Đấu Phá Thương Khung

Chương 1394 : Chiếm được cổ đồ

Ngày đăng: 13:49 19/04/20


Bão cát mù mịt quay cuồng trên bầu trời nơi này, cỏ cây xanh um tan biến chỉ trong nháy mắt. Tất cả mọi thứ trong phạm vi ngàn trượng đều bị san bằng thành một bình nguyên đầy bụi, thậm chí không tìm thấy nổi dù chỉ một tảng đá lớn.



Trên bầu trời phía xa, Thôn Thiên mãng khổng lồ khẽ biến động, nhanh chóng hóa thành một bóng hình xinh đẹp. Nàng vung tay lên, một cỗ cuồng phong chợt quét qua, áp chế tất cả bão cát xung quanh khu vực này.



Mà khi bão cát yếu đi, một đạo thân ảnh mặc hắc bào chợt xuất hiện trong tầm mắt của Thải Lân và Tiểu Y Tiên. Thấy Tiêu Viêm không sao, hai người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.



"Hô…"



Tiêu Viêm lau đi mồ hôi trên trán. Đây là lần đầu hắn ngưng tụ Phật Nộ Hỏa Liên từ năm loại hỏa diễm. Tuy uy lực nằm ngoài dự đoán của hắn nhưng mức độ tiêu hao cũng khá kinh khủng. Dù lấy thực lực hiện giờ của hắn, sau khi thi triển Hỏa Liên thì cơ thể vẫn cảm thấy có phần mỏi mệt.



Thở mạnh ra một hơi, Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn về chỗ Nhân Hạt tử đứng lúc nãy. Nơi đó bây giờ đã chẳng còn gì, không có một chút dấu hiệu nào của người sống, nhưng quanh quẩn đó vẫn còn khí tức của Nhân Hạt tử. Giống như thân thể hắn đã biến mất hoàn toàn trong mảnh thiên địa này vậy, ngay cả tro cũng chẳng thừa lại…



Một chiêu tuyệt sát hoàn toàn một vị cường giả Đấu Tôn Lục chuyển!



Đây cũng chính là uy lực khi dung hợp bốn loại dị hỏa và một loại giả dị hỏa!



Có thể tưởng tượng ra, đến khi Tiêu Viêm có thể chân chính dung hợp năm loại dị hỏa thì uy lực sẽ khủng khiếp đến mức nào. Lúc đó chỉ sợ dù có là cường giả Bán Thánh cũng sẽ bị một chiêu này đánh thành hư vô chứ chẳng chơi.



"Không sao chứ?"



Thân hình hai người Thải Lân và Tiểu Y Tiên nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Tiêu Viêm. Thấy sắc mặt có phần tái nhợt của hắn liền vội vàng lên tiếng hỏi.



"Không sao!"



Tiêu Viêm ăn một viên đan dược, lắc lắc đầu đáp. Mỗi khi dung hợp thêm một loại hỏa diễm vào Phật Nộ Hỏa Liên thì mức độ tiêu hao cũng sẽ tăng theo cấp số nhân. Bởi vậy, dù hôm nay thực lực của hắn đã tăng mạnh, nhưng khi thi triển Hỏa Liên như vậy thì vẫn cảm thấy có phần quá sức.




"Không biết bên sư phụ có ổn không…" Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn về phía Dược lão biến mất, có chút lo lắng nói.



"Yên tâm đi, với thực lực của Dược lão thì Thiên Hạt tử chẳng làm được xài nổi chiêu trò gì đâu." Tiểu Y Tiên nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Tiêu Viêm gật gật đầu, vừa muốn nói chuyện thì không trung lại truyền đến từng trận tiếng xé gió. Một đạo thân ảnh quen thuộc lướt đến như chớp giật, chỉ trong vài cái chớp mắt đã xuất hiện trước mặt ba người Tiêu Viêm. Hiển nhiên đây chính là Dược lão vừa truy đuổi Thiên Hạt tử.



"Ha ha, lần này thật thống khoái…"



Vừa hiện thân, Dược lão đã không kìm nổi sự sảng khoái trong lòng mà cười to một tiếng. Lão và Hạt Ma tam quỷ sớm đã có thù cũ, bây giờ giải quyết coi như cũng bớt đi một tâm sự trong lòng.



"Sư phụ?" Tiêu Viêm cười cười, chợt mở miệng nói.



"Đây!"



Thấy bộ dáng của Tiêu Viêm, tự nhiên Dược lão cũng biết hắn đang nghĩ gì. Lão bật cười duỗi tay ra, một mảnh tàn đồ cổ xưa chợt xuất hiện trên lòng bàn tay.



Thấy vậy, Tiêu Viêm liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, bàn tay có chút run rẩy tiếp nhận mảnh tàn đồ cổ xưa này. Để thu thập đủ những mảnh tàn đồ này, hắn đã mất mười mấy năm trời. Cuối cùng thì ông trời cũng không phụ người có lòng.



"Tịnh Liên Yêu Hỏa, dù thế nào ngươi cũng sẽ là của ta!"



Nhìn mảnh tàn đồ cổ xưa trên tay, hai mắt Tiêu Viêm hiện lên vẻ nóng rực, lẩm bẩm nói.



Trong trường hợp BLH sập quá lâu, mọi người vào đây cập nhật chương mới các đầu truyện nhé: Bàn Long Thư Quán ღ Mời các