Đấu Phá Thương Khung

Chương 1332 : Thất thải tộc văn!

Ngày đăng: 13:48 19/04/20


Sắc mặt Thông Huyền trưởng lão cung kính cầm thất thải long bút. Trong lòng lão tràn ngập sự kích động, Thất Thải Thiên Đế Bút mà Cổ tộc chưa từng vận dụng cả ngàn năm nay, rốt cục cũng được khai phong rồi.



"Ngưng thần…"



Nắm chặt Thất Thải Thiên Đế Bút trong tay, Thông Huyền trưởng lão đưa mắt nhìn Huân Nhi. Thấy vậy, nàng cũng hơi gật đầu, hai mắt chợt nhắm lại.



Thấy Huân Nhi gật đầu, sắc mặt của Thông Huyền trưởng lão cũng dần trở nên ngưng trọng. Khí tức meeh mông bạo phát ra từ cơ thể, sau đó cánh tay nắm Thất Thải Thiên Đế Bút chợt vung mạnh lên, cổ tay chuyển động, từng đạo quỹ tích huyền diệu nhanh chóng thành hình. Mà tùy theo Thất Thải Thiên Đế Bút vũ động thì từng nét, từng nét thất thải tộc văn cũng xuất hiện trên vùng trán trơn bóng của Huân Nhi.



Bảy màu này đều huyễn lệ tới mức tận cùng, so với thất thải tộc văn trên trán thanh sam nam tử, không biết nó còn cường thịnh hơn gấp bao nhiêu lần. Tuyệt phẩm và Cửu phẩm, tuy nói chỉ chênh lệch có một phẩm, nhưng sự khác biệt của chúng lại như trời với đất vậy.



Theo từng nét thất thải tộc văn hiện lên, khuôn mặt Thông Huyền trưởng lão cùng càng lúc càng ngưng trọng. Bàn tay nắm Thiên Đế Bút không ngừng run nhẹ, đấu khí trong cơ thể lão cũng trào ra ngoài nhanh như thủy triều.



"Thật đáng sợ, khó trách cả ngàn năm nay không có ai đủ tư cách để sử dụng đến nó. Tốc độ tiêu hao đấu khí này, nếu không có thực lực Đấu Thánh, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ bị hút khô!"



Cảm thụ được đấu khí trong cơ thể đang nhanh chóng biến mất. Sắc mặt Thông Huyền trưởng lão cũng hơi trầm xuống, chợt lão nhanh chóng ngưng thần, cố gắng khống chế quỹ đạo của bút một cách hoàn mỹ nhất.



"Xuy xuy!"



Thất Thải Thiên Đế Bút không ngừng bay múa ở vị trí cách trán Huân Nhi chừng nửa tấc. Từng vệt sáng bảy màu không ngừng xuất hiện trên trán nàng.



"Hô…"



Dưới vô số ánh mắt chăm chú, công việc vẽ tộc văn này kéo dài gần mười phút mới kết thúc. Mà khi vẽ xong nét cuối cùng, dù lấy thực lực mạnh mẽ của Thông Huyền trưởng lão thì trên trán cũng vẫn chảy đầy mồ hôi. Dù vậy, tuy nói tiêu hao rất lớn, nhưng trong mắt lão vẫn tràn ngập vẻ hưng phấn.



"Xong rồi…"




"Tiếp theo, chúng ta phải bàn bạc về vấn đề Thiên Mộ mở ra. Mọi người đều biết đấy, vị trí tiến vào Thiên Mộ tổng cộng chỉ có mười sáu cái. Viễn cổ bát tộc, mỗi tộc có được hai vị trí, nhưng lần này Linh tộc không có ai tới, nên dựa theo quy định, Cổ tộc chúng ta sẽ có tổng cộng bốn vị trí." Ở một chỗ trên bàn hội nghĩ, Thông Huyền trưởng lão đưa mắt nhìn tất cả mọi người, thản nhiên nói.



"Không phải mọi lần số người tiến nhập Thiên Mộ của chúng ta là sáu sao? Còn kém hai vị trí." Một vị trưởng lão nhẹ giọng nhắc.



"Vị trí của Tiêu tộc không phải vẫn luôn do Cổ tộc chúng ta sử dụng sao? Thêm vào là vừa đủ." Cổ Khiêm liếc mắt nhìn mấy vị trưởng lão bên cạnh, mở miệng nói.



"Nhưng lần này Tiêu tộc có Tiêu Viêm đến. Nếu vẫn tiếp tục như vậy thì cũng hơi…" Một vị trưởng lão chần chờ nói.



"Tiêu tộc suy bại đến mức này, thật ra đã sớm nên loại khỏi danh sách viễn cổ chủng tộc rồi. Ta nghĩ, tên nhóc Tiêu Viêm kia cũng hiểu được điều này." Cổ Sơn trưởng lão một đầu tóc bạc bình thản nói.



Nghe được lời này của lão, không ít trưởng lão đều thầm gật đầu. Mà Thông Huyền trưởng lão lại hơi nhíu mày lại.



"Bành!"



Ngay khi Thông Huyền trưởng lão nhíu mày, đại môn đóng chặt lại "bành" một tiếng bị đánh văng ra. Mấy tên hộ vệ vừa muốn quát lên thì thân thể đã bị một luồng thất thải quang mang chiếu vào, quỳ rạp xuống mặt đất.



"Cổ Sơn trưởng lão, từ lúc Tiêu tộc rời khỏi Trung Châu, Cổ tộc chúng ta đã chiếm vị trí của họ cho đến tận bây giờ. Hiện tại, Tiêu tộc rốt cục đã có người đến, nhưng ngay cả một vị trí ngươi đều không muốn trả lại. Như vậy không phải hơi quá đáng sao?"



Thất thải quang mang dữ dội lướt vào đại điện, đem tất cả trưởng lão đều bao bọc vào trong đó. Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng tùy theo đó mà vang lên.



------------------------------------



(1) Nhĩ lực: Khả năng nghe của tai.