Đấu Phá Thương Khung
Chương 1320 : Đánh phủ đầu
Ngày đăng: 13:48 19/04/20
Mây đen dày đặc dũng động cuối chân trời, chiến thuyền khổng lồ cũng đang dừng lại trên không trung của dãy núi mênh mông vô bờ, hấp dẫn vô số ánh mắt đang quan sát chăm chú.
Mọi người bên trên đều tụ tập ở mũi thuyền nhìn xuống những dãy núi hiểm trở chập chùng phía dưới. Họ cảm nhận được từ trong sơn mạch này toát ra vô số khí tức vô cùng cường hãn làm không ít người đều phải thầm tắc lưỡi tán thán. Không hổ là bản doanh Cổ tộc, cường giả nơi này đã đạt đến số lượng vô cùng kinh khủng.
"Ha ha… Các vị khách quý Cổ tộc, xin mời!"
Lại nghe thanh âm thương lão vang lên trên thuyền, rất nhiều người rất khách khí đáp lại một câu, sau đó mới thi triển bộ pháp từ chiến thuyền hạ xuống. Liền sau đó, họ bay vút đến một quần thể kiến trúc thấp thoáng ở trung tâm sơn mạch, bởi nơi đó chính là trụ sở tiếp tân của Cổ tộc.
Tiêu Viêm vẫn chưa động thân vẫn đứng ở mũi thuyền, ánh mắt của hắn tập trung vào đỉnh núi đầy mây phía xa xa. Mà trong đám người Thiên Hỏa tôn giả cũng đang đứng sau hắn, chỉ có đôi mắt đẹp của Tiểu Y Tiên cũng dõi theo hắn về nơi đó, bên trong mang một vẻ phức tạp mơ hồ.
Ánh mắt nhìn về nơi xa xăm một lúc lâu thì cuối cùng bóng hình xinh đẹp trên đỉnh núi đầy mây bao phủ cũng động. Nàng ngự trên mây, tà áo vờn bay theo làn gió thổi tựa như vân trung tiên tử và mang theo một cảm giác huyền ảo. Trong ánh mắt quan sát của rất nhiều người, nàng vẫn ung dung bước đến và cuối cùng đã phiêu phù bên ngoài chiến thuyền.
Thấy một thiếu nữ thanh y xinh đẹp tuyệt trần, tất cả ánh mắt trên chiến thuyền đều bắn lên người nàng, trong đó không ai dấu nổi vẻ kinh diễm…
Thiếu nữ vận một thân trang phục màu xanh, ba búi tóc đen dài tùy ý cột ở sau gáy xõa dọc xuống vai rồi vờn quanh chiếc eo nhỏ, cuối cùng che phủ kiều đồn. Dưới những cơn gió nhẹ đưa đẩy, mái tóc nàng cũng bay tà tà phiêu đãng tạo nên một hình ảnh xuất trần thoát tục. Dung nhan mỹ lệ kia của nàng cũng khiến cả mảnh đất trời đột nhiên ảm đạm, thêm đôi mắt long long sâu thẳm như sao đêm lấp lánh làm người nhìn khó có thể dời mắt đi nơi khác.
Nhất tiếu khuynh thành – Tái tiếu khuynh quốc!
Nhan sắc tuyệt mỹ như vậy chính là minh chứng hùng hồn nhất cho câu nói kia. Khi lần nữa nhìn thiếu nữ dường như do linh khí đất trời sinh ra, ngay cả những nam nhân tự hào bản thân hoàn mỹ nhất cũng cảm thấy xấu hổ vì không khéo thì mình sẽ làm ô uế nàng mất.
Nhìn dung nhan cơ hồ quen thuộc đến tận linh hồn, gương mặt đang xúc động của Tiêu Viêm cũng dần nở một nụ cười nhu hòa.
"Tiêu Viêm ca ca!"
Dưới vô số ánh mắt chăm chú, thiếu nữ áo xanh chợt nhoẻn miệng cười, thân hình mềm mại chợt lóe đã xuất hiện cạnh Tiêu Viêm trên chiến thuyền. Thanh âm dịu dàng như tiên nhạc chợt vang lên bên tai Tiêu Viêm.
"Không có việc gì!" Tiêu Viêm cười ung dung, lắc lắc đầu rồi đáp.
"Tiêu Viêm ca ca, giờ đây huynh cũng biết vì sao Huân Nhi muốn kéo dài thời gian không cho huynh đến Cổ tộc rồi chứ?" Huân Nhi khẽ thở dài. Nàng ngược lại chưa từng đoán được những lão gia hỏa cổ hủ này lại không nhịn nổi như thế. Khi Tiêu Viêm vừa đến Tiêu tộc thì đã dằn mặt thị uy.
Tiêu Viêm cũng cười cười. Tự nhiên hắn biết Huân Nhi không muốn mình đến Cổ tộc bị người chế nhạo, bởi vậy nàng mới ba lần bốn lượt yêu cầu mình phải đề cao thực lực rồi mới đến tìm nàng.
"Đi thôi! Trước khi đến Cổ tộc ta liền hiểu rõ tương lai mình sẽ gặp những chuyện tương tự thế này! Tóm lại cũng không thể để cho muội giúp ta mang gánh nặng này lên lưng nữa! Một mình muội đã vì ta mà chống lại họ nhiều năm như vậy, thì giờ hẳn phải đến lượt ta rồi!" Tiêu Viêm mỉm cười, nói. Luận thực lực hiện tại của hắn giờ đã có tư cách nói câu này. Lúc trước, nếu trưởng lão Cổ Khiêm kia muốn động thủ thì Tiêu Viêm có thể khiến lão ta tuyệt đối không có chút ưu đãi nào!
Nghe được những lời ôn nhu của Tiêu Viêm, trong lòng Huân Nhi cũng cảm thấy xao xuyến, chợt thản nhiên cười. Với vị trí của nàng tại Cổ tộc, xác thực đã trì hoãn cho Tiêu Viêm không ít thời gian. Chẳng qua rất may nàng đã kịp kéo dài cho đến khi Tiêu Viêm thật sự trưởng thành. Hiện tại, cả hắn và nàng đều có năng lực gánh đỡ chuyện này rồi!
Ở một nơi hiểm trở trong sơn mạch, có một thân ảnh đang đứng chắp tay mà ánh mắt đang hướng về Tiêu Viêm và Huân Nhi trên bầu trời. Mái tóc có hai màu đen – trắng của hắn đang vũ động trong gió, dưới mái tóc này lộ ra một đôi mắt lạnh như băng tựa tu la địa ngục.
"Tiêu Viêm này, cuối cùng cũng đã đến đây…"
Một tiếng cười khẽ bỗng nhiên vang lên rồi thân ảnh một nam tử vận ngân bào đã xuất hiện sau lưng người kia một cách quỷ dị.
"Cổ Yêu, xem ra cảm tình của Huân Nhi với hắn thật là tốt a! Hay là ngươi buông tha chủ ý đánh vào nàng đi!" Nam tử mặc ngân bào nói vọng lên nam tử có mái tóc đen – trắng, rồi cười hắc hắc, nói.
"Hắn không phải tộc nhân Cổ tộc, vì vậy không thể ở cùng một chỗ với Huân Nhi! Đích thân ta sẽ nhắc nhở hắn!" Nam tử có mái tóc đen – trắng nói bằng thanh âm không chút dao động nào, tựa như đang nói về một việc vô cùng bé nhỏ không đáng kể nào đó.
"Nếu như hắn cố ý không ly khai thì sao?" Nam tử mặc áo bạc lại cười hỏi.
Người kia khẽ nhướng mắt, lẩm bẩm: "Vậy liền giết!"