Đấu Phá Thương Khung

Chương 1367 : Tây bắc đại lục rung chuyển!

Ngày đăng: 13:48 19/04/20


Thấy sắc mặt của Tiêu Viêm đột nhiên biến đổi, Dược lão chậm rãi gật đầu, nói: "Phải nói là cả mảnh đại lục phía tây bắc đều đã xảy ra chuyện."



"Sao lại như vậy?"



Tiêu Viêm cau mày, phía tây bắc cũng không có nhiều cường giả như Trung Châu. Ở nơi đó, mặc dù có nhiều tông phái và đế quốc, nhưng từ trước tới giờ vẫn ở trong cục diện phân tranh loạn lạc. Tuy có một số thế lực khá lớn muốn thống nhất nó, nhưng vẫn không thể làm nổi việc này. Vả lại, những thế lực gọi là khá lớn này nếu đặt ở Trung châu thì cũng chỉ được xếp vào hàng nhất lưu, tuyệt đối không mạnh hơn những thế lực như Tứ phương các. Vì vậy, đối với nơi đó, các thế lực và cường giả của Trung Châu đều không quá để tâm.



Vốn khu vực tây bắc này cũng không có hỗn loạn gì lớn. Nhưng một năm trước, một tông phái tên là Sư Minh tông đột nhiên lại chinh phạt bốn phía. Nơi cường giả của họ đi qua, không thế lực nào có thể ngăn cản. Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, đã có hơn một nửa diện tích của tây bắc đại lục rơi vào tay Sư Minh tông." Dược lão chậm rãi đáp xuống một đỉnh núi, nhẹ giọng nói.



"Sư Minh tông? Thực lực của chúng rất mạnh sao?" Tiêu Viêm cau mày hỏi. Tuy nói tây bắc đại lục không ngọa hổ tàng long được như Trung Châu, nhưng dù sao nó cũng rất rộng lớn. Trong đó tự nhiên sẽ có không ít cường giả đạt tới cảnh giới Đấu Tôn. Bằng vào thực lực của một tông mà chiếm được nửa diện tích của tây bắc đại lục, điều này không khỏi có phần quá khó tin.



"Tuy Sư Minh tông có thể xếp vào mười thế lực mạnh nhất của tây bắc đại lục, nhưng cũng chưa đến mức bá đạo không ai địch nổi như vậy. Thực lực của họ dường như đột nhiên tăng vọt lên vậy, ngoài ra còn xuất hiện không ít cường giả thần bí có thực lực cường hãn…" Dược lão thản nhiên nói.



"Hồn Điện?" Tiêu Viêm khẽ cau mày, thấy sắc mặt ngưng trọng của Dược lão, hắn bật thốt.



"Phải!" Dược lão gật gật đầu, nói: "Theo tình báo truyền về, trong Sư Minh tông kia xuất hiện nhiều cường giả của Hồn Điện…"



"Hồn Điện bọn chúng hết việc hay sao mà lại chạy đến tây bắc đại lục gây chiến sự?"
Xem ra, lão sư sẽ không cự tuyệt cái gọi là Dược Điển này, đúng như lời Dược Tinh Cực đã nói. Nhưng không biết rốt cục Dược Điển này là gì mà lại khiến trong lòng lão sư có sự dao động như vậy.



Thấy ánh mắt của Tiêu Viêm, Dược lão nhếch môi cười, cũng không giải thích về cái gọi là Dược Điển này. Đưa tay vỗ nhẹ lên vai Tiêu Viêm, cười nói: "Đi đi, nghỉ ngơi trước đã. Nửa năm này chắc con cũng mệt mỏi rồi, đúng ra phải có một khoảng thời gian để nghỉ ngơi…"



Tiêu Viêm lắc lắc đầu, nhiều năm rèn luyện đã khiến hắn quá quen với việc bôn ba tứ phía này rồi. Muốn đạt được thứ gì, cũng cần phải đổ lượng mồ hôi tương ứng.



Nhưng Tiêu Viêm cũng có chút vui mừng, hắn bây giờ đã khác trước kia rất nhiều. Không còn phải dựa dẫm vào sự giúp đỡ của Dược lão để đạt được mục đích như trước kia nữa. Hiện giờ, hắn đã chân chính trở thành một cường giả có thể đơn độc đảm đương một phía. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



"Chờ lúc ta xây dựng xong không gian trùng động là con có thể đi tây bắc đại lục rồi. Ha ha, mà con rời khỏi đó cũng nhiều năm rồi, cũng nên quay về một chuyến."



Trong ngữ khí của Dược lão có chút cảm khái. Năm đó, khi Tiêu Viêm rời khỏi Gia Mã đế quốc lần đầu, hắn mới chỉ là một thiếu niên non nớt. Nhưng giờ đây, thiếu niên năm nào đã trở thành một nhân vật phong vân của mảnh đại lục này.



Tiêu Viêm lặng lẽ gật đầu, trong lòng cũng có chút hướng tới. Bất tri bất giác, hắn đã rời khỏi Gia Mã đế quốc rất nhiều năm rồi. Không biết đại ca nhị ca bây giờ thế nào? Đặc biệt là Mỹ Đỗ Toa nữa. Nếu những lời nàng nói là thật, đứa trẻ ít nhất cũng đã bốn, năm tuổi rồi. Ta cũng đã làm cha…



Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Viêm không khỏi nảy lên một cảm xúc đặc biệt. Giống như ở giây phút này, tâm tính của hắn lại càng thêm phần thành thục.