chỉ có thể miễn cưỡng xếp trong tốp năm người trẻ tuổi đứng đầu Dược tộc. Sự thật có phần tàn nhẫn này được nói ra từ chính miệng của Dược lão, không thể nghi ngờ đã tạo cho Tiêu Viêm một áp lực rất lớn.



Tiêu Viêm hiểu được, bởi vì là đệ tử của Dược lão nên sau này hắn thế nào cũng phải tiếp xúc với cái gọi là Dược tộc kia. Mặc kệ thế nào, hắn cũng không thể làm nhục danh tiếng của Dược lão. Hiện tại xem ra thanh danh Bát phẩm Luyện dược sư của hắn vẫn còn chưa đủ dùng.



Muốn thăng cấp của Luyện dược sư thì không thể nghi ngờ phải tăng lên cảnh giới linh hồn lực. Nhưng tứ đại cảnh giới linh hồn, không phải nói muốn tiến là lập tức tiến vào…



"Phàm – Linh – Thiên – Đế!"



Trong tứ đại cảnh giới linh hồn, Tiêu Viêm cũng chỉ tiến vào đến Tiên cảnh. Nhưng hiện giờ, ở Trung Châu người hiểu được cách tu luyện linh hồn đã ít lại càng ít. Những người đã vượt qua Tiên cảnh tiến vào Thiên cảnh mà Tiêu Viêm biết được chỉ e không đếm hết một bàn tay. Ba vị đầu sỏ Đan tháp hẳn là có bản lãnh bực này, thêm Dược lão hiện giờ đã bước vào cảnh giới Bán Thánh cũng có thể tính vào trong số đó. Dĩ nhiên, dù như vậy Tiêu Viêm cũng có thể khẳng định bọn họ chỉ là Thiên cảnh mà thôi, còn về phần Đế cảnh cuối cùng lại dị thường thần bí, thì chỉ e rằng trên đại lục này cũng không tồn tại Luyện dược sư có đẳng cấp như thế.



"Trình độ hiện tại của ta hẳn là ở Bát phẩm sơ cấp đỉnh phong!"



Trong một gian phòng an tĩnh, Tiêu Viêm lộ ra vẻ do dự. Những Luyện dược sư có thể luyện chế đan dược có thể dẫn đến Tứ sắc đan lôi đã được tính là Bát phẩm sơ cấp đỉnh phong. Tuy nói Tiêu Viêm tại Đan hội đã dẫn phát ra Ngũ sắc đan lôi nhưng màu sắc của nó cuối cùng cũng không phải cực kỳ thuần túy. Bởi vậy, hắn mới định vị bản thân ở cấp độ Bát phẩm sơ cấp đỉnh phong.


"Đại Địa Cương Viêm – đấu kỹ Địa gia cao cấp! Dùng một loại chấn động kỳ dị, lấy đấu khí của bản thân truyền xuống đại địa sẽ tạo ra kình khí cực độ cháy bỏng lưu chuyển. Nó sẽ xuất kỳ bất ý xuất hiện dưới chân của đối thủ, vô thanh vô tức làm cho người táng mạng. Đấu kỹ công kích này có yêu cầu đối với địa hình, khi càng gần địa hình có núi lửa thì uy lực sẽ được tăng cường trên diện rộng…"



Nhanh chóng thu trọn tin tức của quyển trục vào đầu, Tiêu Viêm cũng chợt cảm thấy hứng thú với nó. Đại Địa Cương Viêm này không giống những đấu kỹ khác, tính chợt thu chợt phát vô thanh vô tức của nó trái lại sẽ khiến người dùng có thể đạt được hiệu quả xuất kỳ bất ý. Cái gọi là "yêu cầu đối với địa hình" thì đối với Tiêu Viêm lại không khó khăn chút nào. Chính bản thân có được bốn loại Dị hỏa, hắn đích thực là một ngọn núi lửa hình người. Nếu rót Dị hỏa lực vào kình khí tương lưu thì như vậy uy lực của đấu kỹ càng thêm phần mãnh liệt.



"Không hổ là tàng bảo của cường giả Đấu Thánh! Quả nhiên không hề tầm thường!"



Tiêu Viêm khẽ tán thưởng một câu. Hắn biết nhiệm vụ của mình trong thời gian sắp tới đã thêm một loại nữa. Đó chính là tu luyện cái gọi là Đại Địa Viêm Cương đến đại thành!



Bảy ngày chờ đợi nhanh chóng đã qua. Trong thời gian này, Tiêu Viêm hoàn toàn đắm chìm trong việc tu luyện Thái Nhất Hồn Quyết cho đến Đại Địa Cương Viêm. Mà khi hắn tu luyện đến mất ăn mất ngủ thì cũng ngày càng thấu hiểu hai loại công pháp này và cũng khắc sâu hơn rất nhiều.



Đến khi hắn nhắm mắt khổ tu đến ngày thứ tám thì một luồng khí tức mênh mông nhưng rất quen thuộc rốt cuộc cũng xuất hiện trong cảm giác của Tiêu Viêm. Khí tức này đúng là hơi thở thuộc về riêng Tiểu Y Tiên!



"Vậy mà… mạnh đến mức này sao?"



Cảm nhận được độ mênh mông của khí tức này, dù lấy định lực của Tiêu Viêm cũng không nén được mà khẽ thở ra một hơi dữ dội.