Đấu Phá Thương Khung
Chương 1317 : Cổ giới mở ra
Ngày đăng: 13:48 19/04/20
Ba ngày thời gian trong sự chờ đợi cũng nhanh chóng trôi qua. Trong lúc này, đoàn người Tiêu Viêm cũng không hề ra ngoài lần nào nữa, mà đám người Lâm Hủ cũng chưa từng xuất hiện trước mặt họ - hẳn là do Cổ Tốn trưởng lão kia đã răn dạy sau khi thảm bại trở về. Nhóm Tiêu Viêm cũng hiểu rằng như vậy có thể giải quyết được không ít phiền toái.
Đương nhiên Tiêu Viêm cũng không ngại loại phiền toái kiểu này. Từ sau khi tên Hồn Nhai của Hồn Điện xuất hiện thì mọi suy nghĩ của hắn đã chuyển hết lên người tên kia.
Theo giọng điệu của tên Hồn Nhai kia, Tiêu Viêm đoán được địa vị của y trong Hồn tộc hẳn là không thấp. Dù sao có một vị tổ tiên lợi hại như vậy, thì ở tên này Hồn tộc ắt có bối cảnh không kém, nếu không tùy thân cũng không có hai gã cường giả đạt cấp Thất tinh Đấu Tôn bảo vệ. Cường giả đến bực này, dù tại Hồn Điện cũng có được chức vụ Thiên tôn, có khả năng chỉ huy những cường giả khác rồi.
Mà theo lời Hồn Nhai thì mê án tổ tiên Tiêu Huyền vẫn lạc cũng được hé lộ phần nào. Tựa hồ như ông đã bị rất đông cường giả vây công, mà tổ tiên Hồn Nhai chính là một trong số đó.
Chuyện này đã quá mức xa xưa, căn bản là không thể khảo chứng. Nhưng nếu người này vẫn khơi lên thù hận thì cứ tính sổ trên người hắn trước. Chuyện này cũng không thể trách tên Hồn Nhai kia được vì Tiêu Viêm cũng không nhìn thấu thực lực của y, nên hẳn là y phải có bổn sự đặc thù để che dấu thực lực. Chẳng qua theo Tiêu Viêm đoán thì thực lực của y cũng không yếu, loại giác quan mẫn cảm với nguy hiểm này xuất hiện thì không phải kẻ bình thường có thể tạo ra.
Tuy đúng là người này làm hắn có chút kiêng kị nhưng cũng chưa thể hạn chế sát ý trong lòng hắn. Chỉ cần người này chưa vượt qua cảnh giới Đấu Tôn, như vậy Tiêu Viêm lập tức có tư cách làm y phải hối hận!
--o0o--
Sáng ngày thứ ba, khi ánh rạng đông chiếu xuyên tầng mây xuống, toàn Cổ Thánh thành lập tức trở nên náo nhiệt dị thường. Hôm nay là ngày Cổ giới mở ra, mọi người sớm đã ôm lòng hiếu kỳ tràn ngập đối với không gian hư ảo thần bí này. Thần thông khai mở ra không gian như vậy, phóng mắt nhìn khắp thế gian cũng hiếm ai có được.
Lúc trong thành truyền ra những tràng âm thanh náo động cũng chính là lúc đoàn người Tiêu Viêm đang ở cửa hậu hoa viên chuẩn bị xuất phát. Họ hòa theo dòng người lập tức nhanh chóng đi đến trung tâm thành thị.
Ở trung tâm Cổ Thánh thành có một hồ nước vô cùng khổng lồ. Nó trong suốt một cách dị thường nhưng khi nhìn kỹ thì dường như cũng không hề thấy đáy. Độ sâu như vậy làm người biết nhìn hàng cũng cảm thấy sởn tóc gáy.
Giờ phút này, những vị trí gần sát hồ nước đã bị vô số thân ảnh chiếm lấy, thậm chí những kiến trúc xung quanh cũng có không ít bóng người. Vô số ánh mắt cùng hội tụ ở trung tâm hồ nước phẳng như gương, mà trên không trung nơi đó cũng có không ít người cầm thương đứng thẳng tắp. Khí tức cường hãn ngập tràn tứ phía làm không người nào có can đảm mò đến đó để thỏa tính hiếu kỳ.
"Ngươi quá lo rồi đó, Nhị thống lĩnh! Chẳng qua, trước mắt ngươi nên tự chăm sóc bản thân cho tốt đi a!"
Tiêu Viêm thoáng dừng lại, cũng chỉ nhếch miệng cười nhạt. Sau đó hắn cũng không thèm nấn ná thêm liền bước vào không gian đại môn. Nơi đó chợt dao động dập dềnh một trận thì hắn đã biến mất vô tung.
"Hự!"
Khi thân ảnh Tiêu Viêm biến mất, Lâm Hủ kia một lần nữa phải cất tiếng rên đau đớn. Dưới ánh mắt kinh hãi lẫn khiếp nhược của Linh Tuyền và một số Hắc Yên quân, khóe miệng gã chợt ứa ra một tia máu rồi chảy chầm chậm xuống.
"Khốn kiếp!"
Sắc mặt Lâm Hủ trở nên âm trầm đáng sợ, đấu khí trên cánh tay phải của gã phát ra dũng mãnh rồi vọt ra khỏi lòng bàn tay. Chỉ thấy nơi đó có một ngọn lửa màu nâu tím xen lẫn màu trắng sẫm phun ra, cuối cùng phóng thẳng vào hồ nước làm nơi đó bộc phát thành một vùng sương vụ màu trắng kèm theo tiếng vang xèo xèo.
Ngọn lửa này tự nhiên là vật đã xâm nhập vào thể nội của Lâm Hủ khi giao thủ với Tiêu Viêm lúc nãy. Do gã không muốn tỏ ra yếu nhược trước mặt Tiêu Viêm nên mới cố nén lại, nhưng gã cũng chưa từng đoán được hành động này ngược lại còn làm cho ngọn lửa trong cơ thể càng trở nên khủng bố rồi tạo thành một lực phá hoại gần như tan nát cả phủ tạng của mình.
"Tiêu Viêm, ta vậy mà đã coi thường ngươi! Chẳng qua muốn kiêu ngạo nên trong Cổ tộc còn không tới lượt chủng tộc ti tiện như loại của ngươi có thể!"
"Bên trong Cổ giới, nơi nơi đều có người muốn đối phó ngươi! Ta liền chờ tại đây để xem ngươi phải lết ra như con chó!"
"Tiểu thư, không phải loại hèn mọn như ngươi có thể xứng cùng!"