Đấu Phá Thương Khung
Chương 1372 : Đại chiến!
Ngày đăng: 13:49 19/04/20
Vừa nghe thấy tiếng cười bá đạo kia vang vọng khắp trời đất, đôi mắt hẹp dài của Thải Lân liền lóe lên những luồng sắc lạnh. Nàng bước tới trước vài bước, ngẩng đầu nhìn những thân ảnh trên bầu trời phía xa xa, thanh âm bình thản cất lên, không vì cục diện trước mắt mà có nửa điểm dao động nào.
Đã chưởng quản Viêm Minh nhiều năm trời, cũng vốn là Nữ vương của Xà Nhân Tộc, đối với cục diện xấu trước mắt nàng vẫn không hề mảy may tỏ ra sợ hãi.
"Viêm Minh chỉ có chiến sĩ tử trận, không có thứ chết nhát đầu hàng!"
Trung niên nam tử đứng ngạo nghễ giữa trời, trong tay cầm một thanh đại đao kim sắc bừng sáng quang mang. Sau khi nghe được những lời của Thải Lân, hắn không hề nói một tiếng nào mà chỉ cười to hai tiếng, ánh mắt trở nên cháy bỏng cuồng nhiệt. Nữ nhân tính tình cương liệt như thế, đúng là rất phù hợp với khẩu vị của hắn. Ở khắp vùng Tây Bắc này ai mà không biết đến cái tên của người đẹp băng giá Viêm Minh Thải Lân chứ? Nếu có thể ở trong trận đại chiến này mà bắt được nàng làm tù binh, hơn nữa còn thu nàng làm thị thiếp thì… hắc hắc… Nếu được như thế, dù có phải gây chiến khắp nơi thì hắn cũng không coi vào đâu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trên thế giới này, có loại phụ nữ mà chỉ cần một nụ cười hoặc một cái cau mày của họ là đã có thể dẫn phát chiến tranh. Hiển nhiên, Thải Lân chính là người nằm trong số đó.
"Mỹ Đỗ Toa! Ngươi nên nhớ rằng Viêm Minh các ngươi chỉ có thể dựa vào địa thế hiểm yếu để chống lại chúng ta mà thôi. Thực lực của các ngươi căn bản không thể so sánh với chúng ta, chỉ cần các ngươi chịu quy thuận Sư Minh Tông của chúng ta, đồng thời đem toàn bộ người của Tiêu gia giao ra đây, ta lấy danh nghĩa Tông chủ của Sư Minh Tông cam đoan với ngươi, tuyệt không đả thương một người nào của Viêm Minh." Nam tử tóc vàng cười nhạt nói.
"Khởi trận!"
Đáp lại tiếng cười của hắn, Thải Lân chỉ khẽ liếc mắt, sau đó là một tiếng quát nhẹ lạnh như băng phát ra từ miệng của nàng.
"Vâng!"
Nghe được hiệu lệnh của Thải Lân, những tiếng hét trầm thấp liên miên vang lên hưởng ứng. Không trung bên ngoài ải chợt rung động mãnh liệt, một cái lồng bằng năng lượng cực lớn chậm rãi xuất hiện, đem toàn bộ ải Huyền Hoàng bao bọc lại, hình thành hai trận doanh đối lập với nhau.
"Cung thủ chuẩn bị!"
Thải Lân lại quát lạnh ra lệnh! Từng tiếng kéo cung kẽo kẹt vang lên liên hồi, một loạt nỗ xa (xe bắn cung) cao chừng bảy tám trượng lố nhố xuất hiện. Mỗi nỗ xa được vài người hợp lực, kéo căng dây cung ra hết cỡ. Trên rãnh nỗ xa là một mũi tên thép dài gần hai trượng ánh lên sắc lạnh. Loại tên thép này chính là do Viêm Minh sử dụng tài liệu đặc thù mà luyện chế, giờ đây lại được vài Đấu Linh chiến sĩ hiệp lực sử dụng, uy lực của nó mạnh đến nỗi dù là Đấu Hoàng cường giả cũng có thể bị bắn thủng cả thân thể, ghim chặt trên mặt đất.
Trăm thân ảnh lăng không hư bộ, chậm rãi đi về phía trước. Những mũi tên thép cực lớn từ phía Viêm Minh nhanh chóng phóng vút ra cản đường, nhưng khi chúng chỉ còn chừng trăm trượng là tới đích thì đều đồng loạt nổ tung tóe.
"Bùng… bùng… bùng…!"
Đến gần cứ điểm chừng trăm trượng thì trăm đạo thân ảnh kia rốt cuộc cũng dừng bước. Họ nhất tề quát lớn, từng luồng đấu khí mênh mông rộng lớn bùng phát ra bốn phía từ trên cơ thể của bọn họ, cuối cùng hội tụ lại trên bầu trời, ngưng tụ thành một cự thú khổng lồ bằng năng lượng cao gần nghìn trượng.
Cự thú sau khi thành hình liền thổi ra hai luồng sương trắng lớn chừng mười trượng, sao đó mới mạnh mẽ bước đi trên không trung. Dưới vô số ánh mắt kinh hãi tột độ của mọi người, cự thú cứ như vậy mà điên cuồng xông thẳng về phía năng lượng tráo bên ngoài ải. Tuy rằng vẫn phải nhận vô số công kích lên người nhưng dường như điều đó không thể ngăn cản được nó.
Cự thú vượt qua phía chân trời, dưới ánh mắt kinh hãi và sắc mặt tái nhợt của vô số người bên Viêm Minh, điên cuồng tông mạnh vào năng lượng tráo.
"Ầm…!"
Sau cú va chạm, không gian dường như lâm vào sự tĩnh lặng vĩnh hằng. Một lúc sau, khắp ải Huyền Hoàng chợt trở nên chấn động kịch liệt, vô số gợn sóng năng lượng cuồn cuộn từ chỗ va chạm nhanh chóng khuếch tán ra. Dưới ánh mắt khủng hoảng của mọi người, lồng năng lượng chỉ vang lên một tiếng sấm trầm đục, rồi bạo liệt tan tành.
Vào lúc năng lượng tráo nổ tung, ngọc thủ của Thải Lân liền nắm chặt lại, âm thanh nàng vẫn lạnh như băng, nhẹ nhàng vang lên bên tai của mọi người trên tường thành.
"Các vị, đại quân Tây Bắc mặc dù lớn mạnh, nhưng chúng ta đã không còn đường lui, bởi sau lưng của chúng ta chính là biên giới của đế quốc. Nếu trong lòng các vị còn có chút tâm huyết, thì hãy nhanh chóng cầm vũ khí lên, huyết chiến tới cùng!"
"A… a… a…!"
"Huyết chiến tới cùng! Huyết chiến tới cùng!"
Âm thanh lạnh như băng của Thải Lân lại làm ánh mắt của đám binh sĩ Viêm Minh trở nên ngầu đỏ. Một mối kích động xen lẫn run sợ từ sâu trong đáy lòng họ nhanh chóng trào ra, cuối cùng nổ tung, hóa thành từng tiếng rống giận vang lên liên hồi.